"Ông Tề, nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu!"
Tôn Đức Lâm khom lưng cúi đầu chín mươi độ về phía Tề Đại Sơn.
Với vẻ mặt bần hèn, ông ta đưa chiếc hộp gỗ đến trước mặt Tề Đại Sơn.
Lý do là vì Tôn Đức Lâm làm việc ở thủ đô, nhưng vì nhu cầu công việc, ông ta thường xuyên đi lại giữa thủ đô và thành phố Bình An.
Ông ta không phải người thành phố Bình An, trước đây cũng không có giao du với Tề Đại Sơn, lần này ông ta chỉ dựa vào cảm giác, hy vọng có thể dựa vào Tề Đại Sơn để làm cây cổ thụ ở trên thủ đô.
Đối với loại chó chủ động tới liếm láp này, đương nhiên Tề Đại Sơn sẽ không cự tuyệt, ngược lại là rất đắc ý.
“Ông Tề, tôi tên là Tôn Đức Lâm, giám đốc quản lý công ty dược phẩm Vĩnh Hưng.
Nghe nói là đại thọ sáu mươi tuổi của ông Tề sắp tới nên tôi đã chuẩn bị một món quà nhỏ, không to tát gì nhưng mong ông vui lòng nhận cho."
Tôn Đức Lâm cúi đầu, trên mặt tràn đầy ý cười.
Tuy nhiên, vào lúc này, sắc mặt của Tề Đại Sơn trở nên cứng đờ, nụ cười tự mãn vốn có của ông ta cũng không thể nở ra.
Nhìn những người khác xung quanh, ai cũng không nhịn được cười.
Tên Tôn Đức Lâm này còn chưa biết việc vui là gì mà đã chạy tới quỳ gối liếm láp rồi.
Rõ ràng chuyện vui là Tề Đại Sơn có con trai khi tuổi đã lớn, vậy mà Tôn Đức Lâm cứ nghĩ là đại thọ sáu mươi tuổi, vì vậy ông ta đã đi mua tranh và thư pháp cổ làm quà sinh nhật, cuối cùng lại thành một trò hề như vậy.
“Năm trước tôi vừa trải qua sinh nhật lần thứ sáu mươi của mình!” Tề Đại Sơn không hờn không giận nói.
Lúc này Tôn Đức Lâm mới bừng tỉnh, nhưng ông ta đã quá quen với việc nịnh hót lãnh đạo rồi, thấy bị chê cười cũng chỉ vội vàng nói thêm: "Ông Tề càng ngày càng trẻ.
Chúc mừng ông Tề có được quý tử, tôi đã cố ý mang đến dây chuyền ngọc bích thời cổ chỉ có một cái duy nhất trên đời đấy."
Lúc này trên mặt Tề Đại Sơn dần dần chuyển từ tức giận thành vui vẻ.
“Dây chuyền ngọc bích, hàm ý thật tốt, Tôn Đức Lâm, được, tôi nhớ rồi.” Tề Đại Sơn chỉ khẽ gật đầu, đương nhiên sẽ không cảm kích Tôn Đức Lâm, nhưng con chó này xuất hiện rất đúng lúc.
Nghe được câu trả lời, Tôn Đức Lâm vui mừng khôn xiết, trong lòng thầm nghĩ tốn một tỷ bảy cũng không phí phạm, sau này muốn nói gì thì nói, cây cổ thụ sẽ được giữ vững.
Thế nhưng ông ta phát hiện hình như chỉ có một mình ông ta chạy ra khỏi khu ghế thường, xem ra bản thân hơi thừa thãi.
Ông ta dùng mắt quét một vòng, không ngờ lại nhìn thấy Thẩm Lãng.
Chính là cậu ta!
Tại sao cậu ta lại ở khu ghế VIP?
Theo lý thì những người ngồi ở đây đều là những nhân vật thuộc giới thượng lưu của thành phố Bình An, cậu ta dựa vào cái gì mà ngồi đây?
Ngay lập tức, Tôn Đức Lâm cảm thấy ghen tị dữ dội.
Nếu Thẩm Lãng đi, như vậy thì có thể còn một ghế trống, nói không chừng có thể chính là ông ta được ngồi vào đó.
Tạm thời không nói đến việc có thể ngồi vào hay không, nhưng nửa giờ trước ông ta bị Thẩm Lãng chơi một vố trong phòng vệ sinh kia, thật sự rất khó chịu, ông ta không muốn Thẩm Lãng được yên ổn!
Khi hai tròng mắt đảo quanh, những ý nghĩ xấu xa bắt đầu khuấy động trong lòng ông ta.
"Ông Tề, đây là nơi thanh nhã, tại sao lại có một con chó trà trộn vào đây nhỉ?"
Tôn Đức Lâm liếc nhìn Thẩm Lãng, ý đồ rất rõ ràng, ẩn ý chính là đang nói đến Thẩm Lãng.
Cuối cùng Tề Đại Sơn cũng đợi được đến lúc Tôn Đức Lâm nói lời này, ông ta rất hài lòng chờ con chó Tôn Đức Lâm cắn người giúp mình.
"Tôn Đức Lâm, ý của ông là sao? Tất cả những người ở đây đều là nhân vật thượng lưu ở thành phố Bình An, ăn nói cho cẩn thận một tý!"
Tề Đại Sơn giả bộ không vui, nhưng thật ra là một người mặt đỏ, người kia mặt trắng bệch.
"Ông Tề, ông nói đúng.
Hầu hết tất cả mọi người ở đây đều là những người có lai lịch và thân phận cao quý, nhưng chỉ có một con chó địa phương trà trộn vào đó, điều này thật sự hạ thấp đẳng cấp của khu VIP này." Lời của Tôn Đức Lâm tràn đầy vẻ trào phúng.
"Ai? Không thể nào, trong này không có người như ông nói đâu, đừng nói nhảm!" Tề Đại Sơn vẫn là giả bộ làm người tử tế.
"Là cậu ta! Cậu ta không xứng vào khu VIP, huống chi là ngồi cùng với mọi người ở đây!"
Tôn Đức Lâm làm trò trước mặt mọi người, bày ra vẻ phẫn nộ, phất tay chỉ vào Thẩm Lãng.
"Mọi thứ nên công bằng, và người của tầng lớp thượng lưu vẫn nên làm việc theo đạo lý và sự thật.
Không thể vì một câu nói của ông về chàng trai này mà phán xét mọi thứ được.
Ông phải cân nhắc rõ ràng vấn đề này!" Tề Đại Sơn giả vờ bày ra dáng vẻ nghiêm túc nói.
"Ông Tề, đương nhiên tôi biết đạo lý lẽ phải chứ, mời ông xem, những ông lớn có thể ngồi vào đây đều là nhân vật cốt cán của từng công ty và người thân của bọn họ, còn tên nhóc này dựa vào cái gì vậy? Không tiền, không quyền, không danh phận.
Loại chó bình dân này nên được sắp xếp ngồi ở ghế thường, thậm chí cậu ta cũng không đủ tư cách ngồi ghế thường.
Tôi thật sự cảm thấy xấu hổ thay cho cậu ta!"
Lời nói của Tôn Đức Lâm sắc bén đến mức có thể chém nát Thẩm Lãng ra từng mảnh.
“Thật sự rất có lý.” Tề Đại Sơn gật đầu nói: “Nhưng Tôn Đức Lâm, vì người thân của chàng trai này đã ngồi xuống rồi, chúng ta nên hỗ trợ lẫn nhau một tý.
Nếu làm mất hòa khí thì không hay cho lắm.
Đừng để người ngoài nói rằng chúng ta lạnh lùng và vô tình như vậy.”
Tề Đại Sơn thật sự có tố chất để đi đóng phim.
"Không được, ông Tề! Việc này tuyệt đối không được.
Không có phép tắc thì không thể làm gì được.
Tầng lớp xã hội càng cao thì càng phải nói chuyện bằng quy củ phép tắc.
Cậu ta và mọi người không cùng một thế giới, người ta có câu, nước với lửa thì không thể dung hòa được, chúng ta phải đuổi cậu ta ra ngoài!"
Vở kịch do Tôn Đức Lâm và Tề Đại Sơn đang diễn, nếu là người sáng suốt thì đều có thể nhận ra được.
Nhưng cũng có người bị lừa, cho rằng Thẩm Lãng thật sự không nên ở đây.
"Đúng vậy, ông Tề, rất có lý."
"Làm gì cũng phải có quy tắc, kẻ kém cỏi thấp hèn không xứng đi vào đây!"
"Tôi nói một câu công bằng là cậu ta thật sự là quá thấp kém!"
Thẩm Lãng bị chế nhạo chê cười thế này, đương nhiên trong lòng sẽ không thoải mái.
Anh biết đó là sự trả thù của Tôn Đức Lâm, cùng Tề Đại Sơn kẻ tung người hứng, mục đích chính là làm nhục anh.
Vượt qua thử thách không có nghĩa là có thể để mặc người ta ức hiếp khi dễ, Thẩm Lãng nhất định phải đánh trả!
Nhưng ngay khi anh định phản bác lại, Tống Tri Viễn đã nói thay anh.
“Tôi đưa Tiểu Thẩm tới đây, nếu các người đuổi cậu ấy thì tức là đang muốn đuổi tôi đi đúng không?” Tống Tri Viễn lạnh lùng nói.
Chu Chí Bang cũng mở miệng: "Tôi là ông chủ của khách sạn Long Thịnh.
Tôi có tiếng nói trong vấn đề này.
Khu VIP được phép đưa theo người thân tới.
Theo quan sát của tôi, tại phòng thương mại, ông Tống thường xuyên mang theo Thẩm Lãng, điều đó đủ để chứng minh quan hệ giữa hai người họ không phải tầm thường, điều này hoàn toàn phù hợp với quy định!"
Thấy Chu Chí Bang giúp mình giải vây, sự tức giận của Tống Tri Viễn dành cho Chu Chí Bang đã hoàn toàn tiêu tan.
“Đúng vậy, chủ khách sạn còn chưa nói lời nào, ông hấp tấp cái gì chứ? Đừng nhìn tôi, nói ông đó!” Đỗ Thiên Lượng lạnh lùng nhìn Tôn Đức Lâm.
Tôn Đức Lâm thấy hình xăm của cậu hai nhà họ Đỗ, trong lòng bỗng cảm thấy không rét mà run.
Những người có hình xăm nhất định không thể trêu vào.
Tôn Đức Lâm không bao giờ ngờ rằng các ông lớn sẽ đứng lên và nói thay cho Thẩm Lãng.
Vốn tưởng rằng hội trưởng Tống ngồi ở bàn khác thì sẽ không có ai giúp đỡ Thẩm Lãng, nhưng kết quả thật sự khiến ông ta mở rộng tầm mắt.
"Tình huống quái gì đây? Sao mọi người lại tốt bụng độ lượng như vậy?"
Tôn Đức Lâm thầm nghĩ trong lòng.
Mặc dù Tề Đại Sơn là mục tiêu chính để ông ta nịnh bợ, nhưng ông ta cũng không dám làm mất lòng những người khác có mặt ở đây.
Để che giấu sự hoảng sợ trong lòng, Tôn Đức Lâm lấy mặt dây chuyền bằng ngọc từ trong hộp gỗ ra, định dùng miệng lưỡi ba tấc khoe khoang về nó.
Điều này không chỉ có thể thay đổi chủ đề, mà còn có thể lấy lòng Tề Đại Sơn.
Với sự hậu thuẫn của Tề Đại Sơn, ông ta cũng có thể tự tin hơn.
Nhưng khi ông ta vừa cầm dây chuyền lên, ánh mắt của mọi người xung quanh đều không thoải mái.
Nhất là sắc mặt Tề Đại Sơn đột nhiên trở nên u ám.
Bởi vì dưới đáy mặt dây chuyền ngọc bích, lộ ra một vết nứt rõ ràng.
Lúc trước ở trong phòng vệ sinh, Tôn Đức Lâm cố ý mở hộp gỗ ra xem xét, không phát hiện ra hư hỏng gì, nhưng ông ta lại lơ là không coi phần dưới đáy.
Trong lòng Tề Đại Sơn khá khó chịu, lửa giận thoáng chốc dâng trào.
Tên Tôn Đức Lâm này thật sự đã lấy một sản phẩm bị lỗi làm quà sao, có ý gì đây?
Hơn nữa là quà tặng cho con trai độc tôn của mình, bây giờ lại xui xẻo tặng mặt dây chuyền ngọc bích bị nứt, đúng là điềm xấu!
Lúc này, Tôn Đức Lâm cũng phát hiện ra những vết nứt trên mặt dây chuyền bằng ngọc bích, ông ta lập tức sợ hãi, toàn thân đều run rẩy.
Trong cơn tuyệt vọng, ông ta lại chỉ tay về phía Thẩm Lãng.
"Ông Tề! Chuyện này không liên quan đến tôi, là cậu ta! Chính con chó tên Thẩm Lãng này đã làm vỡ mặt dây chuyền ngọc bích, thủ phạm chính là cậu ta!".