“Vậy bỏ đi, tôi không rút tiền ở quầy nữa.
”
Thẩm Lãng nghĩ, nếu trong mắt mắt những nhân viên ở đây 100 vạn là to, vậy hiệu quả công việc đúng là đáng nghi ngờ.
Suy cho cùng, số tiền hơn 3000 tỷ đó, chắc số nhân viên ở đây sẽ ngạc nhiên lắm, chắc chưa thấy số tiền lớn như thế bao giờ.
Hơn nữa, Dương Tuyết còn nghĩ rằng mình đã vạch trần được Thẩm Lãng, đôi môi đỏ của cô ta hơi cong lên, lạnh lùng nói: “Lãng phí thời gian!”
“Đúng vậy, đúng là lãng phí thời gian, tôi trực tiếp đến gặp Lão Tống giám đốc ngân hàng vậy.
”
Thẩm Lãng cũng không biết họ tên đầy đủ của Lão Tống, dù sao Mộc Hồng Diệp cũng đã sắp xếp ổn thỏa.
Anh vừa nói hết, đôi lông mày của Dương Tuyết nhướn lên.
“Lão Tống là tên mà cậu có thể gọi sao?”
“Chẳng lẽ gọi là Tiểu Tống sao? Không ổn.
” Thẩm Lãng rất nghiêm túc.
Sắc mặt Dương Tuyết trở nên trầm mặt, gương mặt lạnh như băng.
“Bảo vệ! Bảo vệ! Người này làm loạn trật tự hàng, mau đưa anh ta ra ngoài cho tôi!”
Hai bảo vệ nghe thấy liền chạy vội đến, hùng hùng hổ hổ đứng chặn trước mặt Thẩm Lãng, xem ra đúng ra xảy ra chuyện rồi.
Thẩm Lãng lạnh lùng liếc nhìn hai nhân viên bảo vệ, lộ sắc mặt tàn nhẫn, khí phách làm lu mờ đối phương.
Thẩm Lãng, người thừa kế đầu tiên của gia tộc sát thủ, ba tuổi đã học chiến đấu, bảy tuổi đã bị ném vào hang sói.
Nhân viên bảo vệ bị khí phách mạnh mẽ của anh làm do dự.
“Đứng đó làm gì, lập tức lôi anh ta ra ngoài!” Dương Tuyết dậm chân dậm tay, nghiến chặt rang.
“Ai dám!” Khóe miệng Thẩm Lãng nhếch lên, mang chút ý mê hoặc: “Ai dám bước thêm một bước, tôi sẽ khiến người đó hối hận cả đời!”
Bảo vệ không dám tiến lên, cơ thể như đóng băng.
Khuôn mặt Dương Tuyết đỏ bừng vì tức giận, đôi lông mày nhíu lại.
“Một lũ ăn hại!” Dương Tuyết giận dữ chỉ vào nhân viên bảo vệ.
“Đừng phiền đến nhân viên bao vệ nữa.
Hôm nay tôi đến không phải để cãi nhau.
Đưa tôi đến văn phòng giám đốc.
Tôi muốn gặp Lão Tống.
” Thẩm Lãng lạnh lùng nói.
Dương Tuyết đột nhiên nghĩ, sáng nay Lão Tống đã nói mình đang đợi khách quý, chẳng lẽ là chàng trai trẻ tuổi này sao?
Nghĩ lại, Dương Tuyết lập tức phủ định.
Nếu giám đốc Lão Tống đón khách quý, sao có thể đón một người ship đồ chứ.
Hơn nữa cô ta làm trong hệ thống ngân hàng, nắm bắt thông tin của những nhân vật hàng đầu ở thành phố Bình An, nhưng cô ta chưa từng nghe nói đến chàng trai này.
Ngay lúc đó, một người đàn ông trung niên mặc đồ hiệu nổi tiếng bước vào sảnh ngân hàng.
Nhìn thấy người này, Dương Tuyết lập tức xum xoe chạy đến chào: “Giám đốc Trịnh, ông đến rồi, nếu ông có việc gì cần, ông chỉ cần liên hệ trực tiếp đến hệ thống VIP mà.
”
Dương Tuyết đặc biệt nhiệt tình với ông Trịnh này, cô ta ngoan ngoãn tiếng đến, còn để lộ ý tứ rõ ràng.
Ông Trịnh nhìn chằm chằm cơ thể của Dương Tuyết, đôi mắt ông ta rực lửa, mỉm cười nói: “Quản lý Dương, tôi có chút việc muốn tìm giám đốc Tống.
”
Dương Tuyết vừa nghe liền hiểu ngay lập tức.
Cô ta đã liên lạc với ông Trịnh được 3 năm, cô ta biết ông ta là ông chủ giàu có, dường như đây chính là vị khách quý mà giám đốc Tống đang đợi.
“Tổng giám đốc trịnh, mời đi bên này, giám đốc Tống đã đợi ông từ rất lâu rồi.
” Dương Tuyết ưỡn ngực, muốn đưa ông ta đến phòng làm việc của giám đốc Trịnh.
Đột nhiên, Dương Tuyết nhớ ra Thẩm Lãng, lo lắng sau khi cô ta rời đi Thẩm Lãng sẽ gây chuyện.
Vì vậy, cô ta đi đôi giày cao gót, chạy đến trước mặt Thẩm Lãng, chỉ vào anh cảnh báo: “Nếu cậu còn gây rắc rối lần nữa, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Sau khi nói xong, Dương Tuyết quay đầu đi, hất đôi hông tròn dựa vào ông Trịnh, gần như tựa cả cơ thể mình lên đó.
“Rất xin lỗi tổng giám đốc Trinh, để ông phải đợi rồi.
”
Ông Trịnh cũng vô tình hỏi một cách tò mò: “Quản lý Dương, chàng trai trẻ đó làm gì vậy?”
“Không cần quản anh ta, đến làm loạn chút thôi.
” Dương Tuyết nói.
“À, tầng lớp thấp của xã hội.
” Ông Trịnh nói, liếc nhìn Thẩm Lãng với thái độ khinh bỉ.
Dương Tuyết đưa ông Trịnh đến phòng giám đốc ngân hàng, gõ cửa: “Giám đốc Tống, khách quý của ông đến rồi.
”
Để giám đốc Tống biết được sư nống nhiệt đối đãi của mình với ông Trịnh, sau khi cửa mở, Dương Tuyết không định rời đi, để lộ mặt trước mặt giám đốc, tạo ấn tượng tốt với ông.
Cửa vừa mở, giám đốc Tống đã nở nụ cười ấm áp.
Nhưng trong nháy mắt, nụ cười lập tức cứng lại.
“Cậu Thẩm đâu?” Giám đốc Tống cau mày.
“Cậu… cậu Thẩm?” Dương Tuyết bối rối.
Dương Tuyết vẫn thắc mắc, ông Trịnh đã đến đây rất nhiều lần rồi.
“Lão Tống, ông đúng là hiểu tôi, đến trà cũng pha rồi.
” Ông chủ Trịnh ngồi xuống trước bàn trà, chuẩn bị rót trà.
Nhưng giám đốc Tống liếc nhìn với đôi mắt sắc bén, nói: “Ông Trịnh, chuyện của ông để mai rồi bàn, hôm nay tôi có chuyện quan trọng, ông về trước đi!”
Ông chủ Trịnh thấy ánh mắt giám đốc Tống có gì đó không đúng, đặt ly trà xuống, không vui vẻ.
“Được, vậy mai tôi đến!” Ông chủ Trịnh có chút tức giận, rời đi.
Nhưng giám đốc Tống cũng không qua tâm.
Đây là trà sương sớm được ủ mời cậu Thẩm, đây là loại trà rất ngon, nước cũng là nước khoáng lấy từ núi Vân Đài.
So với cậu Thẩm, ông chủ Trịnh chỉ là một bãi cứt chó!
“Giám đốc Tống, ông chủ Trịnh không phải vị khách quý hôm nay ông sẽ tiếp đãi sao?” Dương Tuyết xấu hổ.
“Vô tích sự! Ông chủ Trịnh đó sao có thể so với cậu Thẩm chứ, mong cô lần sau có mắt nhìn người chút.
”
Lúc này, Thẩm Lãng đang mặc bộ đồng phục vàng của bên ship đồ, tìm đến phòng làm việc của giám đốc ngân hàng.
Dương Tuyết nhìn thấy Thẩm Dương liền cảm thấy chán ghét.
Vừa bị giám đốc khiển trách, Dương Tuyết quyết định thể hiện tốt chút, đuổi tên hôi thối này ra ngoài.
“Sao cậu còn chưa đi? Nhanh chóng cút ra ngoài! Phòng làm việc của giám đốc không phải nơi cậu có thể tùy tiện vào!”
Dương Tuyết trợn tròn mắt.
Thẩm Lãng đứng trước cửa, vẫn bất động, chỉ nhẹ nhàng nói: “Tôi họ Thẩm.
”
Giám đốc Tống như bị kích động, lập tức đi đén.
“Cậu là cậu Thẩm?”
“Ông là Lão Tổng phải không, Mộc Hồng Diệp nói tôi đến tìm ông.
”
“Mời ngồi cậu Thẩm, tôi đặc biệt pha trà này mời cậu, mời cậu thưởng thức.
”
Giám đốc Tống cảm thấy rất hãnh diện khi nói mấy điều này.
Trong lòng ông hiểu rõ, dám gọi thẳng tên cô Hồng Diệp, trên đời này còn có ai chứ, chỉ có duy nhất cậu Thẩm!
Dương Tuyết bối rối, khó hiểu.
Một tên giao hàng thối tha, sao có thể là khách quý được?
Dương Tuyết còn chưa nghĩ thông, giám đốc đã đưa tay tát.
Bốp! Bốp! Bốp!
Tiếng ba cái tát mạnh vang lên, má Dương Tuyết như nở hoa.
“Đồ ngu! Từ mai không cần đi làm nữa!”
Giám đốc Tống không nghĩ nhiều, mất xe phải bảo vệ tướng.
Ông nghe nói chống lưng cho Thẩm Lãng là gia tộc tàn nhẫn, vô cùng giàu có, kiểm soát hầu hết huyết mạch trên toàn đất nước.
Dương Tuyết bị tát ba cái cuối cùng cũng tỉnh ngộ, cô ta cuối cùng cũng hiểu, cho dù chàng trai mặc bộ ship đồ đó rốt cuộc có thân phận gì, thì đều là người mà tầng lớp như cô ta không thể động vào.
Không thể tiếp cận, không thể chạm tới!
“Cậu Thẩm, để cậu cười rồi, chúng ta bàn chuyện chính đi, cô Hồng Diệp nói tôi bàn giao vài đồ cho cậu.
”
Nói xong, giám đốc Tống mở két an toàn.
Bên trong không phải là vàng, cũng không phải dao, cũng không phải đồng hồ vàng, mà là….