Căn bản Thẩm Lãng vô cùng lười phản ứng với Bàng Húc ở sau lưng mình, anh cũng không muốn biết bối cảnh của cái cô Mi Tuyết này.
Nhưng Bàng Húc vẫn chưa dừng lại.
“Ông ngoại của Mi Tuyết là người mà cả anh và tôi đều không chọc nổi đâu!”
“À, tôi biết rồi.
” Thẩm Lãng cảm thấy Bàng Húc cứ giống như con ruồi vậy, quả thật vô cùng phiền phức nên miễn cường đáp lại một câu.
“Anh biết thì tốt rồi, tôi nói cho anh nghe, địa vị xã hội thì không chỉ dựa vào tiền tài là được.
Tuy rằng anh là tổng giám đốc của Minh Huy nhưng ở thành phố Bình An này thì vẫn không đủ.
”
Bàng Húc lại tiến hành giảng đạo với Thẩm Lãng.
Anh dứt khoát không thèm để ý tới anh ta nữa, hiếm khi có thời gian nên bây giờ anh chỉ muốn đánh golf mà thôi.
Vấn đề tiếp theo, nếu như muốn tiếp tục đánh banh thì nhất định phải giải quyết cho xong mối phiền phức “Mi Tuyết” này.
Một khi Thẩm Lãng muốn nghiêm túc làm việc gì, nếu như gặp phải trở ngại ác ý thì đối phương cần phải cẩn thận, anh sẽ tuyệt đối không nhượng bộ!
“Tôi muốn đánh golf.
” Thẩm Lãng nhìn về phía Mi Tuyết rồi nghiêm túc nói.
Đây là sự cảnh cáo cuối cùng của anh dành cho cô ta.
“Muốn đánh banh sao? Không có cửa đâu, anh đã trộm quả bóng đắt giá của tôi, còn làm bị thương người của tôi nữa, số nợ này nên tính thế nào đây?” Mi Tuyết vẫn phách lối chất vấn anh.
“Nếu như cô cần bồi thường thì tôi sẽ dùng thái độ vô cùng đàng hoàng mà ném cô ra khỏi sân golf.
”
Giọng nói của Thẩm Lãng cứ đều đều giống như đang kể lại một câu chuyện ngày xưa vậy.
Khi Mi Tuyết nghe thấy lời nói hống hách mà còn tỏ ra lạnh lùng của anh thì tức giận muốn nổ phổi.
“Tất cả vệ sĩ đều lên hết cho tôi, phế bỏ một cái chân của anh ta ngay.
”
Âm thanh của Mi Tuyết gào lên vô cùng khó nghe.
Mà ba chàng trai vạm vỡ khỏe mạnh bên cạnh cô ta đã nhanh chóng ra tay, bọn họ cứ như mãnh hổ xuống đồng bằng mà nhào vào người Thẩm Lãng.
Đây là những vệ sĩ mà ông ngoại cô ta đặc biệt mời tới từ Tỉnh Thành, năng lực nghiệp vụ của bọn họ rất mạnh.
Nhưng mà trước mặt Thẩm Lãng thì ba người họ giống như một công cụ hình người vậy, vừa mới xông lên đã bị anh đá bay.
Năm nay, những gia đình đào tạo vệ sĩ cũng thật bận rộn nhỉ, “dọn dẹp rác rưởi” mà lại để anh phải tự mình ra tay.
Sau khi đã xử lý xong ba tên vệ sĩ có năng lực rất mạnh một cách sạch sẽ gọn gàng thì Thẩm Lãng nghiêm túc nhìn về phía Mi Tuyết.
“Cô có muốn thử cảm giác như bay lên một chút không? Nếu như bây giờ cô chịu cút đi chỗ khác thì tôi có thể không nhắc tới chuyện cũ nữa.
”
Thẩm Lãng không phải muốn kiếm chuyện với cô ta, anh chỉ muốn nhân lúc rảnh rỗi này đi đánh golf thôi.
Ba tên vệ sĩ đều bị Thẩm Lãng đá bay, điều này khiến cho Mi Tuyết không thể bình tĩnh được nữa.
Đây là lần đầu tiên cô ta bị uy hiếp!
“Ông ngoại tôi chỉ cần phất tay một cái thì anh sẽ lập tức biến mất ở thành phố Bình An đấy, nếu như anh dám động đến một sợi tóc của tôi thì tôi sẽ khiến cho cả nhà anh gặp họa, tôi sẽ bán hết toàn bộ phụ nữ trong nhà anh đi làm đĩ.
”
Mi Tuyết hung hãn nói năng đe dọa giống như một kẻ lưu lanh, miệng phun ra đầy từ ngữ thô tục.
Trước đây cho dù tính tình của Tống Từ có khó ưa như thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không văng tục hay nhục mạ Thẩm Lãng.
Mi Tuyết này đã hoàn toàn chạm đến giới hạn của anh rồi.
Choang!
Thẩm Lãng nhanh chóng bước lên phía trước giơ một bàn tay ra, sau đó bắt lấy đầu Mi Tuyết.
Trong khoảnh khắc đấy, mái tóc dài của Mi Tuyết đã bị nhổ lên tận gốc.
Ngay cả da đầu cũng bị lột ra một mảng lớn.
Vốn là cô ta đang búi tóc nhưng bây giờ lại vô cùng rối loạn.
Mi Tuyết nổi điên lên thét chói tai, lăn lộn dưới đất.
Mà Thẩm Lãng chỉ lạnh nhạt nhìn Mi Tuyết, vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh.
Vừa rồi Mi Tuyết còn đang uy hiếp Thẩm Lãng bảo anh không dám động đến một sợi tóc của cô ta nhưng không ngờ hiện tại cô ta đã bị dạy dỗ thành một chốc đầu.
“Cô dám chạm đến giới hạn cuối cùng của tôi nên đây là sự trừng phạt mà cô phải chịu.
”
Ánh mắt Thẩm Lãng hiện lên vẻ lạnh lùng khiến cho người khác cảm giác lạnh thấu xương.
Lúc này, Mi Tuyết đã không còn nghe rõ Thẩm Lãng đang nói gì nữa, cảm giác bứt rứt trên đầu khiến cô ta vô cùng đau đớn đến mức không muốn sống nữa.
Một cảnh tượng bất ngờ thế này xảy ra khiến cho Bàng Húc sợ hãi, đôi môi anh ta run lên cầm cập, cả người cũng không ngừng run rẩy.
“Đã gây họa rồi, Thẩm Lãng, anh gặp phải đại họa rồi đấy!”
“Anh sẽ bị ông ngoại của Mi Tuyết giết sạch cả nhà đấy.
”
“Hôm nay, Bàng Húc tôi cũng bị anh làm liên lụy rồi.
”
“Không phải chỉ mắng anh mấy câu thôi sao, làm sao anh lại dám ra tay với Mi Tuyết chứ? Anh làm người phải biết khoan dung chứ.
”
Ánh mắt Thẩm Lãng khẽ chuyển động rồi nhàn nhạt liếc nhìn Bàng Húc.
Anh chán ghét nhất là một loại người.
Chuyện không xảy ra trên người mình nhưng lại khuyên người khác khoan hồng độ lượng.
Gia đình của anh không thể để người khác làm nhục được!
“Anh trừng mắt nhìn tôi làm gì? Nếu người đầu được vinh quanh thì người sau phải chịu tội, anh để cho cô ấy mắng cả nhà anh vài câu thì có làm sao đâu chứ.
”
Miệng Bàng Húc không hề chịu dừng lại mà càng hống hách ra oai.
Ngô Lương lập tức cảm thấy không ổn bởi vì cậu ta cảm thấy Bàng Húc và Mi Tuyết không hề khác nhau, thậm chí Bàng Húc còn khiến người khác chán ghét hơn cả Mi Tuyết.
Đây tuyệt đối sẽ chạm vào ranh giới cuối cùng của Thẩm Lãng, hơn nữa đã xúc phạm anh vô cùng nặng.
Cậu ta biết một khi Thẩm Lãng nổi giận thì không ai có thể ngăn anh được, Bàng Húc chỉ có thể tự mình cầu phúc mà thôi.
Quả nhiên, Thẩm Lãng lạnh nhạt giơ một bàn tay ra nắm lấy cổ áo Bàng Húc.
Sau đó, nâng một chân lên đạp vào người anh ta một cước.
Ngay lập tức, loáng thoáng có thể nghe thấy một tiếng “phịch” giống như trứng gà sống rớt xuống đất, biến thành một bãi nước.
Là âm thanh của trứng bể.
Bàng Húc trực tiếp đau đến ngất xỉu, sau này có vẻ như anh ta nên đổi tên thành Bàng Cửu thì hay hơn.
“Ranh giới cuối cùng của tôi không được đụng vào, mẹ của tôi không thể bị làm nhục như vậy được!”
Thẩm Lãng thốt ra từng câu từng chữ vô cùng nghiêm túc khiến cho Ngô Lương bên cạnh không rét mà run.
Hôm nay, Thẩm Lãng không vui.
Anh chỉ muốn đánh golf một chút nhưng lại gặp phải hai đứa mất dạy.
“Có lẽ trận này không đánh được nữa rồi, đi uống rượu thôi!”
Thẩm Lãng xoay người đi ra ngoài.
Ngô Lương theo sau không nói một lời nào.
Đây chính là chàng trai tàn nhẫn bằng xương bằng thịt, vô cùng mạnh mẽ!
Khiến Mi Tuyết trở thành một kẻ chốc đầu thì chẳng khác nào đã trở thành kẻ thù của cả gia đình cô ta, hơn nữa sẽ sinh ra họa diệt thân, các loại phiền phức về sau cũng thay phiên kéo đến.
Đánh Bàng Húc đến mức lên bờ xuống ruộng như thế cũng thể hiện cho việc xé rách da mặt với công ty Bàng thị, vốn dĩ có một bản kế hoạch muốn lôi kéo công ty Bàng thị nhưng từ nay cũng tan tành mây khói, về sau chắc chắn bất động sản Minh Huy sẽ có thêm một đối thủ.
Nhưng mà Ngô Lương cũng không cảm thấy hành động của Thẩm Lãng có chỗ nào không ổn.
Mặc dù bởi vì không nhịn được nên đã đẩy bản thân vào hoàn cảnh nguy hiểm, tuy nhiên loại chuyện này, nếu như đổi lại thành bất cứ người đàn ông nào thì cũng không chịu đựng được.
Đây là chàng trai tàn nhẫn mà Ngô Lương sùng bái, anh vô cùng đàn ông!
Tuy nhiên, không phải tất cả mọi việc anh đều dùng cách thức lương thiện để giải quyết, Thẩm Lãng không phải là người hèn nhát.
Ngô Lương đi theo Thẩm Lãng tới Chử Tửu Hiên.
Đây là một quán rượu theo phong cách cổ, khoảng thời gian trước vừa mới khai trương.
Vốn dĩ muốn bảo Bàng Húc mời khách nhưng cái tên đó lại không chịu thua kém nên bây giờ mới đi lầm đường.
Nhân viên phục vụ của Chử Tửu Hiên đều mặc quần áo rất nề nếp theo phong cách cổ đại, quán rượu này rất khác biệt so với sự ồn ào náo nhiệt của thành phố hiện nay.
Tâm trạng Thẩm Lãng không tốt, anh muốn đến đây uống mấy ly rượu nên không gian yên tĩnh như vậy là vô cùng thích hợp.
Đang yên tĩnh uống rượu lại nghe thấy cách vách truyền đến một loạt âm thanh.
Có vẻ như tình cảnh bên kia khá hỗn loạn, âm thanh chén dĩa rơi bể hết sức rõ ràng.
Loại kiến trúc bằng gỗ này cách âm không quá hiệu quả nên đã quấy rầy đến khung cảnh yên tĩnh của Thẩm Lãng.
ngôn tình hay
Vốn dĩ anh còn đang bực bội nhưng đột nhiên lại nghe thấy một giọng nữ quen thuộc.
Trong nháy mắt, lửa giận xông lên đầu.
.