Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!



“Là chuyện gì vậy ông nội, ông cứ nói đi, cháu đang nghe đây.”
Chu Hoa Hoa không nghĩ nhiều, vẫn đáp lại như thường.
“Thật ra, nửa năm trước ông phát hiện mình mắc một chứng bệnh kỳ quái, cả trung y lẫn tây y đều đã kiểm tra, thuốc cũng uống rất nhiều loại nhưng vẫn không có biện pháp chữa trị.”
Ban đầu ông cũng không có ý định nói chuyện này với cháu trai, nhưng khi bệnh tình đang ngày một xấu đi thì ông cảm thấy, nếu không nói ra, sau này có thể sẽ không còn cơ hội nữa.
Chu Hoa Hoa nghe những lời này, trái tim như trùng hẳn xuống.
“Ông, ông… người…”
Chu Hoa Hoa bỗng cảm thấy lồng ngực như đang bị ai đó bóp nghẹt lấy, đau, đau tới không thở được.
“Hoa à, bệnh của ông nội không chữa trị được, ông cũng không muốn làm con quá đau lòng nên mới không nói cho con chuyện này.”
Nói những lời tựa như từ biệt này khiến nước mắt ông không ngăn được mà trào ra, ướt nhẹp khuôn mặt hằn đầy nếp nhăn.
Tuy Chu Hoa Hoa ở bên ngoài là một tên ăn chơi có tiếng nhưng trước mắt ông nội anh vẫn luôn là một đứa cháu vô cùng hiếu thuận.
Lúc này anh ta cũng không ngăn nổi hai dòng nước mắt tuôn ra, cứ thế mà gào khóc như một đứa trẻ.
“Ông, ông… không thể như vậy, ông, đừng rời xa con, hức,...”
Ông Chu Chính Khải gạt nước mắt trên má đi, giận giã quát lên: “Ông đã già rồi, sống chết không phải do mình quyết, lớn đùng rồi còn khóc cái gì…”
“Ông, con biết rất nhiều bác sĩ giỏi, trong đó có hai người là chuyên gia có tiếng ở thành phố này, bệnh của ông, nhất định sẽ chữa được.”
Chu Hoa Hoa vẫn còn hơi nức nở.
“Đứa cháu ngốc, vô dụng thôi, mấy người mà con biết ta đều biết cả, mấy người bọn họ ông đều đã hỏi thăm rồi, chẳng ai có thể trị được cả.”

Thực ra, ông cụ Khải từ lâu đã xem nhẹ chuyện sống chết của bản thân, nhưng ông vẫn còn lo lắng rất nhiều cho đứa cháu của mình.
Ông vẫn lo cái tính cách làm việc ngang ngược của cháu trai mình, chỉ sợ sau này ra ngoài gặp phải người không nên trêu thì sẽ phải chịu thiệt.
“Ông, bệnh của ông rốt cuộc là bệnh gì mà lại vô phương cứu chữa như vậy?” Chu Hoa Hoa hỏi.
“Đờm nhiệt làm rối loạn chức năng của thận, tinh thần u uất, chức năng thận suy kiệt, mất cân bằng âm dương gây ra những biến chứng khó lường.” Chu Chính Khải giải thích: “Thận là chức năng nền tảng, quan trọng của cơ thế, chức năng thận suy giảm khiến cơ thể ông ngày một trở nên suy yếu, hiện giờ cứ phải dựa vào thuốc trị từ ngọn mà không có cách nào trị tận gốc.”
“Có nghiêm trọng như ung thư không?” Chu Hoa Hoa lại hỏi.
“Cả hai đều là những căn bệnh khó lòng chữa trị nhưng lại không phải cùng một loại.

Ung thư là do là một loại u trưởng thành bởi sự phát triển thái quá của tế bào, nó chèn ép vào các bộ phận quan trong hoặc di căn theo máu nên mới khó chữa như vậy; nhưng thanh khiếu không nhạy lại là do chức của thận suy kiệt gây nên.” Ông Chu Chính Khải rất hiểu rõ căn bệnh quái ác đang giày vò mình.
Ung thư còn có thể vào giải phẫu cắt bỏ khối u mà sống thêm một khoảng thời gian.

Nhưng bệnh của ông Chu Chính Khải thuộc về các bộ phận nội tạng suy kiệt, bệnh này chỉ có thể thông qua đông y để chữa trị.
“Ông à, thực không thể chữa trị tận gốc sao?” Chu Hoa Hoa mặt đầy lo lắng hỏi.
“Những thứ có thể làm ông đều đã thử rồi, những người có thể cũng đã liên hệ rồi, nhưng không có cách nào cả.” Ông Chu Chính Khải đã thử rất nhiều cách, từ hi vọng này lại về thất vọng khác nên ông đã không ôm hy vọng chữa khỏi thứ bệnh quái ác này nữa rồi.
Hiện tại chỉ có thể dùng thuốc cầm cự, cố được ngày nào hay ngày ấy, nhưng đến nay đã không còn nhiều thời gian rồi.
“Ông, những gì mà người miêu tả rất giống với những gì tên lừa đảo kia vừa nói.” Chu Hoa Hoa bỗng nhớ ra.
“Con nói người nào?” Ông Chu Chính Khải mặt lại dần trở nên nghiêm túc.

“Anh ta có nói là chứng đờm nhiệt tăng cao, thanh khiếu không nhạy.” Chu Hoa Hoa trả lời.
“Đúng vậy, đúng là chứng bệnh này!” Ông Chu Chính khải không khỏi giật mình kinh ngạc.
Người kia là ai mà có thể chỉ thông qua một bức thư pháp ông viết mà có thể đoán ra đúng bệnh của ông, mặc dù ông sống đến tuổi này, thấy được rất nhiều chuyện nhưng chưa từng nghe đến cao nhân nào có thể làm vậy.
Mà lúc này trong nội tâm Chu Hoa Hoa lại xoắn xuýt vô cùng.
Mới đây thôi anh ta còn một mức chắc chắn rằng Thẩm Lãng là tên lừa đảo, mà bây giờ anh ta không còn chắc chắn về điều này nữa, trong lòng giờ đầy sự nghi ngờ, không chắc chắn.
Anh bây giờ vẫn không chắc chắn là có nên hay không tin lời của Thẩm Lãng.
“Ông nội, tên lừa gạt kia thế mà lại may mơ đoán trúng bệnh của ông.” Chu Hoa Hoa nói.
“Người kia chắc chắn không phải lừa đảo, mà hẳn là một vị cao nhân, có lẽ, bệnh tình của ông thật sự có thể cứu vãn rồi!”
Đôi mắt vẫn luôn ảm đạm của ông Chu Chính Khải bỗng nhiên hiện lên một tia sáng, tựa như người tuyệt vọng thấy được tia sáng hy vọng.

Rất lâu rồi ông chưa từng có được tinh thần phấn khởi như thế, ánh mắt kia đều là sự vui mừng, mang theo một tia sinh khí của người sống.
“Không thể nào như vậy được đâu ông nội, người kia chẳng qua là một tên lái xe của nhà họ Tống, anh ta làm gì có tài cán để so với các bác sĩ nổi tiếng, tên đó chẳng qua đoãn bừa nhưng không ngờ lại đúng thôi, hoặc là do anh ta nghe ngóng chuyện bệnh tình của ông từ người khác nên ý đồ đến nhà chúng ta để lừa gạt.” Chu Hoa Hoa lắc đầu nói.
“Bệnh của ông đến thằng cháu trai như cháu ông còn giấu nữa là, bệnh của ông trừ ông ra, không ai biết cả.

Người đó có thể thông qua nét chữ có thể nhìn ra bệnh thì chắc chắn là cao nhân ẩn sĩ, thân phận tài xế hẳn chỉ là bề ngoài thôi, những người tài giỏi trong dân gian thì không thể khinh thường!” Chu Chính Khải cảm thán: “Ông trải qua nhiều thứ hơn cháu nhiều, nhìn mọi việc cũng hiểu rõ hơn nhiều.”

“Nhưng, nhưng… ông ơi, vừa nãy con với anh ta tranh cãi không vui vẻ gì, mới lại con thấy anh ta không phải kẻ đáng tin cậy, nếu như có bản lãnh cao siêu như ông nói thì sao có thể hạ mình đi lái xe cho kẻ khác được?”
Trong ấn tượng Chu Hoa Hoa thì Thẩm Lãng là người tệ không chịu nổi, nên nói thế nào thì anh ta cũng sinh ra những định kiến về Thẩm Lãng cả.
Chu Hoa Hoa là con cái trong một gia đình có truyền thống làm luật, ba đời nay đều theo nghề luật sư nên rất được người khác kính trọng.

Mà Thẩm Lãng chỉ là một lái xe quèn, hai người thân phận hoàn toàn không tương đồng, anh không ưa Thẩm Lãng chủ yếu là do Thẩm Lãng lấy mất người con gái mà anh yêu.
Tên tầm thường như vậy sao có thể sở hữu y thuật cao minh? Gọi tên Thẩm Lãng đó là tên lừa đảo là hợp lý nhất!
Trong lòng Chu Hoa Hoa vô cùng bài xích Thẩm Lãng, nhưng lại không muốn bỏ qua một hi vọng để cứu sống ông nội mình.
Ông nội chính là người thân nhất của anh ta, còn hơn cả cha mẹ ruột, anh thực sự không để ông ấy rời đi.
“Đúng rồi ông nội, con còn có một người bạn ở Giang Nam, là nhà họ Hạ chuyên về Đông Y, nhà họ rất có danh tiếng trong giới y học cổ truyền nơi đó, không thì đẻ con mời người đấy đến đây để khám bệnh cho ông.”
Chu Hoa Hoa đột nhiên nhớ tới cách đây không lâu vừa quen biết một người đến từ Giang Nam tên Hạ Đương Quy, anh ta là cháu trai của Hạ Hồi Xuân trong Xuân Thảo Đường.
Người này từ nhỏ đã tinh thông y thuật nên danh tiếng rất cao trong giới, trở thành thiên tài Đông Y của Giang Nam, ngày nay thì đã công thành danh toại, khắp cả vùng Giang Nam ai cũng biết đến người này.
Cách đây không lâu, Hạ Đương Quy có đến thành phố này để mở chi nhánh của Xuân Thảo đường, bây giờ vẫn chưa rời đi.
“Nhà họ Hạ ở Giang Nam sao, đây đúng là dòng họ nổi tiếng về Đông Y.” Ông Chu Chính Khải gật đầu, nhưng nghĩ đến tìm ai đến chữa thì ông lại do dự.
“Ông, cứ quyết định vậy đi, con lập tức mời Hạ Đương Quy tới đây.”
Nói xong thì Cu Hoa Hoa tức tốc rời khỏi nhà, lập tức đến tìm Hạ Đương Quy.
Mà Chu Chính Khải ở trong thì lại bẫm gọi cho Tống Từ.
“Tống Từ à, nhà cháu có vị lái xe rất giỏi y thuật phải không, cháu có thể nhờ cậu ấy đến xem bệnh cho ông không.”
Chu Chính Khải vẫn muốn mới Thẩm Lãng đến xem hơn.
Ông và Chu Hoa Hoa khác nhau, hai người có góc đánh giá sự vật cũng khác nhau, ông không hề chú ý đến bối cảnh hay xuất thân của ai đó mà đánh gia họ qua chính con người họ.

“Ông à, anh Hoa không cho Thẩm Lãng khám chữa bệnh cho ông, hơn nữa anh ấy còn có thành kiến rất lớn với Thẩm Lãng, ông chắc là không có vấn đề gì sao, con sợ lại sinh ra xung đột không đáng có.” Tống Từ nói.
“Không có chuyện gì đâu, chuyện này do ông làm chủ, thân thể ông không được tốt, còn phiền cậu Thẩm đến đây một chuyến.” Ông Chu Chính Khải nói.
“Vâng, con dẫn anh ấy qua đó ngay.” Tống Từ đáp.
Sau đó Tống Từ nói chuyện này với Thẩm Lãng, anh cũng không so đo gì mà lập tức đồng ý.

Hai người cùng nhau đi đến nhà họ Chu chữa cho Chu Chính Khải.

Chu Hoa Hoa là Chu Hoa Hoa, không thể vì Chu Hoa Hoa vô lễ mà không cứu Chu Chính Khải được, như vậy thật không có y đức.
Hai mươi phút sau, tại căn nhà lớn phía sau vườn hoa của nhà họ Chu.
Khi Chu Chính Khải nhìn thấy Thẩm Lãng thì kinh ngạc không thôi.
“Không ngờ cậu Thẩm Lãng lại trẻ tuổi như vậy… thật là tuổi trẻ tài cao!”
Chu Chính Khải rất kinh ngạc, ông không ngờ rằng người có thể thông qua bức thư pháp mà đoán bệnh lại trẻ tuổi như vậy.
“Ông Khải, ông bình tĩnh một chút, tôi cần bắt mạch cho ông trước đã.” Thẩm Lãng nói thẳng vào vấn đề, không vòng vo chút nào, anh cũng không muốn tốn thêm một phút nào để bệnh tình của ông ấy lại tệ hơn nữa.
Sau khi xem xong, Thẩm Lãng lại viết một phương thuốc giao cho ông Khải.
Có phương thuốc này thì bệnh tình của ông ấy sẽ có khởi sắc, bệnh tình sẽ dần dần mà khỏi hẳn.
Đúng lúc này, Chu Hoa Hoa dẫn theo Hạ Đương Quy đi tới.
Chu Hoa Hoa vừa tới lại thấy Thẩm Lãng đang đứng trước người ông nội mình, sắc mặt lập tức khó nhìn, lạnh giọng nói: “Thẩm Lãng! Sao anh còn tới đây làm gì? Nhà tôi không chào đón anh!”.


Nhấn Mở Bình Luận