Việc chỉnh đốn Tôn Đức Lâm ra sao là chuyện của Chu Tử Hào, Thẩm Lãng không cần ra tay.
Sau khi trải nghiệm cảm giác bị loài chó Caucasus dũng mãnh đuổi cắn, Chu Tử Hào rất thích chia sẻ "chuyện vui" này với người khác.
Thẩm Lãng không quan tâm đến những chuyện vặt vãnh này mà để mặc cho Chu Tử Hào xử lý.
Anh tin cậu ấy sẽ có chừng mực.
Sau trò hề kia, đám người giàu có trong tiệc rượu lại bình thường như trước.
Tề Đại Sơn đã mất đi con chó chuyên cắn người Tôn Đức Lâm, sắc mặt không ngừng thay đổi.
Ông ta không ngờ Thẩm Lãng thật sự giỏi giang, có thể phân biệt được ngọc thật hay giả, sau đó nhẹ nhàng đánh trả Tôn Đức Lâm.
"Tôn Đức Lâm này vẫn chưa đủ trình, tuy già gấp đôi nhưng lại không thắng nổi một thanh niên như Thẩm Lãng!"
Vừa nãy, tuy Tề Đại Sơn và Tôn Đức Lâm tung hứng với nhau nhưng vẫn chưa đuổi được Thẩm Lãng ra ngoài, đương nhiên người hẹp hòi như Tề Đại Sơn sẽ không bỏ qua như thế.
Rượu và thức ăn chưa được bưng lên, tức là bữa tiệc chưa chính thức bắt đầu.
Tề Đại Sơn đã tính cả rồi, ông ta vốn không đặt Thẩm Lãng vào mắt.
"Cũng được, nếu bây giờ đuổi tên nhóc này ra ngoài thì quá hời cho cậu ta.
Phải sỉ nhục cậu ta một phen để hả mối hận trong lòng mình, sau đó mới đến vở kịch chính.
Một khi mình đã đích thân ra tay, cậu ta sắp cảm nhận được cái gọi là tuyệt vọng rồi!"
"Ha ha, khi thức ăn được bưng lên cũng chính là lúc cậu ta bắt đầu bị sỉ nhục! Chắc chắn Chu Chí Bang sẽ không khiến mình thất vọng đâu!"
Sau khi thầm tính toán xong, Tề Đại Sơn nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, nở nụ cười hiền từ và thân thiện.
Trong số những người ngồi đây, sẽ có kẻ bị lừa trước trước dáng vẻ hiền hòa này, nhưng một nửa bọn họ đều biết trong nụ cười của Tề Đại Sơn có giấu dao nhọn.
Người có danh vọng nhất thành phố Bình An không thể là một ông cụ hiền hòa được, nên dùng từ cáo già, hung tàn và độc ác để miêu tả Tề Đại Sơn thì hơn.
Sau đó bắt đầu có người mang quà từ khu thường đến để tặng.
Hơi tí là một tỷ, mấy tỷ, nào là vàng bạc ngọc ngà, nào là đồ cổ tranh chữ.
Thậm chí có người còn dùng một năm tiền lương để mua quà, hy vọng mình sẽ ôm được cây cổ thụ này.
Rõ ràng đây là hội nghị thương mại nhưng lại biến thành bữa tiệc để chúc mừng Tề Đại Sơn, đương nhiên sẽ có người cảm thấy bất mãn.
Nhưng nếu đã tham gia vào giới này, trừ khi hoàn toàn lật đổ ông ta, chứ những cuộc tranh đấu vô thưởng vô phạt chẳng ăn nhằm gì với Tề Đại Sơn hung tàn độc ác này cả.
Chỗ dựa của Tề Đại Sơn là nhà họ Tề ở trên thủ đô, nếu muốn đấu với ông ta, trừ khi có người dám đứng ra khiêu chiến gia tộc đó.
Lúc này, trong phòng VIP, cũng có người bắt đầu tặng quà cho Tề Đại Sơn.
"Để mừng ông Tề sinh được cậu con trai, tôi đã mang hẳn một bức điêu khắc bằng ngọc bích và lưu ly đời xưa đến đây đấy!"
"Mặt mày ông Tề rạng rỡ, đúng là gừng càng già càng cay.
Khắp thành phố này, chỉ mình ông Tề xứng với đống trang sức trong tay tôi thôi!"
"Ông Tề nhìn xem, thứ đặt trong hộp này chính là sâm trăm năm của núi Trường Bạch, là loại thuốc bổ tốt nhất đấy!"
Trong phòng bao VIP, từ đầu tây của bàn tiệc, mọi người lần lượt tặng quà cho Tề Đại Sơn theo chiều kim đồng hồ.
Khi nghe thấy mấy chữ "sâm trăm năm của núi Trường Bạch", Thẩm Lãng không khỏi cười nhạt.
Hơn nửa núi Trường Bạch đã được nhà họ Thẩm bao hết, người khác vốn không thể mua được loại sâm này ở những nơi như thành phố Bình An.
Theo thứ tự, đã đến lượt Thẩm Lãng tặng quà cho Tề Đại Sơn.
Mọi người đều nhìn về phía anh.
Nhưng Thẩm Lãng lại khẽ lắc đầu rồi nói: "Tôi không chuẩn bị quà mừng."
Sắc mặt của Tề Đại Sơn lập tức trở nên u ám.
Mặc dù ông ta đã đoán trước được điều này, nhưng vẫn không khỏi sầm mặt.
Ngay sau đó, một số người bắt đầu chỉ trích Thẩm Lãng.
"Chàng trai này, chẳng lẽ cậu không biết ông Tề đang tổ chức tiệc mừng con trai chào đời sao?"
"Quả là không hiểu chuyện, dù gì cậu cũng phải nghe ngóng trước khi tới đây chứ!"
"Đúng là không tưởng tượng nổi, cậu đang khiến ông Tề mất mặt đấy!"
"Tôi chưa bao giờ gặp bề dưới nào không hiểu chuyện như cậu.
Cậu sẽ không có thành tựu gì đâu!"
Ở đâu cũng có kẻ xu nịnh, nhưng bọn chúng được chia thành nhiều cấp khác nhau.
Tôn Đức Lâm là loại cấp thấp, còn những người trong khu VIP này thì cao hơn một chút.
Bọn họ cho rằng việc mượn gió bẻ măng, hùa theo người khác là cách làm vô cùng thông minh.
Thẩm Lãng chỉ lạnh lùng nhìn những người này.
Anh xem thường bọn họ.
Người giàu phải ra dáng người giàu.
Cho dù chỗ dựa của Tề Đại Sơn là nhà họ Tề, ít nhất cũng phải giữ được tôn nghiêm tối thiểu khi đứng trước mặt ông ta chứ!
Anh thực sự không nhìn nổi dáng vẻ thấp hèn này.
"Thẩm Lãng tôi làm gì cũng không cần các người chỉ dạy! Nếu đã có thể bước vào khu ghế VIP, chắc hẳn các người cũng nằm trong top hai mươi của giới kinh doanh thành phố Bình An.
Các người không thấy xấu hổ khi làm tôi tớ cho kẻ khác như thế à?"
Lời của Thẩm Lãng đâm thẳng vào thần kinh của những người này.
Mặt ai cũng đỏ tía tai, có người còn cúi đầu xuống.
Nhưng cho dù cảm thấy xấu hổ thì bọn họ vẫn không thay đổi.
Bọn họ quỳ quá lâu, đã quen với chuyện bợ đỡ rồi, khó mà thay đổi lắm.
Khi trông thấy cảnh tượng này, Tề Đại Sơn khẽ nheo mắt, cảm thấy vô cùng hả hê.
"Thẩm Lãng ơi Thẩm Lãng, cậu lấy gì để đấu với tôi đây? Cậu nhìn xem, bình thường đám nhà giàu này sở hữu xe sang gái đẹp, vênh váo đến mức nào, nhưng cuối cùng vẫn phải khuất phục trước tôi mà thôi!"
Sau khi thầm hả hê xong, Tề Đại Sơn nhìn về phía Thẩm Lãng, nói với vẻ nghiêm túc đàng hoàng: "Không sao đâu Tiểu Thẩm, đây chỉ là chuyện nhỏ, tôi không để bụng đâu.
Chẳng phải chỉ là một món quà thôi ư, không có cũng được mà."
Ông ta vừa dứt lời, đám người xung quanh lập tức hùa theo, liên tục khen Tề Đại Sơn rộng lượng, không chấp nhặt với kẻ dưới.
Thậm chí có người còn nói, Thẩm Lãng không thể tìm được món quà nào ra hồn.
"Ông thật sự không để bụng à?" Thẩm Lãng cười lạnh.
"Đương nhiên rồi! Trên cả bàn tiệc này, nếu chỉ có mình cậu không tặng quà thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi."
Tuy Tề Đại Sơn nói thế nhưng lại thầm cười lạnh: "Ha ha, nói thật lòng, việc cậu không tặng quà chẳng ảnh hưởng gì đến tôi đâu.
Dù sao cậu cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé, chưa đến mức khiến tôi mất mặt.
Hơn nữa, chắc chắn cậu không thể tặng được món quà nào quý giá.
Nếu cậu có chỗ đứng trong giới kinh doanh ở thành phố Bình An thì tôi mới phải cân nhắc một chút."
Nhưng Tề Đại Sơn không cười được lâu.
Bởi vì khi đến lượt Chu Chí Bang, ông ấy cũng không tặng quà.
"Ông Tề, gần đây tôi bận chuyện sắp xếp cho hội nghị thương mại quá, hơn nữa khách sạn cũng có nhiều việc nên đã quên chuẩn bị quà rồi."
Chu Chí Bang lấy đại một lý do, dù sao bề ngoài ông ấy cũng là chủ khách sạn, không thể làm căng với Tề Đại Sơn ngay bây giờ được.
Tề Đại Sơn sững sờ, lập tức nhíu mày.
Chu Chí Bang được xem như chủ nhà mà lại quên mất chuyện đó, cú vả mặt này đến với Tề Đại Sơn quá nhanh!
"Ông chủ Chu là người bận rộn mà, đừng khách khí.
Cho dù có quà hay không cũng được, chỉ cần tấm lòng là được rồi."
Tuy Tề Đại Sơn mỉm cười nhưng trong lòng lại hơi khó chịu.
Nhưng ông ta vẫn biết mấy hôm nay khách sạn Long Thịnh có rất nhiều việc, không chừng Chu Chí Bang quên thật.
"Ha ha, do tôi bận quá, đành bù vào dịp khác vậy." Chu Chí Bang mỉm cười.
"Tôi hiểu mà, ngày nào ông chủ Chu cũng bận trăm công ngàn việc, là người làm ăn lớn đấy."
Tuy Tề Đại Sơn nói thế nhưng lại nghĩ: "Chắc hẳn tiếp theo sẽ không còn chuyện khiến mình mất mặt nhỉ? Vẫn còn Đỗ Kim Thủy và Ngô Minh Huy, tuy tài sản của bọn họ nằm trong top ba thành phố Bình An nhưng cũng phải nể mặt mình.
Mình là vua của nơi này, thủ đoạn chồng chất, bọn họ sẽ không giống thằng nhóc Thẩm Lãng có mắt không tròng kia!"
Tề Đại Sơn đã tính trước, thậm chí còn đang tưởng tượng ra cảnh Đỗ Kim Thủy và Ngô Minh Huy tặng lễ vật quý giá.
Ông ta cho rằng chắc chắn hai người này sẽ chi mạnh tay, đương nhiên món quà phải có giá trị không nhỏ.
Nhưng chỉ sau phút chốc, nét mặt của Tề Đại Sơn lại lần nữa cứng đờ!.