Chiếc “Siêu mãng xà” phiên bản giới hạn toàn quốc thậm chí còn ở trong gara nhà anh ăn bụi.
“Nếu không lái chiếc xe đó, có phải là lãng phí của trời rồi không? Xe càng để không càng dễ hỏng, không bằng hôm nay lái nó ra ngoài đi dạo vài vòng? Tiện đường đem nó đi bảo dưỡng luôn.”
Thẩm Lãng nằm ngâm mình trong bồn tắm lớn, vừa tắm vừa lên kế hoạch.
Dù chiếc “Siêu mãng xà” quá mức phách lối, nhưng Thẩm Lãng cũng không phải là người thích lãng phí.
Anh quyết định ngày mai sẽ lái con “Siêu mãng xà” đến thương hội, đến đó cúi thấp đầu mà đi là được.
Đúng lúc này, Tống Từ bất ngờ gửi một lời mời chat video cho anh.
Điện thoại di động đặt phía trên bồn tắm liên tục đổ chuông.
“Này, lại muốn làm gì nữa? Không để tôi yên tĩnh một chút được à?”
Thẩm Lãng cuối cùng vẫn nhận cuộc gọi video, anh cởi trần ngồi trong bồn tắm, thân dưới được bao phủ bởi lớp bọt xà phòng.
Mà Tống Từ lúc này đã bị cơ bắp vạm vỡ của anh ở trước màn hình dọa sợ.
Cơ ngực cường tráng của Thẩm Lãng đột nhiên xuất hiện trong video lộ ra sự nam tính mạnh mẽ.
Lúc trước Tống Từ đã có lần vô tình chạm vào cơ ngực của Thẩm Lãng rồi.
Nhưng hôm nay là tận mắt nhìn thấy, sắc mặt cô bỗng nóng bừng lên, dần biến thành màu hồng phấn.
“Lớn… lớn quá…”
Chảy nước miếng vẫn chưa đủ mà còn tấm tắc khen.
Tống Từ tuy không phải dạng mê trai, nhưng vẫn không chống lại được hooc môn nam tính đập thẳng vào mặt như thế này.
“Cái gì lớn vậy?” Thẩm Lãng cúi đầu nhìn, của quý của anh đã bị lớp bọt bao phủ lấy, cơ bản không thể nhìn thấy mà.
Tống Từ vội vàng phản ứng lại, cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp bĩu ra, giả bộ chán ghét: “Nghĩ gì vậy.
Ý tôi là cơ bắp to lớn.
Trước đây tôi chưa từng thấy anh đi tập thể hình, không ngờ anh vẫn có phẩm vị của đàn ông đấy.”
“Tôi chưa bao giờ tập thể hình.” Thẩm Lãng không bao giờ cố ý đi tập thể hình, cũng không rèn luyện thân thể chỉ để có một thân hình tiêu chuẩn cả.
Sở dĩ anh có thân hình đẹp như vậy là do tập võ chứ không phải lấy lòng trắng trứng đắp lên hay gì cả.
Mặt trước là rèn luyện võ công, mặt sau là khổ luyện tàn khốc như ma như quỷ.
Anh đã từng theo võ sư Vân Mặc Sơn khổ luyện trên núi một đoạn thời gian, những người ngoài núi kia thực sự là chưa nghe thấy chuyện huấn luyện như địa ngục của anh đâu.
Ngay cả khi đã đến thành phố như bây giờ, ngày nào anh cũng đánh vào các chốt gỗ, còn như việc đánh vào bao cát là chuyện thường ngày hơn.
“Phì...!nếu không tập thể hình thì làm sao anh có thể có cơ bắp to lớn thế được.
Thôi không nói chuyện này.
Tôi tìm anh là vì ông nội có lời muốn chuyển tới anh, ông nội nói anh có thể dùng xe của nhà tôi.” Tống Từ nói.
“Ý của cô là gì?” Thẩm Lãng hỏi.
“Uầy.
Nói một cách dễ hiểu là ông tôi nghĩ rằng anh nên lái một chiếc xe cao cấp để tham gia thương hội vào ngày mai.
Xe hơi chính là mặt mũi của một thương nhân.
Anh lái một chiếc xe sang trọng thì người ta mới để ý tới anh, như thế mới tốt cho việc xã giao.” Tống Từ giải thích.
Thẩm Lãng hiểu rồi.
Tống Từ nói không sai, một chiếc xe cao cấp quả thực có thể nói lên thân phận của một người.
Những mà, Thẩm Lãng cũng không cần Tống Chí Viễn cho mượn xe.
“Thay tôi gửi lời đến ông Tống, cảm ơn bác đã cho tôi mượn xe.
Nhưng mà tôi không thể nhận được, tự tôi sẽ tìm cách.”
Chiếc Siêu mãng xà Hennessy Viper Gt của Thẩm Lãng thậm chí còn ở trong kho ăn bụi, anh còn không muốn dùng kia kìa.
“Thẩm Lãng, để tôi nói cho anh biết, đó là chiếc Porsche 911 tốt nhất nhà chúng tôi.
Anh có chắc là không cần không? Lái chiếc xe này đến thương hội thì nhất định anh sẽ có được mặt mũi!” Khi Tống Từ nói những lời này, cô đặc biệt nhấn mạnh đến sự đẳng cấp.
“Tôi biết nhà họ Tống của cô đều là xe sang, nhưng lần này tôi muốn tự mình giải quyết.” Thẩm Lãng vẫn kiên quyết với suy nghĩ của mình.
“Chậc chậc, vẫn rất có khí phách.
Có điều tôi nghĩ anh hơi mù quáng rồi, dựa vào chính mình là không sai, nhưng mà những dịp như thế này rất quan trọng, anh cho rằng dựa vào bản thân anh lại có thể tìm ra được chiếc xe nào tốt hơn chiếc Porsche 911 này sao?” Tống Từ hỏi ngược lại.
“Chuyện này không cần cô Tống Từ phải hao tâm tổn sức lo cho tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Thẩm Lãng đáp lại.
“Anh đúng là không biết phải trái.
Vậy thôi, những gì cần nói tôi cũng nói rồi.
Tự anh lo liệu cho tốt đi, đến lúc đó đừng đi xe đạp điện đến thương hội là được.”
Tống Từ lắc đầu ngắt cuộc gọi video.
Cô cho rằng Thẩm Lãng hơi thiếu hiểu biết về đối nhân xử thế, rõ ràng là quà cho không ngay trước mắt mà vẫn không chịu nhận lấy.
Đây chính là tự mình chuốc khổ.
Xét cho cùng, chiếc Porsche 911 còn tốt hơn cả chiếc Maserati cô đang lái.
Nếu đổi là người khác, cầu còn không được.
Khi Thẩm Lãng nhìn thấy đoạn video đột nhiên chuyển sang màu đen, anh cũng không để tâm đến mấy lời càm ràm của Tống Từ.
Anh coi trọng lòng tốt của Tống Tri Viễn, nhưng anh không muốn bị gò bó.
Không thể lần nào cũng nghe theo sự sắp đặt của Tống Chí Viễn được.
Nếu tất cả ý tốt đều tiếp nhận sẽ trở thành dạng ăn bám có đạo đức.
Tại sao phải nghe theo mọi sự sắp đặt của người khác?
Vả lại chiếc “Siêu mãng xà” đang nằm ở trong kho kia cũng nên mang ra ngoài đi dạo rồi.
Đợi đến ngày hôm sau, Thẩm Lãng dậy sớm, ăn sáng xong rồi lái xe đến khách sạn Long Thịnh.
Không còn nghi ngờ gì cả, nếu hỏi khách sạn nào cao cấp nhất ở thành phố Bình An thì đó chính là khách sạn năm sao Long Thành.
Ở thành phố Bình An, Long Thành tuyệt đối là lão đại trong ngành khách sạn.
Bởi vì không có bất kỳ một khách sạn nào có quy mô và đẳng cấp vượt qua được Long Thành cả.
Mà thương hội thành phố Bình An là sự kiện thương mại lớn nhất thành phố.
Muốn biến sự kiện này thành long trọng và xa hoa nhất thì tổ chức tại Long Thành chính là sự lựa chọn đầu tiên và hợp lý nhất.
"Cũng xem như thị sát công việc, nhân tiện cầm bản báo cáo tài chính tháng này của Long Thành kiểm tra qua một chút cũng tốt."
Thẩm Lãng cầm vô lăng lái xe, nghĩ như vậy.
Sau nửa giờ, Thẩm Lãng đến khách sạn Long Thành.
Sau khi dừng xe, Thẩm Lãng tự tin bước vào.
Bởi vì còn rất sớm, những người khác vẫn chưa đến nên khi anh xuống xe không bị ai nhìn thấy.
Nếu để người khác nhìn thấy anh lái con “Siêu mãng xà” này đến, chắc chắn sẽ có người tò mò vây lại xem.
Tại thời điểm này, có lẽ nhiều người vẫn còn chưa rời khỏi giường.
Các quan cảnh khác nhau trong khách sạn Long Thành, toàn bộ đều đã được dựng lên vào ngày hôm qua.
Hội thương mại được chia thành nhiều quy trình.
Quy trình đầu tiên là tổ chức một cuộc họp trong hội trường, do chủ tịch phòng thương mại chủ trì.
Sau khi cuộc họp kết thúc sẽ có rất nhiều thời gian rảnh rỗi để những nhà doanh nhân có thể giao lưu với bạn bè mới, chào hỏi bạn bè cũ.
Làm như thế để mở rộng giao tiếp, thậm chí là phát triển các dự án kinh doanh.
Đây là mục đích ban đầu của hội nghị thương mại, cũng giống với việc tạo nền tảng cho các nhà kinh doanh tìm kiếm cơ hội phát triển.
Tuy nhiên, những năm gần đây, hội nghị thương mại đã dần đổi phương hướng.
Cuộc gặp gỡ trao đổi kinh doanh đã nhanh chóng trở thành một cuộc phô trương sự giàu sang, phú quý.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Lãng tham gia thương hội ở thành phố Bình An, anh vẫn chưa thấy những người làm ăn ở đây vuốt mông ngựa như thế nào.
Thương hội ở thành phố Bình An hiện tại đã trở thành một hội nghị tâng bốc do Tề Đại Sơn đứng đầu.
Thẩm Lãng chuẩn bị đến văn phòng của mình ở khách sạn Long Thành, vừa đi qua sảnh tiếp tân lầu một, đang đứng đợi thang máy thì đột nhiên có tiếng răng rắc truyền tới.
Thẩm Lãng quay đầu lại thì thấy một nhân viên khách sạn đã làm vỡ chiếc bình hoa ở sảnh lễ tân.
Có vẻ như anh ta không cẩn thận, chiếc bình suýt chút nữa đã đập vào người.
Chiếc bình cao khoảng một mét rưỡi được dùng để trang trí trước đại sảnh.
Không một chút do dự, Thẩm Lãng vội vàng bước tới xem xét tình hình, thấy nhân viên không bị thương mới cảm thấy yên tâm.
Ngay bây giờ, cần phải dọn dẹp sạch sẽ phần sứ bị vỡ càng sớm càng tốt.
Không nói đến việc sẽ ảnh hưởng tới cảm quan, những mảnh sứ vỡ còn có thể làm người khác bị thương.
Vì vậy, Thẩm Lãng quyết định tiến lên giúp nhân viên này nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ.
Nhưng đúng lúc này, cậu nhân viên đột nhiên thay đổi sắc mặt, giả vờ ngây thơ nói: "Thưa anh, anh cần bồi thường vì đã làm vỡ bình hoa của khách sạn chúng tôi.
Xin mời anh theo tôi đến quầy lễ tân để tiến hành việc bồi thường.".