“Chuyện ở đây, không phải do ông quyết định.” Thẩm Lãng trực tiếp đáp lại.
“Cậu là cái thá gì mà dám làm trái ý tôi?” Tề Đại Sơn trầm giọng nói.
“Vậy thì ông là cái thá gì? Bị nhà họ Tề ở thủ đô bỏ rơi, lại không có một công ty nào trong tay, cũng chẳng có chút thực lực nào.
Hay là khách sạn này là do ông mở? Hay ông là người đứng đầu thương hội?”
Thẩm Lãng chưa bao giờ coi Tề Đại Sơn là người có khả năng uy hiếp nhất thành phố Bình An.
Chỉ mới nhìn vào một chút nhân phẩm của ông ta, Tề Đại Sơn đã không xứng rồi.
Hơn nữa từ trước đến nay Thẩm Lãng không hề làm việc tùy tiện, chẳng qua là tương kế tựu kế.
Sau một loạt trận chiến, rõ ràng phương thức của Thẩm Lãng đã ngày càng tinh vi hơn.
Tề Đại Sơn thấy Thẩm Lãng dám thách thức công khai ông ta giữa thương hội, mà còn nói ông ta bị gia đình ở thủ đô ruồng bỏ, ông ta lập tức vô cùng tức giận, đầu như muốn phát hỏa.
Nó như một cái gai, đâm xuyên vào tử huyệt của ông ta.
“Vớ vẩn.
Sao tôi lại bị gia đình bỏ rơi? Tôi mới là người được sủng ái nhất trong nhà họ Tề.
Cậu là một tên thân phận đã thấp hèn lại còn ngu dốt thì biết cái gì đến gia đình quý tộc chúng tôi?”
Tề Đại Sơn gầm lên.
Sở dĩ ông ta được rất nhiều người dân địa phương kính trọng là vì các mối quan hệ của nhà họ Tề trong thủ đô.
Bây giờ Thẩm Lãng có nguy cơ đập vỡ danh hiệu của bấy lâu ông ta, ông ta nóng lòng muốn băm anh ra làm ngàn mảnh.
“Vớ vẩn hay không trong lòng ông tự biết rõ.
Ông hiện tại chỉ dựa vào danh tiếng để lên mặt ở thành phố Bình An này, cũng coi như là có chút thành tựu rồi.
Đối với tôi mà nói, ông với những người khác cũng không có gì khác biệt.”
Thẩm Lãng biết rõ ràng lý do tại sao Tề Đại Sơn chạy từ thủ đô đến thành phố Bình An, anh cũng biết rõ những rắc rối trong gia đình nhà họ Tề.
Tề Đại Sơn chạy ra khỏi gia đình nhà họ Tề ở thủ đô để tránh đầu sóng ngọn gió.
Chuyện này cũng có liên quan đến gia tộc quyền lực của anh.
Lúc đó chủ của gia tộc quyền lực rất tức giận, cũng tức là bố của Thẩm Lãng nên nhà họ Tề không dám để Tề Đại Sơn ở nhà nữa.
Tề Đại Sơn luôn miệng nói rằng ông ta đang giúp gia đình mở rộng kinh doanh, nhưng thực ra ông ta đang tránh nạn ở thành phố Bình An.
Mỗi lần ông ta phạm phải sai lầm đều có nhà họ Tề giải quyết.
Nhưng là một chàng trai quyền lực như Thẩm Lãng, anh tiện tay chỉnh đốn ông ta một chút cũng không phải là không thể.
“Ngày hôm nay, cậu nhất định phải kính rượu với mọi người.
Nếu không, cậu đừng mong có thể tiếp tục đứng ở đây.
Bắt đầu từ ông chủ Đỗ, kính một ly cho tôi.”
Vẻ mặt Tề Đại Sơn âm trầm, điểm nhạy cảm của ông ta bị chạm đến rồi.
Đến ông ta cũng không ngờ Thẩm Lãng lại biết tình hình nhà ông ta, cũng không phải là vô ý nói loạn.
Tề Đại Sơn yêu cầu Thẩm Lãng nâng ly để kích động mâu thuẫn giữa Thẩm Lãng với những người khác.
Nếu Thẩm Lãng không tôn trọng, coi thường Đỗ Kim Thủy thì Đỗ Kim Thủy chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Nhưng đúng lúc này, một điều không ngờ đã xảy ra.
Đỗ Kim Thủy thậm chí còn úp ngược ly rượu xuống bàn, nhẹ nói: “Tôi bỏ rượu rồi.”
Rượu mà Thẩm Lãng kính, ông ấy thật sự không dám uống.
Mặc dù Đỗ Kim Thủy không biết Thẩm Lãng là một chàng trai quyền lực.
Nhưng ông ấy biết Thẩm Lãng là người của nhà họ Thẩm, là người cấp cao do tập đoàn phái tới.
Có lý do gì để cấp trên hạ mình nâng ly mời rượu cấp dưới chứ, ngay cả khi cấp trên có tôn trọng ông ấy, ông ấy cũng lấy đâu ra lá gan uống hết?
Tề Đại Sơn nhìn thấy Đỗ Kim Thủy từ chối, hơi nhíu mày hỏi: “Ông Đỗ, ông bỏ rượu khi nào thế?”
“Tăng huyết áp, phải bỏ thôi.” Đỗ Kim Thủy đáp.
Tề Đại Sơn hơi không vừa lòng, liền ra lệnh tiếp cho Thẩm Lãng: “Nâng ly chúc mừng ông chủ Ngô đi.”
Tuy nhiên, Ngô Minh Huy cũng giống như Đỗ Kim Thủy, nhanh chóng từ chối.
“Tôi cũng bỏ rượu rồi.”
Tề Đại Sơn nghe xong, nếp nhăn trên trán càng ngày càng sâu.
“Ông chủ Ngô, ông luôn có tửu lượng mạnh nhất trong hội chúng ta.
Mới lần trước, ông có thể dễ dàng uống cạn với những người khác.
Bây giờ ông lại nói với tôi là ông bỏ rượu rồi sao?”
“Bụng khó chịu nên hôm nay sẽ không uống.” Ngô Minh Huy tìm đại một lý do rồi nói.
Vào lúc này, Tề Đại Sơn bắt đầu có thành kiến đối với Đỗ Kim Thủy và Ngô Minh Huy.
Đầu tiên đã không gửi quà, bây giờ lại có xu hướng đối đầu với ông ta.
Thậm chí ông ta còn thắc mắc không biết Đỗ Kim Thủy và Ngô Minh Huy có bàn bạc gì với nhau để cố tình làm ông ta mất mặt hay không.
Dương Oánh Oánh là người có quan hệ tốt nhất với Tề Đại Sơn lại bất ngờ không tham dự thương hội, Bàng Đông thì đang ở phòng VIP khác.
Về phần Tống Tri Viễn chắc chắn là về phe Thẩm Lãng, bây giờ chỉ còn lại Chu Chí Bang.
Tề Đại Sơn thừa nhận ông ta có quan hệ cũng không đến nỗi nào với Chu Chí Bang.
Trước đó Chu Chí Bang cũng đã mang lên món gà, tuy rằng món đầu gà có mùi vị rất tệ, nhưng ít nhất ông ta cũng đã để cho Thẩm Lãng ăn phần phao câu gà.
“Ông chủ Chu với tư cách là người chủ trì, mấy ngày này ông ấy cũng bận rộn chạy đôn chạy đáo để lo cho hội nghị này.
Cậu lập tức nâng ly kính ông chủ Chu đi.”
Tề Đại Sơn lại đanh mặt ra lệnh cho Thẩm Lãng.
Tuy nhiên, Chu Chí Bang nói: “Ông Tề, tại sao phải làm khó người khác như thế? Yêu cầu quá đáng này của ông xứng đáng với một người đi trước có đức cao vọng trọng sao?”
Tề Đại Sơn đột nhiên nhướng mày, vẻ mặt phức tạp nhìn Chu Chí Bang, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
Ý Chu Chí Bang có nghĩa là gì?
Quan hệ giữa tôi và cậu ta rõ ràng có thể làm như thế, vậy tại sao đột nhiên lại trách móc tôi trước mặt mọi người?
“Ông chủ Chu, lời ông nói nghiêm trọng quá rồi, tôi làm khó cậu ta sao? Đừng ngậm máu phun người như thế.” Tề Đại Sơn nheo đôi mắt già nua nhăn nheo lại, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Chu Chí Bang.
“Tôi cũng cho rằng ông cố ý làm khó Tiểu Thẩm, nào là phao câu gà nào là kính rượu, tất cả mấy điều khiến người ta nhục nhã và chèn ép như thế này, lẽ nào ông cho rằng tôi đây không nhìn ra.
Từ lúc thương hội bắt đầu tôi đã thấy ông vạch lá tìm sâu rồi đối với Tiểu Thẩm rồi.”
Tống Tri Viễn cũng đứng lên nói thay Thẩm Lãng.
“Ông Tống, ông nói chuyện phải có lý lẽ một chút.
Tôn Đức Lâm trước đó muốn đuổi Thẩm Lãng ra ngoài, thái độ của tôi như thế nào thì ông cũng đã thấy rồi đấy, trước đây tôi thương hại cậu ta, nhưng cậu ta lại càng khó chịu, vô lễ.
Lẽ nào cậu ta đối xử với tôi không ra gì mà tôi còn phải nể nang sao?”
Tề Đại Sơn điên cuồng tìm lý do để ngụy biện, ông ta cảm thấy rất bực bội.
Hôm nay dường như tất cả các ông lớn ở đây đều muốn đối đầu với ông ta.
Những người đáng ra phải nịnh bợ ông ta, không những không giúp được gì cho ông ta mà còn phản đối ông ta kịch liệt, điều này ông ta thật sự chưa bao giờ ngờ tới.
Lúc này, Thẩm Lãng nhìn đồng hồ, ba phút nữa thuốc nhuận tràng sẽ phát huy tác dụng.
Vì vậy, anh rời khỏi chỗ ngồi của mình và đi đến bên cạnh Tề Đại Sơn.
Tề Đại Sơn sửng sốt, không hiểu tại sao Thẩm Lãng lại đi tới.
Chỉ nhìn thấy Thẩm Lãng thì thầm vào tai Tề Đại Sơn: “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ nói cho ông biết hai bí mật.
Trước tiên là bí mật thứ nhất.
Tôi đã biết thủ đoạn của ông từ lâu rồi.
Vừa rồi tôi không ăn phao câu gà mà là ức gà.
Còn ông mới thực sự ăn phải phân gà, nó rất ngon đúng không? Bây giờ vẫn còn buồn nôn à?”
Thẩm Lãng cố tình làm cho Tề Đại Sơn sợ hãi.
Anh mô tả mùi vị đậu phụ thối và cá trích đóng hộp, mô tả để ông ta tự tưởng tượng mùi vị kinh tởm ấy.
“Cái gì? Cậu…”
Tề Đại Sơn đột nhiên cảm thấy cổ họng như có thứ gì đó đang mắc nghẹn, khiến ông ta cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Dường như ông ta thực sự tin vào điều đó.
Tuy nhiên, ông ta không thể nói chuyện này với bất kỳ ai.
Ông ta không thể nói với mọi người rằng ông ta vừa ăn phải phân gà.
Khi đó, ông ta sẽ trở thành trò cười của toàn thành phố.
Vì vậy, ông ta chỉ có thể kìm nén và bóp nghẹt cơn giận của bản thân.
Khi những người khác nhìn thấy Tề Đại Sơn và Thẩm Lãng thì thào nói nhỏ.
Họ hỏi Thẩm Lãng đã nói gì nhưng anh không nói, họ lại yêu cầu Tề Đại Sơn chia sẻ nhưng Tề Đại Sơn càng không thể nói ra được.
Khi Tống Từ nhìn thấy Thẩm Lãng và Tề Đại Sơn đang kề sát vào nhau thì thầm, cô tức giận cong môi lên.
“Ông nội và các cô chú ở đây đều đứng lên nói hộ anh, nhưng anh lại đi lấy lòng Tề Đại Sơn.
Quả nhiên là kẻ hèn nhát.”
Tống Từ tức giận mắng, nhưng trong lòng lại hy vọng Thẩm Lãng có thể cứng rắn hơn, không bị Tề Đại Sơn làm cho sợ hãi.
Có điều từ trước đến nay Thẩm Lãng chưa bao giờ sợ Tề Đại Sơn.
Anh không cần giải thích gì cho người khác, anh cũng không cần chứng minh gì với họ.
Anh chỉ cần làm theo ý tưởng của anh thôi.
“Bí mật thứ hai này, chúng ta không thể nói nhỏ với nhau được, bởi vì đây là tin tức nóng hổi, nên chia sẻ với người khác.” Thẩm Lãng lại tiếp tục nói với Tề Đại Sơn.
“Tề Đại Sơn tôi là người có sức uy hiếp nhất ở thành Bình An lại có thể bị cậu khống chế sao? Đừng giở trò thần bí trước mặt tôi, nếu không đừng trách tôi không nhân nhượng.”
Tề Đại Sơn không tin Thẩm Lãng còn có bí mật gì nữa.
Chỉ là ông ta không ngờ rằng bí mật tiếp theo của Thẩm Lãng tuyệt đối có thể trở thành tiêu đề hằng năm ở thành phố Bình An..