Tôn Hồng Hỉ xấu hổ, thầm nghĩ trong lòng may là cái người đại diện này không nói gì thô tục, nếu không thì cả người đại diện đó lẫn cậu Hứa đều đi đời nhà ma cả.
Nhưng đúng lúc này, người đại diện của cậu Hứa lại nói thêm một câu: "Đừng có xen vào con chó!"
Anh ta vừa dứt lời, sắc mặt Tôn Hồng Hỉ lập tức trở nên trắng bệch.
Dám mắng chủ tịch là chó thì cho dù bạn có bao nhiêu người hâm mộ trên internet thì rồi cũng sẽ bị ngã xuống!
Đây không phải là chuyện hủy bỏ hay không hủy bỏ hợp đồng nữa rồi.
Nếu hủy bỏ hợp đồng chỉ vì hợp tác không vui vẻ thì sẽ không quá nghiêm trọng, cùng lắm thì sau này không hợp tác với nhau nữa.
Nhưng giờ người đại diện của cậu Hứa lại dám sỉ nhục người nắm quyền tập đoàn Phi Vũ, này khác gì chôn vùi toàn bộ quản lý công ty!
Mà Thẩm Lãng bị đối phương sỉ nhục thì cười khẩy một cái.
"Tôi tuyên bố, từ hôm nay trở đi, chặn hết mọi hoạt động của cậu Hứa khắp toàn bộ internet!"
Anh vừa dứt lời, người đại diện của cậu Hứa càng cười điên cuồng hơn.
"Ha ha ha, rốt cuộc là thằng chó nào đang ăn nói ngông cuồng như thế vậy, nghệ sĩ nổi tiếng trên internet được yêu thích nhất của công ty giải trí Như Tuyết mà cũng dám động vào à? Đúng là nói khoác không biết ngượng!"
Tút tút tút.
Tôn Hồng Hỉ không dám nghe tiếp nữa nên vội vàng cúp máy.
Ông ta sợ chủ tịch sẽ nổi giận sẽ dẫn tới hậu quả còn nghiêm trọng hơn.
"Không cần phải cúp máy, trước đây tôi đã từng phải nghe mấy lời còn khó nghe hơn thế.
" Thẩm Lãng cười nhạt một cái và nói: "Đừng nghĩ là tôi nói đùa, tối nay ông sẽ thấy tin tức cậu Hứa bị chặn hết mọi hoạt động lại, không được hoạt động trong giới giải trí này nữa.
"
Không nói cái gì mà loại bỏ những thứ rác rưởi ra khỏi ngành công nghiệp giải trí trên internet.
Thẩm Lãng chỉ muốn nói cho đối phương biết, có một số người anh không được chửi, càng không được xúc phạm!
Tôn Hồng Hỉ nhìn Thẩm Lãng đang cười thì càng sợ hãi.
Với thực lực của tập đoàn Phi Vũ mà chặn hết mọi đường hoạt động của một người nổi tiếng trên mạng thì đúng là chẳng có gì khó khăn.
Tôn Hồng Hỉ không nói rõ với Thẩm Lãng ai là chỗ dựa của công ty giải trí Như Tuyết, bởi vì ông ta biết, cái vị chủ tịch vừa mới nhậm chức này còn mạnh hơn bất kỳ vị nào trước đó!
Lúc này, cậu Hứa mới đi ra khỏi bệnh viện.
Bác sĩ không kê bất cứ loại thuốc nào cho anh ta, nhưng cậu Hứa lại cứ khăng khăng phải kê thuốc, cuối cùng bác sĩ chỉ xịt một ít nước khử trùng cho anh ta.
Thật ra bác sĩ cũng rất bất đắc dĩ, bệnh nhân này cũng chẳng phải là bị muỗi nhiệt đới cắn, chỉ cần xịt tinh dầu thơm Six God là được rồi, vì thế suýt chút nữa thì bác sĩ cho chuyển anh ta sang khoa tâm thần.
Cậu Hứa đứng ở cửa bệnh viện nhìn cái tay bị con muỗi đốt của mình, lo lắng lẩm bẩm: "Mình có nên mua bảo hiểm cho cái tay này không nhỉ? Sắp phải tiến vào giới giải trí rồi, cô Như Tuyết đã đồng ý sẽ đầu tư một số tiền lớn rồi, trong thời điểm mấu chốt như thế này không thể để xảy ra chuyện gì được.
"
Tâm tính của con người sẽ thay đổi theo bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh.
Thật ra không phải trời sinh tính tình của cậu Hứa đã tệ như vậy, chủ yếu là gần đây anh ta được công ty giải trí Như Tuyết coi trọng, cũng có kế hoạch nâng anh ta từ một người chỉ là người nổi tiếng trên mạng thành một ngôi sao nổi tiếng, hứa hẹn sẽ khiến anh ta được lột xác cho nên anh ta mới càng thêm ngông nghênh.
Sau khi anh ta nghe người đại diện nói lại chuyện về cửa hàng đá quý Ý Lan San thì bèn nổi giận.
"Con mẹ nó Ý Lan San lại dám đổi cậu Hứa ông đây sang người khác? Dù gì tôi cũng là ngôi sao mới tương lai, không thể cứ bỏ qua như thế được!"
Anh ta vẫn tự xưng mình là cậu Hứa, thật ra đây chỉ là một nickname của anh ta.
Lại nói, tuy gia đình anh ta cũng có chút tiền nhưng vẫn chưa được gọi là gia tộc, cậu chủ của một tập đoàn, cái danh xưng "cậu" này không phải thứ người bình thường có thể dùng được.
Cậu Hứa lập tức dẫn theo người đại diện chạy tới cửa hàng đá quý Ý Lan San.
Thẩm Lãng đang ngồi trong cửa hàng chờ Quan Sư tới.
Bởi vì Quan Sư tới đây từ nơi ghi hình nên còn khoảng mười phút nữa mới tới nơi được.
Chợt Thẩm Lãng nghe thấy tiếng ồn áo từ chỗ quầy bán hàng của cửa tiệm.
"Cửa hàng trưởng đâu? Mau gọi cửa hàng trưởng ra đây, mẹ nó đừng có làm con rùa rụt đầu chứ!" Người đại diện của cậu Hứa gào lớn.
Bảo vệ của cửa hàng đá quý lập tức đứng dậy nhưng cũng không làm gì ngay mà chờ mệnh lệnh của anh.
Thẩm Lãng bước đi ổn định, rời khỏi văn phòng và đi ra quầy hàng cùng với Tôn Hồng Hỉ.
"Giở cái thói ngang ngược ra thì cũng phải chọn chỗ, Ý Lan San là nơi mấy người có thể tác oai tác quái đấy à?"
Nếu đây là quán karaoke hoặc một quán bar gì đó thì khó tránh khỏi việc xảy ra xung đột, nhưng đây lại là một cửa hàng đá quý thì không thể muốn làm gì thì làm được.
Thẩm Lãng vừa dứt lời, người đại diện của cậu Hứa khinh thường liếc nhìn và nói: "Tao tới tìm Tôn Hồng Hỉ, liên quan gì tới mày, cút ra chỗ khác đi!"
Trong chớp mắt, trên trán Tôn Hồng Hỉ toát ra mồ hôi lạnh.
Cái người đại diện này đúng là điên khùng tự đi tìm đường chết mà!
Mà lúc này, cậu Hứa cũng vừa nhận ra Thẩm Lãng, vẻ mặt không thay đổi gì mấy.
Anh ta có một chút ấn tượng với Thẩm Lãng, nhưng cũng chẳng để ý nhiều, chỉ nghĩ là một người bình thường mà thôi.
Thậm chí lúc Thẩm Lãng lúc lái chiếc Hennessey Viper GT đi ngang qua anh ta, anh ta đã hơi ngẩn ra, nhưng cũng chỉ nghĩ là mình nhận nhầm người.
Cậu Hứa khom lưng, rung chân, sau đó chỉ vào Thẩm Lãng cười khẩy và nói: "Tôi chẳng có ấn tượng gì với cậu, thực sự tôi không thể nhớ nổi mấy người bình thường, cho cậu hai mươi giây, lập tức biến khỏi tầm mắt của tôi, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả!"
Thẩm Lãng nhìn thấy dáng vẻ cà lơ phất phơ này của cậu Hứa thì cười một cái.
Ngày trước thì giả vờ lạnh lùng cao ngạo trước mặt người hâm mộ mà giờ lại thay đổi thành người của công chúng rồi à?
Không thể không nói, dáng điệu của cậu Hứa này đúng là rất giống mấy thằng nhóc ngớ ngẩn mà cứ tự nghĩ là mình rất đẹp trai, nếu mà mặc thêm cái quần bó sát và đi một đôi giày đế bệt thì đúng là một thằng trẻ trâu đúng nghĩa.
"Này, có nghe thấy không! Lập tức biến khỏi mắt tao, tao muốn nói chuyện với người quản lý chỗ này!"
Cậu Hứa thấy Thẩm Lãng không thèm di chuyển thì càng tức giận, liền rống lên.
Người đại diện đứng cạnh anh ta cũng chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng nói: "Cái thằng hầu này sao không biết phép tắc gì cả thế, những người tầng lớp thượng lưu nói chuyện thì một thằng thấp hèn như mày chen vào đây làm cái gì?"
"Ồn ào!"
Chát!
Một tiếng bạt tai vang lên giòn giã.
Thẩm Lãng đưa tay lên giáng cho người đại diện một cái bạt tai vang dội khiến đầu óc anh ta ù lên.
Người đại diện che nửa mặt lại, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Thẩm Lãng bạt tai thêm một cái nữa.
Chát!
Âm thanh rất lớn!
Cái tát này còn mạnh hơn lúc nãy, đánh đến mức người đại diện miệng mũi bị chảy máu, thủng màng nhĩ!
Anh em trong xã hội thì không cần phải nói nhiều.
So với cậu Hứa giả vờ lạnh lùng đẹp trai thì Thẩm Lãng lại thích dùng cách đơn giản nhất trực tiếp nhất, cho đối phương lời chào hỏi chân thành nhất.
Cậu Hứa thấy thế thì trở nên hoang mang.
Bình thường anh ta luôn đeo một chiếc kính râm lớn, mẹ nó đeo lâu đến mức cứ tin mình là người của công chúng, nhưng giờ lại thấy mình chẳng là cái gì.
Anh ta không hiểu vì sao một thằng tay sai nhỏ bé mà lại dám đánh người đại diện của anh ta, mà không thèm nhìn xem anh ta là một người nổi tiếng trên mạng với cả triệu người hâm mộ!
Cậu Hứa cảm thấy không ổn, không gọi người tới giúp đỡ không được, người kia tát người đại diện hai cái, trên mạng thì còn nói được vài câu, nhưng lại đụng phải một kẻ khó chơi ngay trong thực tế, chẳng lẽ lại múa phím?
"Cũng may ông đây đã đề phòng trước!"
Cậu Hứa tới đây để gây chuyện, vậy nên trước khi đi đã thông báo cho Ngưu Nhị.
Ngưu Nhị là huấn luyện viên vệ sĩ chuyên nghiệp cho một công ty bảo vệ, có chừng hơn ba mươi đàn em đi theo gã, rất nổi tiếng ở vùng này.
Chẳng mấy chốc, Ngưu Nhị đã dẫn theo hơn ba mươi đàn em chạy tới cửa hàng đá quý Ý Lan San, vây chặt cửa ra vào đến mức một con ruồi cũng không lọt được.
Thẩm Lãng khẽ lướt nhìn, ba mươi tên vệ sĩ chuyên nghiệp đứng tụ tập đông nghịt trước cửa của cửa hàng đá quý.
Mà trong cửa hàng đá quý, tính cả người gác cửa thì cũng chỉ có bốn người bảo vệ.
Số lượng người cách biệt khiến cho cậu Hứa cảm thấy cái khí thế này đã nghiền nát được đối phương.
Anh ta đắc ý cười khẩy: "Tôi nghĩ thật ra nổi tiếng rất đơn giản, gần đây công ty giải trí Như Tuyết sẽ dàng không ít tài nguyên về để nâng tôi lên, mà cái cửa hàng đá quý không có mắt nhìn này của mấy người lại muốn đổi ông đây, cậu Hứa tôi đây nếu như không có năng lực thật sự thì làm sao mà nổi được như bây giờ, hôm nay cửa hàng đá quý này nhất định phải cho tôi một lời giải thích!"
"Đổi người thì chẳng cần có lý do!"
Hai mắt Thẩm Lãng như ngọn đuốc, dứt khoát trả lời.
"Chắc chắn mấy người sẽ phải hối hận vì đã đổi người, nói cho mấy người biết, tương lai tôi sẽ càng nổi tiếng, tiếp theo là sẽ tiến vào giới phim ảnh, rồi sẽ trở thành một người cực kỳ nổi tiếng, giờ có thể mời được tôi làm người đại diện là phúc phận của cái cửa hàng đá quý này!" Cậu Hứa càng ngày càng đắc ý.
Thẩm Lãng ung dung bình tĩnh, khoan thai nói: "Cần gì phải uổng công vô ích, có diễn viên nổi tiếng lại được miễn phí không phải tốt hơn à.
"
"Miễn phí? Đúng là mơ mộng hão huyền!" Cậu Hứa khinh thường: "Cái cửa hàng nát này của mấy người, dù có đập một đống tiền vào cũng chưa chắc được mấy ngôi sao để ý tới!"
"Ba tỷ ba trăm triệu đồng! Đưa tôi thêm ba tỷ ba trăm triệu đồng tôi sẽ tiếp tục làm người đại diện cho cửa hàng này, coi như hôm nay không có chuyện gì xảy ra!"
Cậu Hứa ỷ vào việc Ngưu Nhị và đàn em đang ở đây nên tăng giá ngay tại chỗ, trực tiếp tăng phí đại diện lên gấp đôi.
"Tiền không thành vấn đề, nhưng anh ngay cả một ba trăm triệu cũng không đáng!" Thẩm Lãng cười khẩy: "Tôi không có thời gian để tán gẫu với anh, dẫn đám binh tướng của anh xéo nhanh đi, Quan Sư sắp tới rồi.
"
Cậu Hứa nghe thấy anh nói thế thì suýt nữa cười đau cả bụng.
"Ha ha ha, đầu óc mày bị úng nước rồi đúng không, cô Quan Sư là nữ diễn viên trẻ đang rất nổi tiếng, là ngôi sao lớn trong giới phim ảnh đấy, mày là cái thá gì mà đòi mời được người ta tới?".