"Nếu các người đã nghĩ đây là bản duy nhất thì cứ xem như thế đi, tôi không muốn tranh cãi nữa."
Thẩm Lãng bất đắc dĩ nhún vai, đúng là không cùng đẳng cấp khó nói chuyện mà.
"Xem như gì chứ, rõ ràng là vậy.
Anh suy nghĩ cả buổi mà vẫn không biết bảng chữ mẫu này tên gì ư? Thôi không sao, chỉ cần anh gọi tôi là thầy rồi xin tôi chỉ bảo thì tôi sẽ dạy cho anh." Trần Phong đắc ý nói.
"Sao tôi lại không biết “Sơn Thủy Thiếp” được, tôi quá quen với nó rồi." Thẩm Lãng ung dung nói.
Đúng vậy, Thẩm Lãng đã quá quen với bảng chữ mẫu này.
Nó vốn được gọi là "Niệu Băng Thiếp", sau đó anh cảm thấy cái tên này không được tao nhã nên mới đổi lại.
Khi đó anh mắc tiểu nhưng vẫn phải nhịn, chỉ muốn viết nhanh cho xong nên chẳng lạ gì khi bảng chữ mẫu này có tì vết.
Sau khi nghe thấy câu trả lời chính xác của Thẩm Lãng, mọi người đều thu lại khí chất hống hách, tự cho là đúng trước đó.
Tống Từ tỏ ra hơi xấu hổ.
Cô cứ tưởng Thẩm Lãng chẳng biết gì, bởi vì bảng chữ mẫu của ngài Tam Lương khá ít, chỉ có một số người trong giới thư pháp biết đến ông ấy, không ngờ anh lại trả lời đúng.
Nhưng Trần Phong vẫn không bỏ qua.
"Ôi chao, anh đáp đúng rồi kìa.
Có phải anh nhìn thấy hai chữ Sơn Thủy trên bảng chữ mẫu nên mới đoán bừa hay không? Nhưng chỉ biết mỗi tên thì làm được gì, chắc kẻ tục tằn như anh cũng chẳng biết viết thư pháp đâu, nếu muốn học thì bái tôi làm thầy đi, để tôi dạy cho."
"Ấu trĩ." Thẩm Lãng liếc nhìn Trần Phong rồi nghĩ thầm, mới có chút kiến thức mà đã khoa tay múa chân loạn lên.
"Mau gọi tôi là thầy Phong đi, tôi sẽ dạy anh viết thư pháp." Trần Phong ngoác miệng cười đắc ý.
"Trình độ của cậu không dạy được tôi đâu." Thẩm Lãng tỏ ra bình thản và điềm tĩnh.
"Sao lại không dạy được chứ? Dù gì tôi cũng đã học ở chỗ giáo sư Thành một năm rồi, thừa sức dạy anh viết chữ."
Trước kia để tiếp cận Tống Từ, Trần Phong đã tham gia câu lạc bộ thư pháp của trường nên người trèo cao phải là cậu ta mới đúng.
Mặc dù nhà Trần Phong cũng có chỗ đứng trong giới ẩm thực của Tỉnh Thành nhưng vẫn thua xa tập đoàn Tống thị về mọi mặt phát triển.
Đừng thấy Trần Phong là một chàng trai ăn chơi, lạnh lùng kiêu ngạo với cô gái khác.
Trước mặt Tống Từ, cậu ta chỉ hận không thể dính lấy cô.
"Tôi đã nói cậu không dạy được thì chắc chắn là như thế, tôi không bảo mình giỏi đến đâu nhưng kiểu gì cũng hơn cậu."
Thẩm Lãng không muốn khoe khoang trình độ thư pháp của mình, anh chỉ muốn nói với Trần Phong rằng cậu đã tìm nhầm người để ra oai rồi!
"Vớ vẩn! Nếu anh có gan thì đấu một trận đi, người thua sẽ phải lè lưỡi liếm mực, sau đó không được đến gần Tống Từ nữa!" Trần Phong bắt đầu đòi đánh cược.
Nào ngờ Thẩm Lãng lại không chần chừ, gật đầu đồng ý luôn: "Được, cứ quyết thế nhé."
Nhưng Tống Từ lại chẳng vui chút nào.
"Hai người đừng lấy tôi ra cược! Tôi không phải thẻ đánh bạc của bất cứ ai cả!"
Tống Từ không thích Thẩm Lãng và Trần Phong nhưng Trần Phong còn đáng ghét hơn cả Thẩm Lãng.
"Vậy bỏ điều kiện thứ hai đi, chúng ta cược thế này.
Ai viết xấu hơn thì phải lè lưỡi liếm mực trước sự chứng kiến của các bạn học." Trần Phong nói.
Tống Từ vẫn không vui như cũ.
Cô nhìn về phía Thẩm Lãng rồi nói với vẻ chân thành: "Thẩm Lãng, anh đừng tự rước khổ vào người làm gì.
Nếu đánh cược với Trần Phong thì chắc chắn anh sẽ thua đấy!"
Giữa hai người này, đương nhiên Tống Từ sẽ nghiêng về phía Thẩm Lãng hơn bởi vì anh còn liên quan đến Tống Tri Viễn nữa, cô cũng không muốn thấy anh bị sỉ nhục trước mặt mọi người.
"Cũng tùy, cứ thử xem." Thẩm Lãng nhún vai với vẻ không quan tâm.
"Anh đúng là quá kích động rồi, rõ ràng có thể từ chối cơ mà! Bây giờ nhận mình sợ cũng không sao, nếu lát nữa anh thua thì phải liếm mực đấy!" Tống Từ cảm thấy thất vọng về Thẩm Lãng.
Trần Phong chỉ sợ Thẩm Lãng đổi ý nên bèn vội vàng bắt đầu.
"Thẩm Lãng, đàn ông đã dám nói thì phải dám làm, nếu không cược với tôi thì anh chính là kẻ hèn nhát, không đáng mặt đàn ông!"
Thật ra phép khích tướng của Trần Phong không có tác dụng gì với Thẩm Lãng nhưng anh cũng chẳng ngại so tài.
Viết thì viết thôi, cố ý viết xấu một chút là được, bằng không lại bị giới thư pháp xem là bản độc nhất.
"Đừng nói nhảm nữa." Thẩm Lãng lạnh nhạt nhìn Trần Phong.
"Tôi viết trước nhé!" Trần Phong cầm bút lên viết, cậu ta định nhanh chóng đánh gục tâm lý của Thẩm Lãng để anh biết khó mà lui.
Trần Phong đã học với Thôi Thiên Thành một năm, tự thấy trình độ của mình không tệ.
Trong nhóm học viên này, ngoại trừ Tống Từ ra thì cậu ta là người giỏi nhất.
Chẳng mấy chốc, Trần Phong đã viết xong "Tương Tiến Tửu" của Lý Bạch.
Cậu ta vừa viết xong, những bạn học khác đều khen không ngớt lời, kêu là chữ đẹp.
Khi nhìn thấy bức thư pháp này, Tống Từ khẽ lắc đầu cho rằng Thẩm Lãng thua chắc.
Trần Phong đắc ý cười với Thẩm Lãng, tỏ ra vô cùng tự tin: "Nhìn xem, đây chính là thực lực đấy, anh cứ chuẩn bị liếm mực đi!"
Thẩm Lãng không thèm nhìn nét mặt đó của Trần Phong, anh cầm bút lên, cũng viết "Tương Tiến Tửu".
Nếu muốn so tài thì phải dùng kiểu chữ giống nhau, như vậy mới có thể nhìn ra sự chênh lệch chứ.
Đám người vây xem vốn không coi trọng Thẩm Lãng, thậm chí cho rằng anh không viết đẹp bằng bọn họ nhưng sau khi Thẩm Lãng đặt bút xuống thì ai nấy đều choáng váng.
Mẹ nó!
Chữ này được đấy chứ, còn đẹp hơn cả chữ của Trần Phong!
Mỗi tội bọn họ thiếu văn hóa, chỉ có thể thốt lên câu "mẹ nó" mà thôi.
Những sinh viên của đại học Giang Hoa này chưa hiểu sâu về nghệ thuật thư pháp nên không nói được là đẹp ở chỗ nào nhưng cảm giác trực quan nhất chính là chữ của Thẩm Lãng dễ nhìn hơn Trần Phong.
Tống Từ nhướng đôi mày thanh tú lên, tỏ ra kinh ngạc.
Cô không ngờ Thẩm Lãng có thể viết chữ bằng bút lông đẹp như vậy, với nét chữ này thì ngay cả cô cũng thấy tự ti.
Người kinh hãi và lúng túng nhất chính là Trần Phong.
Sau khi thấy Thẩm Lãng viết chữ giống mình, Trần Phong biết cậu ta thua chắc rồi.
Không cần so nữa, sự chênh lệch đã hết sức rõ ràng, cho dù là chữ đơn hay kết cấu chỉnh thể thì cũng hơn xa cậu ta.
Về phần Thẩm Lãng, đương nhiên là anh vô cùng tự tin.
Vì anh chính là truyền thuyết của giới thư pháp, ngài Tam Lương cơ mà.
Nhưng nếu bây giờ anh nhận mình là ngài Tam Lương thì có lẽ sẽ không ai tin hết, hơn nữa còn cười ầm lên cho mà xem.
"Trần Phong, cậu thua rồi, cậu biết rõ tiếp theo mình phải làm gì rồi nhỉ." Thẩm Lãng chỉ vào nghiên mực trên bàn.
Trần Phong nặng nề cau mày, sắc mặt vô cùng khó coi.
Cậu ta hối hận vì trước đó đã đánh cược như vậy, giảm độ khó đi cũng được mà.
Mẹ nó chứ, đúng là sắp tự hại chết mình.
Trần Phong quyết tâm mặt dày đến cùng.
"Tôi thua? Ai có thể chứng minh chứ? Chữ mà tôi viết không hề thua kém, ít nhất cũng ngang ngửa với anh đấy!"
Cây mất vỏ, chắc chắn sẽ chết.
Người mặt dày, vô địch thiên hạ.
Trần Phong mặt dạn mày dày, nhất quyết không chịu nhận thua.
Sau đó, Trần Phong liếc nhìn bạn học xung quanh: "Các cậu có thể chứng minh sao? Dám đứng ra à?"
Đám đông im bặt.
Trần Phong là một chàng trai con nhà giàu ham ăn chơi, gia đình lại có quyền thế, người bình thường thật sự không dám dây vào cậu ta.
Lần này, Trần Phong đúng là mừng như điên.
Cậu ta đắc ý gào lên: "Anh xem, không có ai chứng minh cả!"
Nhưng đúng lúc này, Tống Từ lên tiếng: "Tôi có thể chứng minh, chữ của cậu đúng là không bằng Thẩm Lãng.
Nếu cậu còn là đàn ông thì thực hiện lời hứa đi, đừng khiến tôi xem thường cậu!"
Tống Từ ghét người không giữ lời nhất, đặc biệt là những kẻ mặt dày như Trần Phong.
"Nhưng… được rồi… mình liếm…"
Để tán được Tống Từ, trèo lên cành cây cao nhà họ Tống, Trần Phong đành phải kiên trì lè lưỡi liếm mực, sau đó lập tức nhíu chặt mày tỏ ra lúng túng.
Trần Phong thật sự muốn đập chết mình, sao cậu ta lại nghĩ ra trò đánh cược ngu ngốc như liếm mực chứ!
"Dáng vẻ liếm mực của cậu giống chó nhỉ." Thẩm Lãng cười lạnh.
Việc đọ thư pháp với Thẩm Lãng chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, hơn nữa Thẩm Lãng đã cố ý viết xấu đi rồi, Trần Phong lấy cái gì để đấu với anh chứ?
Trần Phong tức đến mức méo mặt, cậu ta cắn răng trầm giọng nói: "Thẩm Lãng, anh cứ chờ đấy, sớm muộn gì ông đây cũng bắt anh trả đủ.
Giáo sư Thành sắp đến rồi, anh mau cút đi.
Bằng không, cho dù tôi không đuổi thì ông ấy cũng sẽ đá anh ra ngoài đấy!"
"Vậy ư? Không dám giấu anh, tôi được giáo sư Thành mời đến đây đấy." Thẩm Lãng cười.
"Nói hươu nói vượn! Anh đừng dát vàng lên mặt mình nữa, anh cũng xứng đáng để giáo sư Thành mời ư?" Trần Phong chỉ vào Thẩm Lãng, lớn tiếng chất vấn.
Ngay cả Tống Từ cũng không tin Thẩm Lãng.
"Thẩm Lãng, anh đùa hơi quá rồi.
Nếu anh thật sự thích thư pháp thì lát nữa khi giáo sư Thành và giáo viên mới đến, tôi sẽ xin cho anh được ở lại nghe giảng.
Chỉ cần thích thư pháp là được, chúng tôi sẽ không kỳ thị anh đâu."
Đúng lúc này, giáo sư Thành bước vào phòng làm việc.
Ông đi thẳng đến chỗ Thẩm Lãng, niềm nở bắt tay anh.
"Thẩm Lãng, cậu đến sớm thật đấy, cậu dạy đám sinh viên này thay tôi nhé."
Ngay sau đó, giáo sư Thành nói với đám sinh viên của đại học Giang Hoa: "Đây là thầy Lãng của các em, mau gọi thầy đi.".