Thẩm Lãng cảm thấy mình và nhà họ Tống khá có duyên.
Từ thành phố Bình An đến Tỉnh Thành, thời gian anh tiếp xúc với người nhà họ Tống là dài nhất.
Bây giờ, Tống Tri Viễn để anh tham gia vào hạng mục mới, mở ra sự hợp tác với tập đoàn Phi Vũ.
Mà trùng hợp anh chính là người đứng đầu của tập đoàn Phi Vũ, thật đúng là số mệnh trêu người mà.
Thẩm Lãng khẽ gật đầu, anh muốn quên hết mọi thứ phiền não kia đi, quyết định làm xong chuyện trong tay trước rồi mới nghĩ đến những thứ khác.
Minh Chi Đường là một phòng khám đông y nổi tiếng ở Tỉnh Thành.
Người sáng lập chính là Lý Quốc Hưng, kỹ thuật vô cùng tài giỏi.
Năm mươi năm qua, Minh Chi Đường luôn có rất nhiều lời khen ở Tỉnh Thành, đây cũng coi như một trong những điểm đặc biệt của Tỉnh Thành.
Nhưng bên trong phòng khám cũng có rất nhiều người có kỹ thuật chữa bệnh tài giỏi, kinh nghiệm phong phú mà, tại sao lại mời một người ngoài đến để chữa bệnh cơ chứ?
Trên đường đi, Thẩm Lãng luôn nghi hoặc trong lòng.
Một lúc sau, anh đã đến Minh Chi Đường.
Khi đến cửa Minh Chi Đường, Thẩm Lãng gọi điện thoại cho Tống Tri Viễn nhưng không có ai nhận điện thoại.
Vì thế, anh trực tiếp đi vào trong tìm ông ấy.
“Chàng trai, cậu bị thương bên ngoài hay bên trong? Có hẹn trước với bác sĩ chưa?”
Một người tầm ba mươi tuổi tiếp khách ở phòng bệnh hỏi.
“Tôi không đến trị bệnh, tôi đến đây để trị bệnh cho người khác.” Thẩm Lãng trả lời.
Người tiếp khách của phòng khám nghe vậy thì lập tức nhíu mày không vui nói: “Tên nhóc kia, cậu cố tình đến đây kiếm chuyện sao? Phòng khám của tôi lớn như vậy mà còn cần cậu đến chữa bệnh sao? Nếu như cậu không phải muốn đến đây để phá quán thì mời đi chỗ khác giùm cho, Minh Chi Đường lấy việc chữa bệnh cứu người làm gốc, không rảnh chơi đùa với cậu đâu.”
“Anh hiểu lầm rồi, tôi đến Minh Chi Đường để hỗ trợ chữa bệnh mà.” Thẩm Lãng cũng không muốn phát sinh tranh chấp với người này.
“Khi nãy tôi đã nói rồi đấy, đừng coi Minh Chi Đường như trò đùa.
Đây không phải là nơi để chơi đùa mà là nơi để chăm sóc những người bị thương đấy.” Sắc mặt của người tiếp khách càng trở nên khó coi.
“Đương nhiên tôi biết đây là nơi nào nhưng mà quả thật tôi được người của Minh Chi Đường mời đến để chữa bệnh mà.
Có thể anh không biết chuyện này rồi, hay là anh gọi người khác ra hỏi thử đi.”
Thẩm Lãng nói thật, một người tiếp khách của phòng khám thì chắc chắn sẽ không biết quá nhiều tin tức nội bộ.
Nếu như có thể liên lạc với Tống Tri Viễn thì dễ dàng hơn nhiều, Thẩm Lãng lại lấy điện thoại di động ra gọi cho Tống Tri Viễn nhưng vẫn không có ai bắt máy.
Lúc này, vẻ mặt của người tiếp khách vô cùng nghi ngờ hỏi: “Nếu như cậu thật sự được người của Minh Chi Đường mới đến, vậy xin hỏi cậu đến để chữa trị cho ai?”
“Tôi không nhớ rõ lắm, hình như là Lý Quốc Hưng thì phải.” Thẩm Lãng nhàn nhạt nói.
“Nói bậy nói bạ!” Người tiếp khách của phòng khám nghiêm nghị quát.
“Sao anh lại mắng chửi người khác thế? Nếu như đây đã là nơi chữa bệnh cứu người, một thành viên của phòng khám như anh thì phải biết tôn trọng người khác đấy!” Thẩm Lãng cau mày nói.
“Tôi mắng cậu là bởi vì cậu ẩu tả, Lý Quốc Hưng là người đứng đầu Minh Chi Đường của chúng tôi, kỹ thuật chữa bệnh của ông ấy rất cao minh, làm sao đến phiên một người trẻ tuổi như cậu tới chữa bệnh chứ?” Giọng nói nghiêm túc của người tiếp khách vang lên.
“Vậy thì tôi không biết, dù sao ông Viễn cũng bảo tôi đến đây chữa bệnh cho Lý Quốc Hưng mà.
Trước đó tôi cũng không biết Lý Quốc Hưng chính là người đứng đầu ở Minh Chi Đường của các người.” Thẩm Lãng nhún nhún vai nói: “Hơn nữa, bác sĩ không thể tự chữa cho mình, chẳng lẽ anh không biết đạo lý này sao?”
Cho dù kỹ thuật chữa bệnh có tài giỏi hơn nữa thì lúc bị bệnh cũng sẽ không thể nào bắt mạch chính xác cho bản thân mình được, càng không cần phải nói đến việc chữa trị.
“Sức khỏe của ông Hưng chúng tôi vô cùng cường tráng, kỹ thuật chữa bệnh lại hơn hẳn mọi người.
Vả lại, cho dù ông ấy có bệnh nhẹ thì cũng không đến phiên cậu chữa trị đâu, những người lớn tuổi có kinh nghiệm phong phú trong Minh Chi Đường còn rất nhiều.”
Người tiếp khách của phòng khám thật sự cho rằng Thẩm Lãng đang quấy rối, dù sao thì một chàng trai trẻ khoảng chừng hai mươi tuổi mà lại có khả năng chữa bệnh cho ông chủ của một phòng khám nổi tiếng, nói ra cũng sẽ không có ai tin.
“Làm sao tôi biết chứ, dù sao thì ông Viễn bảo tôi đến, nói rằng Minh Chi Đường mời tôi, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Tôi cảm thấy anh không biết quá nhiều chuyện nội bộ đâu, vì để tránh phải hiểu lầm nhiều hơn thì anh hãy mời người khác ra đi.”
Người tiếp khách của phòng khám nghi ngờ, Thẩm Lãng càng nghi ngờ hơn, có quỷ mới biết Minh Chi Đường đang làm trò gì.
Nếu như Minh Chi Đường có nhiều người tài giỏi như vậy thì cần gì phải mời anh cho tốn công vô ích chứ.
“Ông Viễn? Cậu muốn nói đến ông Viễn nào?” Vừa rồi người tiếp khách của phòng khám chỉ mãi kích động, đến tận bây giờ mới chú ý tới.
“Tập đoàn Tống thị.” Giọng nói Thẩm Lãng vô cùng bình tĩnh, từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ sẽ lấy nhà họ Tống ra để dọa người khác nhưng hôm nay chuyện này quả thật là do ông Viễn mở lời.
“Thật không?”
Người tiếp khách của phòng khám lên giọng, sắc mặt cũng lập tức trở nên nghiêm túc hơn.
Nếu như thật sự là người của Tống Tri Viễn thì anh ta không đắc tội nổi đâu.
“Tôi có cần phải đùa với anh không?” Thẩm Lãng cũng không biết phải làm sao, nếu như tiết lộ ra thân phận người đứng đầu Liên Tâm Đường của anh thì chẳng biết sẽ đưa tới sự hỗn loạn đến mức nào cho giới đông y ở Tỉnh Thành nữa.
Ngay tại lúc này, đột nhiên Tống Tri Viễn đi ra từ phía sau Minh Chi Đường.
Sau khi nhìn thấy Thẩm Lãng thì ông ấy lập tức ngoắc tay nói: “Thẩm Lãng, tôi ở đây, mau đi theo tôi.”
“Thưa ông, vừa rồi cháu gọi điện thoại mà ông không nhận ạ.” Thẩm lãng nhìn về phía Tống Tri Viễn, vừa đi đến bên cạnh ông ấy vừa nói.
“Ha ha thật hồ đồ mà, tôi để quên điện thoại di động ở nhà rồi.” Tống Tri Viễn nở một nụ cười hòa ái.
Mà lúc này, người tiếp khách của phòng khám nhìn theo bóng lưng Thẩm Lãng khó hiểu gãi đầu.
“Tại sao ông Viễn lại đối xử với chàng trai trẻ tuổi này bằng một thái độ tốt như vậy chứ? Hơn nữa, tại sao Minh Chi Đường lại phải mời một người ngoài đến để chữa bệnh? Rốt cuộc đối phương là ai?”
Thẩm Lãng bị Tống Tri Viễn dẫn đi ra phía sau, vào một căn phòng.
Trong phòng có một ông lão đang lẳng lặng nằm trên ghế gỗ nhắm mắt dưỡng thần.
“Ông Hưng, tôi dẫn Thẩm Lãng đến rồi này.” Tống Tri Viễn nhẹ giọng nói.
“Được, mời cậu ấy ngồi xuống đi.” Ông già kia uể oải nói.
Mặc dù hơi thở không phải quá mong manh nhưng nếu cảm nhận kỹ thì sẽ phát hiện ông già kia không hề có tinh thần.
Thẩm Lãng vừa mới gặp mặt đã quan sát ông già này, ông ấy chính là Lý Quốc Hưng.
“Chào ông, tôi là Thẩm Lãng.” Thẩm Lang cũng không nói rõ nguồn gốc của mình ra.
Mấu chốt chính là cho dù anh có nói rõ thì cũng không có ai tin.
Thần y ở Liên Tâm Đường chính là truyền thuyết trong giới đông y, làm gì có ai tin truyền nhân của thần y sẽ khiêm tốn như vậy chứ.
Theo như bối phận thì Thẩm Lãng còn lớn hơn Lý Quốc Hưng, như vậy làm sao anh giới thiệu đây, cho nên thôi thì bỏ qua phần này vẫn tốt hơn.
Lúc này, Lý Quốc Hưng chậm rãi mở mắt ra, cặp mắt khép hờ nhìn về phía Thẩm Lãng.
Lý Quốc Hưng cần thận đánh giá chàng trai trẻ tuổi trước mặt này, âm thanh yếu ớt của ông ấy vang lên: “Chàng trai, nghe ông Viễn nói cậu là người kế thừa y thuật cổ, vậy có nghĩa cậu là người kế tục của Hà Môn đúng không?”
Thẩm Lãng không tự báo nhưng cũng không tránh khỏi bị Lý Quốc Hưng chủ động hỏi.
“Theo quy tắc thì tôi không thể tiết lộ được, xin lỗi.”
Thẩm Lãng không chối bỏ bản thân là người thừa kế y thuật cổ nhưng cũng không thừa nhận.
Vì để tránh cho giới đông y hỗn loạn nên anh đành phải tận lực giấu giếm thân phận của mình.
“Vậy cũng được, bây giờ cậu có thể nhìn ra tôi bị bệnh gì không?” Lý Quốc Hưng dùng đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm về phía Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng biết đây là Lý Quốc Hưng muốn kiểm tra anh.
Tuy nói rằng anh là người được bạn bè giới thiệu nhưng dù sao tuổi của anh cũng còn quá trẻ, lại không chịu báo rõ nguồn gốc khiến cho Lý Quốc Hưng lo lắng đối phương là một tên không ra gì.
“Không nhìn ra.” Thẩm Lãng rất dứt khoát lắc đầu nói.
Tống Tri Viễn hơi nhíu mày, trong lòng ông ấy thầm nói Thẩm Lãng à, cậu như vậy là đang đánh vào mặt tôi đấy.
Tôi đã vỗ ngực đảm bảo với ông Hưng rằng cậu là một người tài giỏi hiếm thấy rồi.
Tuy nhiên, khóe miệng Lý Quốc Hưng lại lộ ra một nụ cười, gật gật đầu nói: “Không tệ, không tệ.”.