Khu nhà Vân Đỉnh Nhất Phẩm, trước cửa biệt thự nhà họ Lý.
"Thằng con rể tội nghiệp kia sao vẫn chưa đến vậy? Không phải là chết trên đường đi rồi đấy chứ?"
Dương Nguyệt Như mặc một chiếc váy liền cổ chữ V màu trắng, tôn lên thân hình chuẩn đẹp của mình.
Bà ta là mẹ kế của Lý Thư Yểu, năm nay đã ba mươi lăm, thân hình quyến rũ, vòng một cũng lớn giống y như tính khí của bà ta.
Mà Dương Nguyệt Như đứng ở bên cạnh Lý Thư Yểu, càng hiện rõ là một người con gái thanh lịch nho nhã.
Mặc một chiếc áo sơ mi voan trắng dài tay, kết hợp với một chiếc quần bò.
Bó sát người, quần cạp cao, tôn lên đôi chân thẳng tắp cùng dáng người chữ S với những đường cong hoàn mỹ, tỏa ra hương vị của thanh xuân.
Dáng người Lý Thư Yểu vốn cao, mặc như vậy lại càng khiến cho hông và eo thêm hoàn mỹ hơn.
"Tôi hy vọng bà có thể tôn trọng anh ấy một chút.
" Lý Thư Yểu nhướng mày, sắc mặt không rõ biểu cảm gì.
"Sao nào? Con gái còn chưa chính thức xuất giá đã nói đỡ cho người ta rồi à? Không nhẽ hai người đã về sống với nhau rồi? Lý Thư Yểu à, cũng được đó nha, cô không phải là người theo phong cách truyền thống hay sao?" Dương Nguyệt Như miệng như có hương thơm nói.
"Bà đừng có ở đây ăn nói bậy!" Mặt Lý Thư Yểu đỏ lên, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Dương Nguyệt Như.
"Cô là huyết mạch duy nhất của nhà họ Lý, huyết mạch của nhà họ Lý xem như xong rồi, đường đường thiên kim đại tiểu thư của nhà họ Lý, thế nhưng bây giờ lại bị một con chó làm cho bẩn rồi, nếu lúc trước cô chọn đi theo Vương Tử Văn thì tốt biết mấy, khi đó còn có thể mua vài căn hộ lớn, nhưng hiện tại con cùng với tên nhóc kia ở bên nhau thì sẽ có được tiền đồ gì tốt đẹp chứ, đến mua nhà còn không phải tự mình bỏ tiền ra mua à.
"
Những lời nói như vậy, không thể ngờ Dương Nguyệt Như cũng có thể nói được nói ra ngoài.
“Bà ta không phải cũng làm vậy để mua nhà mới hay sao? Nhà tôi bỏ tiền ra mua biệt thự cho bà, bà còn chưa thỏa mãn à?" Lý Thư Yểu hỏi lại.
"Tính chất của chúng không giống nhau nha, chúng ta là người một nhà, xét đến cùng thì vẫn là vật về với chủ, nhưng hiện tại nếu cô cùng Vương Tử Văn ở nên nhau, sính lễ ít nhất cũng là mười căn!" Dương Nguyệt Như nhíu nhíu mày nói.
"Vương Tử Văn đã phát điên rồi, nhà họ Vương cũng sắp phá sản rồi, mà chẳng lẽ sự giàu có trong mắt của bà chỉ là sự biểu hiện ở mặt tài lực thôi sao?" Lý Thư Yểu cũng không đồng tình với quan điểm của Dương Nguyệt Như.
"Đúng là bất hiếu, tên nhóc kia ngủ với con gái của tôi, chẳng lẽ tôi còn không thể đòi nhà của anh ta à? Ít nhất thì cũng phải được làm phiền đến cùng chứ!" Dương Nguyệt Như chỉ vào Lý Thư Yểu khiển trách.
"Tôi vốn dĩ không phải là con gái của bà, hơn nữa giữa tôi với anh ấy cũng không phát sinh quan hệ gì cả, cuộc sống của tôi, bà không tư cách chỉ trỏ!"
Lý Thư Yểu tức giận nói.
Cô đối với Dương Nguyệt Như không có chút cảm tình nào cả, nếu không phải là do bà ta phá hoại gia đình cô, mẹ cô cũng sẽ không tự sát.
Hiện tại cô thực sự không thể nào chịu đựng và nhân nhượng thêm được nữa, tất cả chỉ vì người bố không chịu trách nhiệm kia của cô.
Nếu cô không biết những ngày tháng còn lại của ba mình không còn nhiều nữa thì cô sẽ không bao giờ chịu nhượng bộ.
Trong thời gian nói chuyện, Thẩm Lãng đã tới khu nhà Vân Đỉnh Nhất Phẩm, biệt thự của nhà họ Lý.
Dương Nguyệt Như nhìn thấy con rể đã đến, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo hơn, như là được bao phủ bởi một tầng sương lạnh vậy.
"Tôi còn tưởng anh chết ở trên đường đi rồi chứ, đến cả xe cũng không có, anh muốn để cho con gái tôi phải cùng anh chen chúc trên xe buýt à?"
Vừa lên đến nơi đã thấy Dương Nguyệt Như trông như có một oán niệm sâu đậm với anh vậy.
Xã hội bây giờ, nếu như bạn nghèo, bất luận bạn có làm gì thì bạn cũng là người sai.
"Xe của nhà chúng ta, để cho Thẩm Lãng lái xe của chúng ta là được rồi.
" Lý Thư Yểu nói.
"Đó không phải là cùng một chuyện, nếu hiện tại chúng ta ngồi Rolls-Royce đi mua nhà, vậy thì sẽ uy phong biết bao, những vị tiểu thư phu nhân của các gia đình khác, khi nhìn thấy chúng ta khẳng định sẽ rất ngưỡng mộ.
" Dương Nguyệt Như khó chịu nói.
Trước khi nhà họ Lý bị tập đoàn Phi Vũ thu mua, một chiếc xe Rolls-Royce cũng không phải vấn đề lớn lao gì, nhưng hiện giờ tập đoàn Lý Thị vừa trải qua sóng gió, thiếu chút nữa phá sản, dĩ nhiên phải khiêm tốn lại một chút.
Trừ căn biệt thự ở khu nhà Vân Đỉnh Nhất Phẩm vẫn được giữ lại ra thì còn có mấy chiếc xe tư nhân, tất cả đều là những chiếc xe BMW có giá trị vài chục tỷ.
Nhưng mà với lúc trước là ít bây giờ lại là nhiều, chiếc xe vài chục tỷ ở tỉnh lẻ lại chính là chiếc xe sang trọng.
"Nếu như tiết kiệm được số tiền đưa cho bà mua biệt thự thì hoàn toàn óc khả năng mua Rolls-Royce đấy.
" Lý Thư Yểu lạnh lùng nói.
Mua cho Dương Nguyệt Như biệt thự cũng là việc làm bất đắc dĩ, nếu không mua được một căn nhà mới thì Dương Nguyệt Như sẽ ở lì trong nhà không đi, như vậy thì sẽ khó thoát khỏi được những ảnh hưởng xấu mà bà ta mang tới.
Lý Thư Yểu thật sự cảm thấy người mẹ kế này của mình thật không biết nhìn hoàn cảnh gì cả, nhà họ Lý không còn là danh môn vọng tộc nữa rồi, gia cảnh đã sa sút, bà ta đã không phụ giúp thì thôi lại còn gây thêm phiền phức cho mọi người nữa.
"Biệt thự là thứ mà tôi nên có, tôi gả cho vào gia đình này đã mấy năm nay rồi, không có công lao thì cũng có khổ lao, mà ông nội lại giao hết gia sản lại cho cô, còn tôi thì cái gì cũng không có, chí ít cũng phải được chút tài sản để dưỡng lão chứ.
" Dương Nguyệt Như thấy bản thân nói rất hợp lý hợp tình, lông mày sắp vểnh lên tận trời cao rồi.
"Nhà họ Lý đã từng cho bà tiền tiêu vặt, số tiền ấy đủ để mua vài căn biệt thự ấy chứ, là vì bà tiêu tiền như nước, lại còn đánh bạc quen tay, để thua hết tiền, bình thường thì không thấy mặt đâu, đến khi nhà họ Lý xảy ra chuyện thì lại chạy đến đòi chia gia sản.
" Lý Thư Yểu nhớ lại nói.
"Lý Thư Yểu, cô nói chuyện cho cẩn thận, dù có thế nào thì tôi cũng là mẹ kế của cô! Mau bảo đứa con rể nghèo kia mau lái xe tới đi, đứng lâu như vậy chân tôi tê hết cả rồi!"
Dương Nguyệt Như cũng tức giận đến mức hai tay chống nạnh.
Lý Thư Yểu cau mày, nuốt cục tức vào bụng, sau đó xoay mặt nhìn về phía Thẩm Lãng, vẻ mặt xin lỗi.
"Thẩm Lãng, còn phải phiền anh lái xe qua đây rồi.
"
Thẩm Lãng gật gật đầu, xem như nể mặt Lý Thư Yểu mà nhượng bộ, không cùng Dương Nguyệt Như so đo.
Có một người mẹ kế như vậy, ngẫm lại cũng thật là bi ai.
Thẩm Lãng lái chiếc S450L của nhà họ Lý đến, Dương Nguyệt Như vẻ mặt vênh váo tự đắc.
"Nếu không phải bà trèo cao vào nhà họ Lý tôi thì đời này của bà sao có thể có cơ hội ngồi vào một chiếc xe sang như vậy?"
Nghe được lời này, sắc mặt Thẩm Lãng lập tức lạnh lùng.
Chiếc xe này ở trong mắt nhiều người là một chiếc xe sang, nhưng thân là công tử thế gia như anh cũng chưa từng ngồi loại xe này.
Bentley Mulsane, Rolls-Royce, Hennessey Venon, có chiếc nào không sang trọng hơn chiếc kia chứ?
"Đừng ở đây phí lời nữa, chạy xe nhanh lên.
" Thẩm Lãng lạnh lùng liếc Dương Nguyệt Như một cái.
Dương Nguyệt Như miệng liên tục than thở, sau đó ngồi vào ghế sau.
Mà Lý Thư Yểu, thì ngồi vào vị trí bên cạnh ghế lái.
Lý Thư Yểu dùng ánh mắt thể hiện lời xin lỗi, nhìn Thẩm Lãng nói: "Để anh phải chịu nhịn rồi.
”
Thẩm Lãng nhẹ nhàng lắc đầu, ảm đạm cười.
Tuy nói lúc trước anh cùng Lý Thư Yểu từng có hiểu lầm, nhưng hiểu lầm là vì bị Lý Hàn Lâm cùng với Vương Tử Văn cố ý tạo ra,
Hiện hiện giờ đem tập đoàn Lý Thị làm cho phá sản, sau đó lại tiến hành thu mua, lần này giúp một tay Lý Thư Yểu, cũng chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi.
"Đầu tiên đi đến công ty bất động sản Thế Giới, ở đó có bắt đầu những phiên giao dịch biệt thự mới nhất, hơn nữa công ty Khởi Phát là một tập đoàn lớn, có thể tin tưởng được, sau đó lại đi đến khu nhà Giang Sơn, nơi đó phong cảnh rất đẹp, nghe nói phong thuỷ cũng rất tốt, cũng đã tìm người xem qua.
"
Dương Nguyệt Như ngồi ở ghế sau, lải nhải không ngừng.
Đột nhiên, xe bị làm sao đó, buộc phải dừng lại.
"Xe bị hỏng rồi, có vẻ chúng ta phải gọi xe đi thôi.
" Thẩm Lãng nói.
"Cậu nói cái gì? Nói lại lần nữa xem nào! Bảo tôi gọi xe taxi đi mua nhà? Với cái thân phận này của tôi, cậu bảo tôi đi taxi á!"
Dương Nguyệt Như giống như một con mèo bị dẫm vào đuôi, nếu không phải vì đang ở trong xe, chỉ sợ bà ta đã nhảy dựng cả lên rồi.
"Chiếc xe này đã hỏng rồi, nếu không gọi xe taxi đi mua nhà, chẳng lẽ còn phải về nhà để đổi xe à? Có nhất thiết phải như vậy không chứ!" Lý Thư Yểu thật sự nhịn không được nữa nói.
Cô thật sự không hiểu, ba cô tại sao lại coi trọng người phụ nữ này đến vậy.
"Lý Thư Yểu, cô thì biết cái gì chứ, cái này gọi là thể diện! Chỗ chúng ta tới là một nơi sang trọng, bây giờ cô gọi xe taxi đi, nhân viên ở đó thấy vậy cũng không muốn phục vụ cô!" Dương Nguyệt Như phản bác nói.
"Nhưng mà xe đã hỏng rồi, chỉ có thể kêu bên sửa chữa đem xe về sửa mà thôi, nếu hiện tại bà vẫn muốn đi xem nhà thì gọi taxi đi là phương pháp nhanh nhất.
" Lý Thư Yểu nhẫn nhịn, cố gắng để bản thân bình tĩnh.
“Cái loại vô dụng! Ngay cả xe cũng không biết lái, vì cái gì mà xe vừa vào tay cậu thì hỏng rồi chứ?" Dương Nguyệt Như chỉ vào Thẩm Lãng mắng.
Thẩm Lãng không nhịn nổi nữa, lạnh giọng nói: "Người đàn bà chanh chua kia câm miệng đi! Còn ăn nói lung tung nữa tôi cho bà một mình giữa đường đấy!"
"Lý Thư Yểu, tôi nói cho cô nghe, nếu hôm nay cô không thể làm cho tôi đi xem nhà vui vẻ thì tôi sẽ gọi điện mách với ba cô!"
Dương Nguyệt Như biết Lý Thư Yểu sợ nhất là cái gì, nên đã nhanh chóng lôi ra uy hiếp cô.
Lý Thư Yểu vừa định phát hỏa, cuối cùng vẫn phải nhịn xuống.
Ba của cô không thể sống lâu nữa, nếu làm ba tức giận, chỉ sợ sẽ làm cho bệnh tình nặng thêm.
"Thẩm Lãng, hay là chúng ta kêu thợ đến đem xe đi sửa trước, sau đó gọi taxi về nhà đổi một chiếc khác đi xem nhà, trong nhà tôi còn có chiếc BMWs.
" Lý Thư Yểu áy náy nói.
Có điều, Thẩm Lãng lại lắc lắc đầu.
"Nếu làm như vậy thì sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, nếu cô muốn giữ thể diện, thì để tôi gọi xe là được rồi.
"
Thẩm Lãng ở nơi này, muốn kêu một chiếc xe sang trọng tới là một chuyện vô cùng nhỏ nhặt, quản gia vẫn luôn túc trực 24 giờ đều có thể nhận lệnh bất cứ lúc nào.
Nhưng mà, Dương Nguyệt Như lại hếch mắt lên, thể hiện sự khinh thường.
"Cậu nên thôi đi, loại người nghèo rớt mùng tơi như cậu, có thể gọi đến loại xe như thế nào chứ? Chiếc xe vài tỷ cũng đủ đè chết người cậu rồi đó!"
Thẩm Lãng bỗng cười lạnh đáp lại: "Rolls-Royce có được không?".