Sau bữa trưa, Thẩm Lãng đến Minh Chi Đường.
Hôm nay anh sẽ đi gặp Lý Quốc Hưng, và về cơ bản thì ông ta đã có thể hết bệnh.
Tính ra thì vừa đúng ba ngày.
Chỉ để tránh hiểu lầm, Thẩm Lãng mới nói ba ngày thành một tháng.
Khi anh đến Minh Chi Đường, Tống Tri Viễn đã ở đó.
Trong những ngày qua, Tống Tri Viễn đều đến trò chuyện cùng bạn già mỗi khi rảnh rỗi.
Ngoài ra, còn có Lý Tồn Lễ, con trai của Lý Quốc Hưng.
Chính là người lần trước dùng tiền để sỉ nhục Thẩm Lãng, quản lý việc của Minh Chi Đường.
Khi hai người gặp lại nhau, sắc mặt của Lý Tồn Lễ vẫn không thân thiện như cũ, ông ta sầm mặt xuống, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Thẩm Lãng.
“Tại sao cậu lại tới đây nữa?” Lý Tồn Lễ lạnh lùng chất vấn.
Thẩm Lãng không trả lời mà nhìn về phía Lý Quốc Hưng, nói: "Sắc mặt của ông Hưng không tồi, hồng hào sáng bóng, không còn tái nhợt, có vẻ như là đang hồi phục rất tốt."
Hôm nay, tinh thần của Lý Quốc Hưng rõ ràng đã trở nên tốt hơn rất nhiều, so với trước đây, nước da của Lý Quốc Hưng đã cải thiện rất tốt.
Trong lòng Thẩm Lãng biết rõ đơn thuốc anh kê cùng với việc châm cứu đã phát huy tác dụng.
Đừng thấy anh hiếm khi chữa trị và khám bệnh cho người ta mà khinh thường anh, thật sự thì những kỹ năng y thuật cao siêu của anh vẫn chưa mai một chút nào cả.
“Đúng vậy, Tiểu Thẩm, hôm nay tôi cảm thấy tốt hơn nhiều, sức lực cũng khôi phục, giống như đã hoán đổi một thân thể khác vậy.” Hai mắt Lý Quốc Hưng híp lại, ôn tồn nói.
"Thấy ông Lý phục hồi nhanh như vậy, tôi cảm thấy mừng cho ông."
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.
Một cấp độ khác thì Thẩm Lãng là hậu duệ của thần y thiên tài, anh đã kéo Lý Quốc Hưng trở về từ địa ngục, chứng tỏ anh không khiến thần y Triệu Linh Xu mất mặt, lại càng không xúc phạm sư phụ.
"Nhóc con! Thần sắc bố tôi hồi phục không liên quan gì đến cậu.
Đừng tưởng rằng đó là công lao của cậu."
Đột nhiên Lý Tồn Lễ cất giọng nói một câu như thế.
Nghe vậy, Thẩm Lãng khẽ nhướng đôi lông mày kiếm lên.
Điều này thật sự nghe rất khó chịu.
Rốt cuộc có liên quan hay không, Thẩm Lãng là người biết rõ nhất.
Nếu không kịp thời chữa trị thì nhất định bố của Lý Tồn Lễ không thể sống đến hết năm nay.
Lúc này, Lý Quốc Hưng vẫy tay với Lý Tồn Lễ và nói: "Tồn Lễ, không được vô lễ, bất kể bệnh tình của bố chuyển biến như thế nào đều có liên quan đến Tiểu Thẩm, cậu ấy là khách của chúng ta."
Thẩm Lãng càng nghe đến đây càng cảm thấy khó chịu.
Lý Tồn Lễ nói thêm: "Bố, bệnh tình của bố có chuyển biến tốt đều là nhờ Gia Minh, Gia Minh đã trải qua nửa năm để làm thuốc chữa thận hư của bố, vậy nên thể bố mới có phục hồi được.
Chuyện này ngay từ đầu không liên quan đến Thẩm Lãng, con chỉ nhìn việc mà xét thôi."
Gia Minh mà Lý Tồn Lễ nhắc đến chính là con trai của ông ta, từ nhỏ đã được gắn với danh xưng là thiên tài y học.
Những năm gần đây, cậu ta được giới y học trong nước đặt hy vọng cho sự phục hưng của y học nước nhà.
Lý Quốc Hưng lắc đầu và ra hiệu cho Lý Tồn Lễ đừng nói nữa, bởi vì nói ra những điều này tương tự như muốn tát vào mặt Thẩm Lãng, làm như vậy là không được.
Mặc dù Lý Quốc Hưng cũng không xác định công lao này nên gán ghép cho ai, nhưng ông ấy biết một đạo lý rằng Thẩm Lãng là bạn của Tống Tri Viễn và là hậu duệ của y học cổ truyền, không nên xé rách thể diện của anh.
Lúc này, Thẩm Lãng nở một nụ cười gượng gạo.
Là hậu duệ của vị thần y thiên tài, anh sẽ không dễ dàng ra tay, không ngờ lần này anh ra tay và cứu được bệnh nhân, nhưng lại bị người ta nghi vấn.
Sớm biết như vậy thì cứ không quan tâm người đó mặt mũi như thế nào, cứ sống chết mặc bây!
Thẩm Lãng không muốn ở lại Minh Chi Đường nữa, nghĩa vụ của một bác sĩ là phải cứu bệnh nhân, bây giờ nhiệm vụ đó đã hết, người ta cũng đâu có nể mặt mình đâu!
Nói xong câu tạm biệt, Thẩm Lãng chuẩn bị xoay người rời khỏi Minh Chi Đường.
Nhưng vào lúc này, Lý Quốc Hưng mở miệng giữ lại: "Tiểu Thẩm, là do Tồn Lễ nó hiểu lầm cậu thôi.
Cậu là khách, đáng được đối xử nhã nhặn hơn."
Nói xong, Lý Quốc Hưng lại yêu cầu người giúp việc pha trà ngon chiêu đãi Thẩm Lãng.
Tuy nhiên, vẻ mặt của Thẩm Lãng vẫn duy trì sự nghiêm túc, anh sẽ không khách sáo nữa!
"Có ai tiếp đãi khách thế này sao? Nếu Minh Chi Đường đã không tin tôi, vậy thì còn mời tôi chữa bệnh làm gì?"
Tống Tri Viễn cảm giác được bầu không khí không ổn nên lên tiếng hòa giải cho cả hai bên, và đương nhiên ông ấy hướng về Thẩm Lãng hơn.
"Ông Hưng, ý của ông là gì? Ông có còn coi tôi là bạn bè không? Tôi mời bác sĩ cổ truyền đến cho ông là để ông nghi ngờ như thế này sao?"
Tống Tri Viễn thực sự rất tức giận, Lý Tồn Lễ không chỉ nghi ngờ Thẩm Lãng, mà còn nghi ngờ cả ông ấy.
"Bác Viễn, đừng tức giận.
Không liên quan gì đến bác đâu.
Bác vẫn luôn là Tống Tri Viễn mà cháu tôn trọng mà, nhưng cháu thực sự không thể thừa nhận rằng người thanh niên này đã chữa khỏi bệnh cho bố cháu.
Bác nghĩ xem, Thẩm Lãng nói có thể chữa khỏi bệnh trong một tháng, nhưng bây giờ mới có ba ngày mà tình trạng của bố cháu đã khá lên rất nhiều, chắc chắn không phải thuốc của cậu ấy đã có tác dụng, bố cháu đã dùng thuốc mà Gia Minh đã kê cho ông ấy đấy."
Logic này của Lý Tồn Lễ thoạt nhìn có vẻ rõ ràng, nhưng Thẩm Lãng nói một tháng chỉ là để Lý Quốc Hưng tin tưởng và nghe theo, thực ra anh chỉ cần ba ngày mà thôi.
Không ngờ, sự khiêm tốn ban đầu lại trở thành cơ sở lý thuyết cho những nghi ngờ của Lý Tồn Lễ.
“Gia Minh trong miệng ông rốt cuộc là ai?” Thẩm Lãng hỏi Lý Tồn Lễ.
Thẩm Lãng nhận ra rằng Lý Tồn Lễ đang khoe khoang loại thuốc của người tên Gia Minh này, chung quy lại vẫn thấy mục đích quá rõ ràng.
Thế nhưng Lý Quốc Hưng lại trả lời trước một bước: "Đó là cháu trai tôi, Lý Gia Minh.
Nó hiện là thành viên trẻ nhất của hiệp hội y học của nước ta.
Nó đã tự mình thành lập một công ty thuốc cổ truyền và chuyên tâm nghiên cứu các đơn thuốc cổ truyền."
Bây giờ Thẩm Lãng mới biết hóa ra là người nhà, chẳng trách Lý Tồn Lễ lại khoe khoang khoa trương như thế.
"Thẩm Lãng, tôi biết cậu đang nghĩ gì.
Cậu cho rằng tôi cố ý thiên vị Gia Minh sao? Thực ra Gia Minh rất xuất sắc, tôi hoàn toàn không cần phải khen ngợi nó.
Tôi chỉ nói sự thật thôi, nó đã phát triển thành công thứ thuốc đó.
Sau nửa năm cuối cùng thì cũng chữa khỏi bệnh cho ông của mình.” Lý Tồn Lễ nhẹ nhàng nhả từng chữ.
Thẩm Lãng đáp lại bằng một tia giễu cợt, anh chưa từng thấy ai mèo khen mèo dài đuôi như vậy.
“Thẩm Lãng, nếu cậu vẫn khăng khăng cho rằng đơn thuốc của cậu đã chữa khỏi bệnh cho bố tôi, thì tôi chỉ có thể nói là da mặt cậu quá dày rồi.
Làm sao có một đơn thuốc có tác dụng nhanh như vậy, chỉ trong ba ngày là có thể chữa khỏi bệnh chứ? Các bác sĩ già ở đây đều bất tài hết sao? Bọn họ vắt óc cũng không chữa được mà cậu có thể chữa trong ba ngày sao?"
Nhưng nói thật, trong mắt Thẩm Lãng, cho dù những bác sĩ già ở đây không bất tài, thì kỹ năng y học của họ đều rất bình thường mà thôi.
Kể cả Lý Quốc Hưng hay Lý Tồn Lễ, bọn họ thực sự không thể lọt vào mắt của Thẩm Lãng.
Ngay cả với loại kỹ năng y thuật bình thường này mà cũng gọi là tiếng tăm lừng lẫy thì thật sự Thẩm Lãng không biết nên nói gì.
Điều này khiến anh cảm thấy khá khó chịu, những người kế thừa y học cổ truyền đến thời điểm này đã tệ đến mức này rồi ư?
"Nói thật với ông, chỉ cần ba ngày là có thể chữa khỏi bệnh cho bố của ông.
Nhưng sở dĩ tôi nói trong một tháng sẽ chữa khỏi bệnh là để lấy lòng tin của bố ông trước.
Nếu lúc đầu tôi nói ba ngày, mọi người có thể yên tâm cho tôi chữa bệnh không?"
Nói xong, Thẩm Lãng dừng một chút, liếc nhìn Tống Tri Viễn, rồi nói tiếp: "Nhưng mà, các người cũng đừng nghĩ tôi cướp công như thế, tôi không cần mấy thứ như vậy, tôi chỉ nể mặt ông Tống thôi.
Sau này các người đừng có mơ mời tôi đến đây."
Vừa dứt lời, Lý Tồn Lễ không nhịn được phụt cười một tiếng.
"Ba ngày? Đúng là ăn nói xằng bậy! Bây giờ tôi có thể kết luận, thân phận người kế thừa y học cổ truyền của cậu chỉ là giả mà thôi!".