Cối xay thịt, đấy không phải là cái cối xay khổng lồ, mà là một cái tên gọi khác của quả óc chó miền Bắc.
Bởi vì nó vô cùng cứng cáp giống như cối xay nên được đặt tên như vậy.
Thẩm Lãng nhàn nhạt liếc nhìn quả óc chó này, không nói gì.
“Ha ha, sợ không dám?”
Tống Nghiễn chế nhạo liên tục.
Thẩm Lãng đâu phải là sợ không dám, đây là quả óc chó miền Bắc, không phải quả óc chó dùng để ăn trong siêu thị, cho dù có muốn bóp thì cũng phải hỏi ý kiến của Tống Trí Viễn.
“Ông Tống, cháu thể bóp quả óc chó miền Bắc này không?” Thẩm Lãng nhìn Tống Trí Viễn hỏi.
Tống Trí Viễn còn chưa kịp trả lời thì Tống Nghiễn đã lên tiếng giễu cợt: “Anh nghĩ anh có thể bóp nát được quả óc chó này sao?”
Tống Trí Viễn xua tay liên tục: “Thẩm, đứng nghe nó nói bậy, không cần phải bóp, có tôi ở đây, không ai có thể động vào cậu!”
Tống Nghiễn nghe thấy ông nội nói như vậy thì vô cùng đau lòng, tại sao ông nội lại có thể đứng về phía người ngoài như vậy chứ.
Hơn nữa, ông nội còn muốn gả em gái nhỏ cho cái con hàng này, thật sự là không xứng đôi chút nào, nhà họ Tống chính là danh gia vọng tộc!
Sự thân thiết của Tống Trí Viễn đối với Thẩm Lãng khiến cho Tống Nghiễn không thể hiểu nổi, thậm chí anh ta còn có cảm giác Thẩm Lãng mới là cháu trai ruột của Tống Trí Viễn, còn mình thì nhặt được.
Điều này khiến Tống Nghiễn vô cùng khó chịu, nhìn Thẩm Lãng càng không vừa mắt.
“Nếu mày có thể bóp nát của óc chó này, hôm nay tao không những bỏ qua cho mày, mà còn gọi mày một tiếng anh!” Tống Nghiễn lại uy hiếp: “Còn nếu như mày không bóp nát được, hôm nay tao sẽ đánh què mày!”
Thẩm Lãng không trả lời Tống Nghiễn, anh nhìn Tống Trí Viễn, nghiêm túc hỏi: “Ông Tống, quả óc chó miền Bắc này nhìn rất mới, nó không phải là quả óc chó già, cháu có thể bóp nó không?”
Ánh mắt của Thẩm Lãng rất độc, người trong nghề sẽ biết có hay không.
Hiện tại Tống Trí Viễn không có tâm trạng để đi quan sát ánh mắt của Thẩm Lãng, ông đang hối hận vì đã gọi Thẩm Lãng tới đây ăn cơm.
Nếu biết trước cháu trai mình có thành kiến lớn như vậy với Thẩm Lãng thì ông đã rủ Thẩm Lãng đến quán rượu rồi, ông gọi Thẩm Lãng đến nhà ăn cơm chủ yếu là vì muốn tăng tiến tình cảm.
“Có thể bóp, quả óc chó miền Bắc này quả thực là quả mới, nó không phải là một món đồ sưu tập, bình thường tôi vẫn hay lấy nó ra chơi.
” Tống Trí Viễn cẩn thận nói: “Nhưng mà quả óc chó đá Nam Cương càng mới thì càng cứng, tốt nhất là cậu không nên đánh cược với nó, cậu sẽ thua án cược này đó!”
“Đúng vậy đó Thẩm Lãng, đánh cược những thứ khác với em trai tôi thì không sao, nhưng nếu so sức mạnh với em trai tôi, anh chắc hắn sẽ thua!”Tống Từ cũng lo lắng nói.
Vẻ mặt Thẩm Lãng bình tĩnh.
Anh biết Tống Trí Viễn và Tống Từ là có ý tốt, nhưng cho dù ở bất cứ đâu và lúc nào, Thẩm Lãng chưa từng sợ hãi bất kỳ sự khiêu khích nào!
Chỉ là một quả óc chó đá Nam Cương thôi mà, có cái gì mà phải sợ?
Thẩm Lãng không nói nhiều, trực tiếp cầm quả óc chó này đặt ở trong lòng bàn tay.
Lúc này, khóe miệng Tống Nghiễn hơi nhếch lên thành một nụ cười nhẹ, chờ xem trò cười của Thẩm Lãng.
Nhưng một giây, nụ cười của Tống Nghiễn đột nhiên biến mất!
Quả óc chó đá Nam Cương kia đã bị Thẩm Lãng bóp vỡ vụn.
Nhìn thấy cảnh này, Tống Nghiễn cau mày, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nát!
Không ngờ thằng nhóc này có thể bóp nát quả óc chó đá Nam Cương bằng một tay!
Tống Trí Viễn và Tống Từ cũng kinh ngạc hét lên, hai người bọn họ không thể ngờ rằng, quả óc chó cứng rắn như đá này lại bị bóp nát trong nháy mắt!
Điều này thậm chí còn khiến Tống Trí Viễn nghi ngờ là bản thân ông mua phải hành nhái.
Thẩm Lãng không nói nhiều, mở bàn tay ra, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía Tống Nghiễn.
“Gọi anh.
”
Tống Nghiễn lại giật mình.
Anh ta không nhìn ra được một chút kiêu ngạo gì trong ánh mắt của Thẩm Lãng.
Thậm chí, không một chút lạnh lùng.
Sự bình tĩnh này, khiến cho người ta có cảm giác thâm sâu nhìn không thấy đáy.
Không giận nhưng vẫn toát ra khí thế nghiêm trang!
“Tên này không vui không giận, tính tình già dặn hơn rất nhiều so với những người cùng tuổi, mặc dù mình với tên này không có nói chuyện nhiều với nhau, nhưng tại sao mình lại cảm thấy mình không bằng tên này.
”
Tống Nghiễn hoảng hốt thoát ra khỏi suy nghĩ của mình.
“Không thể nào! Chắc là mình nghĩ nhiều rồi!”
Tống Nghiễn âm thầm phủ định trong lòng, cho rằng bệnh nghề nghiệp lại tái phát, vừa mới về nhà cho nên không quen.
“Coi như mày gặp may! Nhất định là ông nội tao mua phải hàng đểu, đây chắc chắn không phải quả óc chó đá Nam Cương, mà là một quả óc chó bình thường!”
Tống Nghiễn cho rằng quả óc chó chắc chắn có vấn đề, làm sao quả óc chó đá Nam Cương cứng hơn đá có thể bị cái tên Thẩm Lãng dùng một tay bóp nát được.
Ngay cả Tống Trí Viễn và Tống Từ cũng có ý nghĩ giống như Tống Nghiễn.
Tống Trí Viễn thậm chí còn phàn nàn rằng thị trường quả óc chó miền Bắc bây giờ thật sao, đến cả đồ giả còn có thể làm giống thật như thế.
“Cậu phục chưa?” Thẩm Lãng bình tĩnh nhìn Tống Nghiễn.
“Tao không phục! Nhưng mà tao sẽ thực hiện theo đúng thỏa thuận, thua chính là thua, tao tuyệt đối không lươn lẹo!”
Vẻ mặt Tống Nghiễn nghiêm túc, trầm giọng nói.
Thẩm Lãng không trả lời, tự nói thầm trong lòng: “Tôi là người của gia tộc Ngoan Nhân, thua tôi cũng không có gì phải xấu hổ cả!”
“Anh!” Mặt Tống Nghiễn đỏ bừng, hét lớn.
“Rất tốt.
” Thẩm Lãng nhàn nhạt gật đầu, rất hài lòng với biểu hiện của Tống Nghiễn.
Từ trước đến nay những người cùng anh đánh cuộc, phe thua luôn luôn ấp a ấp úng, nhăn nhó khó chịu, không chịu thực hiện thỏa thuận.
Nhưng hôm nay Tống Nghiễn lại rất sảng khoái.
Thua chính là thua, có chơi có chịu, như vậy mới đáng là đàn ông!
Sau việc này, Thẩm Lãng đã hiểu hơn về Tống Nghiễn.
Tuy rằng Tống Nghiễn là người rất bốc đồng, chủ Chương bạo lực, vô cùng căm ghét cái ác, tính tình thẳng thắn nhưng bản tính không xấu.
Nhưng mà đối với cái loại điên cuồng vào vệ chị gái như cậu ta, người bình thường đừng mơ có ý định gì với chị gái cậu ta.
Để cậu ta thấy chị gái cậu ta mất một cọng tóc thôi, cậu ta cũng có thể đánh chết đối phương.
Hôm nay nếu không phải có Tống Trí Viễn ngăn cản thì chắc anh ta đã lao đến đánh Thẩm Lãng rồi.
“Thẩm Lãng, tôi cảnh cáo anh, sau nếu nếu như anh mà dám động vào chị gái tôi, tôi sẽ đánh chết anh ngay lập tức! Đặc biệt là cái quan hệ nam nữ kia, nếu như anh mà dám có ý nghĩ xấu xa, tôi thiến anh luôn!”
Ánh mắt Tống Nghiễn lạnh lùng, sắc bén như dao.
Anh ta đe dọa, không giống như Tề Hóa Vũ.
Tề Hóa Vũ giống như phô trương gia thế, còn Tống Nghiễn thì nói được làm được, trong mỗi một ngụm nước bọt đều có một cái đinh.
Thẩm Lãng không hề sợ hãi trước sự đe dọa chả Tống Nghiễn.
Nếu như Tống Từ làm phiền anh.
Cái rắm, anh chắc chắn sẽ đánh trúng.
Anh là người thuộc gia tộc Ngoan Nhân, việc gì phải chịu sự trói buộc của người khác.
“Em, em yên tâm, chị với Thẩm Lãng sẽ không xảy ra chuyện như vậy, bọn chị chỉ là bạn bè mà thôi!” Tống Từ giải thích với Tống Nghiễn.
Không biết Tống Từ nói như vậy là vì sợ Thẩm Lãng bị đánh hay vì một nguyên nhân khác.
“Chị, sau này ở đại học Giang Hoa chị phải cách xa nó một chút, cái loại mặt hàng này chỉ muốn trèo cao thôi, chị không thể để cho nó đạt được mục đích!” Tống Nghiễn nghiêm túc nhắc nhở.
Tống Từ nhìn Thẩm Lãng, sau đó gật đầu với em trai: “Chị biết rồi, nhưng mà về sau em không được hung dữ với Thẩm Lãng như vậy nữa, dù sao anh ấy cũng là bạn của chị.
”
“Được rồi, được rồi, ăn cơm!” Tống Trí Viễn đột nhiên nói, sau đó quay sang trách móc Tống Nghiễn: “Đừng có mà suốt ngày đánh đấm nhau, Nghiễn, tính tình con cứ như vầy thì tương lai ông làm sao có thể yên tâm giao hết gia nghiệp của nhà họ Tống cho cháu quản lý được, ông thật hối hận khi đã đưa con ra nước ngoài du học, ngoại trừ chém chém giết giết thì chả thấy con học được cái gì cả, con nhìn Thẩm Lãng xem, người ta rất là chính chắn, có kiêu ngạo giống như con sao?”
“Nó vốn dĩ không có cái gì mà kiêu ngạo, ban đầu không phải cái tên Phượng Hoàng Nam kia rất là khiêm tốn sao, ông xem sau khi anh ta nắm giữ được thực quyền thì biến chất như thế nào!” Tống Nghiễn vô cùng khó chịu khi thấy ông nội bênh vực một người ngoài, lại nói, biết chém chém giết giết có cái gì mà không tốt, sau này ai dám bắt nạt chị gái của ông đây, ông đây giết cả họ nhà nó!.