Dương Nguyệt Như muốn cầu xin sự giúp đỡ từ Thẩm Lãng, nhưng sau đó rất nhanh lại bỏ đi cái ý nghĩ này.
Một là bởi vì mối quan hệ giữa bà ta và Thẩm Lãng không thể nào có thể hòa hoãn lại trong một khoảng thời gian ngắn được, không đến đường cùng, bất đắc dĩ lắm thì bà ta cũng sẽ không đi cầu xin anh.
Hai là, bà ta vẫn còn nghi ngờ, nếu như Thẩm Lãng thật sự có phương pháp để hóa giải được vấn đề này thì cần gì phải làm một tên tài xế quèn, cứ dựa vào việc xem phong thủy cho các ông chủ lớn thôi cũng có thể đủ cho anh sống thật thoải mái rồi.
Dương Nguyệt Như không tin Thẩm Lãng có thể cứu được bà ta, vì vậy cho nên bà ta cũng không muốn xuống nước cầu xin người giúp đỡ.
Nhưng mà Dương Nguyệt Như đã nghĩ quá nhiều rồi, cứ cho là Thẩm Lãng có phương pháp để giải quyết được chuyện này đi nữa, thì anh cũng chưa chắc sẽ cứu bà ta.
Đừng quá coi trọng chính bản thân mình, thật ra thì bản thân không có trọng lượng và sức ảnh hưởng tới như vậy đâu.
Bây giờ, Dương Nguyệt Như đã hoàn toàn bị khuất phục rồi, đồng thời mặt mũi bà chủ nhà họ Lý của bà ta, cũng đã không còn sót lại chút gì nữa.
Ngay trong lúc bà ta còn đang do dự không biết có nên rời khỏi nơi này hay là không, Ngưu Hoan Hỉ đã không kịp chờ đợi mà cất lời “Tranh công” với Trịnh Văn Kiệt.
“Cậu chủ Kiệt, tôi đã giúp ngài dạy dỗ cái người phụ nữ đanh đá Dương Nguyệt Như này rồi, chúng ta hẳn là nên ký kết Hợp đồng hợp tác giữa hai nhà chứ, có phải hay không? Đừng chỉ mới quay đi quay lại đã quên mất, như vậy cũng không hay mà nhỉ.”
Không đợi Trịnh Văn Kiệt cất giọng đáp lại anh ta, tiếng cười nhạt của Thẩm Lãng lại đã vang lên trước tiên: “Ngưu Hoan Hỉ, cậu không đủ kiên nhẫn, thì không làm được chuyện lớn.
Bị Thẩm Lãng nói như vậy, sắc mặt của Ngưu Hoan Hỉ vô cùng khó nhìn, nhưng mà anh ta cũng không dám mở miệng phản bác tiếp nữa.
“Cậu Thẩm Lãng nói đúng, cậu không kiên nhẫn cái gì vậy chứ, vậy thì không làm được chuyện đâu, hơn nữa, Giang Nam Vĩnh Định Hầu phủ của chúng tôi vẫn còn chưa đi khảo sát Công ty của các người nữa mà, cũng chưa thu thập được bất cứ tài liệu nào, vậy mà nhà họ Ngưu các người đã bảo tôi ký kết Hợp đồng hợp tác rồi, cậu thật sự là biết đùa quá đấy.” Trịnh Văn Kiệt nghiêm túc nói.
Tâm tình của Ngưu Hoan Hỉ lại một lần nữa rơi xuống điểm đóng băng, anh ta thật không nghĩ tới, lời mà Thẩm Lãng nói lại có ảnh hưởng lớn như vậy đến Trịnh Văn Kiệt, dường như là mỗi lần Thẩm Lãng nói xong, Trịnh Văn Kiệt đều sẽ lập tức vỗ tay tán thưởng.
Từ những hành động này mà xem ra, làm đến mức khiến cho người ta cảm thấy, hình như Thẩm Lãng mới là một nhân vật lớn thực sự, còn Trịnh Văn Kiệt lại chỉ như là kẻ bề dưới của Thẩm Lãng thôi vậy.
Ngưu Hoan Hỉ thật đúng là không đoán sai, Trịnh Văn Kiệt quả thực chính là bề dưới của Thẩm Lãng, chỉ có điều Trịnh Văn Kiệt bây giờ, ngay cả là kẻ bề dưới cũng vẫn chưa được tính, bởi vì anh ta vẫn chưa cúi đầu bái lạy, vẫn chưa chính thức gia nhập vào Phái Vân Môn.
“Cái này...!Tài liệu thì dễ nói thôi, bây giờ tôi sẽ lập tức gửi cho ngài, còn về chuyện tới Công ty khảo sát cũng chỉ là một chuyện nhỏ, sau khi chúng ta uống trà xong thì có thể đi ngay lập tức được.” Ngưu Hoan Hỉ tươi cười, khép nép nói.
“Không gấp, uống trà.” Trịnh Văn Kiệt nói.
Nói ra thì, vốn dĩ Trịnh Văn Kiệt cũng chưa từng nghĩ tới việc muốn hợp tác cùng với nhà họ Ngưu, tất cả chuyện này chỉ là do Ngưu Hoan Hỉ mặt dày mày dạn mời anh ta tới.
Chuyên khu xí nghiệp của Giang Nam vô cùng nhiều, cứ coi như là muốn hợp tác thì cũng phải tìm xí nghiệp địa phương ở Giang Nam, hơn nữa, anh ta và nhà họ Ngưu trước nay không có bất cứ giao tình gì, dựa vào cái gì mà phải tin tưởng nhà họ Ngưu chứ.
“Cậu chủ Kiệt, trà thì nhất định là phải uống, nhưng mà làm ăn thì cũng không thể không nói.
Sự phát triển của Công ty Bất động sản Đại Đỉnh của chúng tôi đang mạnh mẽ giống như mặt trời ban trưa vậy, vô cùng hưng thịnh và khổng lồ, nếu như cậu chủ Kiệt có thể kéo một khoản đầu tư từ Giang Nam tới, hoặc là Hầu phủ tự mình đầu tư, vậy thì ngài chính là quý nhân của nhà họ Ngưu chúng tôi, đồng thời đây cũng là một cục diện mà ở đó hai bên chúng ta đều giành được thắng lợi, mong rằng cậu chủ Kiệt sẽ không bỏ qua cơ hội đầu tư lần này nhé!”
Ngưu Hoan Hỉ hết sức muốn thúc đẩy lần này hợp tác.
Mà Trịnh Văn Kiệt cũng sẽ không đồng ý một cách tùy tiện, anh ta quyết định hỏi ý kiến Thẩm Lãng, dẫu sao thì thời gian mà Thẩm Lãng ở nán lại ở Vân Thành cũng lâu hơn so với anh ta một chút, hơn nữa, Thẩm Lãng làm việc ở nhà họ Tống, cho nên có lẽ cũng hiểu rõ về giới thương nghiệp ở Vân Thành hơn anh ta.
“Cậu Thẩm Lãng, anh cảm thấy cái Công ty Bất động sản Đại Đỉnh này như thế nào?”
Ngay khi Ngưu Hoan Hỉ thấy Trịnh Văn Kiệt lại lần nữa trưng cầu ý kiến của Thẩm Lãng thì phản ứng của anh ta lập tức trở nên vô cùng kịch liệt, dường như là đang rất bất mãn.
“Cậu chủ Kiệt, ngài hỏi anh ta thì cũng không có tác dụng gì đâu, anh ta thì biết cái gì chứ, giới thương nhân ở Vân Thành, không phải thứ mà loại người giống như anh ta có thể hiểu hết được, hay là ngài đổi sang một người khác đi.”
Lúc này, Thẩm Lãng mới hờ hững nói: “Quả thực là như thế, tôi không hiểu rõ hết được giới thương nhân ở Vân Thành, nhưng mà tôi cũng không đề nghị Vân Kiệt anh đầu tư vào một Công ty có cổ phần và quyền lợi liên quan không được rõ ràng.”
Thẩm Lãng vừa mới nói ra lời này, chỉ trong nháy mắt, biểu cảm trên mặt của Ngưu Hoan Hỉ cứng đờ lại, trong lòng âm thầm nói: “Thứ mặt hàng này làm sao có thể biết được chuyện cổ phần không rõ ràng?”
“Ồ? Cổ phần không rõ ràng, cậu Thẩm Lãng nói nhanh lên một chút xem, tình huống của Công ty Bất động sản Đại Đỉnh rốt cuộc là như thế nào.” Trịnh Văn Kiệt ngay tức khắc nổi lên sự hứng thú.
Mặc dù vốn dĩ Trịnh Văn Kiệt cũng không định hợp tác cùng với nhà họ Ngưu, nhưng mà không thể không nói, thiếu chút nữa thì anh ta đã bị nhà họ Ngưu lôi vào một cái hố, cổ phần không rõ thuộc về trường hợp đầu tư với mối rủi ro cao.
Nếu như cứ đầu tư một cách mù quáng, thì rất có thể rơi vào hoàn cảnh, đã đầu tư tiền rồi, nhưng sau đó nhà họ Ngưu lại thu hút thêm các nhà tư sản khác, cổ phần bị làm loãng, đến cuối cùng có thể sẽ đánh mất rất nhiều quyền kiểm soát và quyền phát biểu.
Đầu tư tiền cho người khác làm bia đỡ đạn, thậm chí còn bị đuổi ra khỏi cửa, những ví dụ như thế này thật sự là không ít.
Bên trong thâm tâm của Ngưu Hoan Hỉ vẫn ấp ủ một tia may mắn, anh ta cho rằng Thẩm Lãng chẳng qua chỉ là nhắm mắt nói mò, ăn may nên mới nói trúng mà thôi, dẫu sao thì nhìn từ trên mặt nổi, Công ty Bất động sản Đại Đỉnh được người ta góp vốn một cách hợp pháp, không nhìn ra được bất cứ điều gì mờ ám.
Nhưng còn chưa chờ đợi được đến lúc Thẩm Lãng trả lời Trịnh Văn Kiệt, Ngưu Hoan Hỉ cũng đã không nén được tức giận.
“Cậu chủ Kiệt, không thể tùy tiện tin vào người khác được đâu, Công ty Bất động sản Đại Đỉnh là do một tay bố của tôi sáng lập ra, ngoại trừ những người trong nhà họ Ngưu của chúng tôi ra thì không còn người nào từ bên ngoài góp vốn nữa, biết người biết mặt không biết lòng, cậu chủ Kiệt nên cẩn thận đề phòng một chút, để tránh cho không hiểu rõ lòng người mà thiệt.”
“Người góp vốn toàn họ Ngưu nhưng chưa chắc quyền kiểm soát Công ty đã ở trong tay của nhà họ Ngưu, mọi người đều không phải là những kẻ ngây thơ trong giới thương nghiệp, chuyển nhượng cổ phần, làm loãng cổ phần, có đủ hết tất thảy các loại phương pháp.
Đầu năm nay, những ví dụ về việc người sáng lập bị đuổi ra khỏi cửa rất nhiều, huống chi nhà họ Ngưu các ngươi chẳng qua cũng chỉ là bù nhìn, đến lúc đó chỉ cần chủ động chuyển nhượng cổ phần, vậy há chẳng phải là gài bẫy Văn Kiệt?” Thẩm Lãng hỏi ngược lại.
“Những lời này của anh là có ý gì? Anh nói là nhà họ Ngưu của chúng tôi đang bẫy Hầu phủ Giang Nam hay sao?” Trên mặt của Ngưu Hoan Hỉ lập tức hiện lên vẻ tức giận.
“Không sai, cứ cho là cậu không muốn làm ra cái bẫy này, thì cũng rất khó bảo đảm được bố của cậu không làm, những bí mật trong kinh doanh kia, sợ rằng ngay cả bố của cậu cũng sẽ không dễ dàng nói cho cậu biết được.” Thẩm Lãng đáp lại bằng ánh mắt vô cùng kiên định.
“Cậu chủ Kiệt, ngài tuyệt đối tuyệt đối không thể tin những lời nói bừa của kẻ tiểu nhân, anh ta tung tin đồn nhảm! Anh ta muốn bôi nhọ chúng tôi!”
Cảm xúc của Ngưu Hoan Hỉ đang vô cùng kích động, nhưng còn chưa tới mức lòng người đại loạn, bởi vì Thẩm Lãng vẫn chưa nói được đến điểm mấu chốt.
“Ngưu Hoan Hỉ, núi dựa ở phía sau lưng của Công ty Bất động sản Đại Đỉnh nhà các người chính là nhà họ Tề ở Vân Thành, mấy tòa Chung cư mới mở kia, tất cả đều là do nhà họ Tề ứng tiền trước, Công ty Bất động sản Đại Đỉnh hẳn là đã ký Hợp đồng đánh cược cùng với Tập đoàn Tề Thị, nếu không nhà họ Tề cũng sẽ không mạo hiểm, điên cuồng đầu tư nhiều tiền đến như thế, bây giờ tôi đang nghi ngờ, Công ty Bất động sản Đại Đỉnh có phải là vì muốn hoàn thành bản Hợp đồng này nên mới đi lôi kéo nhà họ Trịnh ở Giang Nam đến lấp hố hay không.
Một xí nghiệp ẩn chứa tai họa ngầm lớn đến như thế, sao có thể khiến cho nhà họ Trịnh yên tâm hợp tác được?” Lời nói của Thẩm Lãng giống như vàng đã qua thử lửa, vô cùng kiên định và có khí phách.
Ầm!
Ngưu Hoan Hỉ giống như bị năm tia sét đánh trúng cùng một lúc, trái tim và tinh thần đều không bình tĩnh được nữa, trong đầu chỉ toàn là những tiếng ù ù hỗn loạn, giống như sắp nổ tung.
Anh ta bất chợt đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, siết thật chặt hai quả đấm lại, vẻ mặt căng thẳng, sắc mặt cũng đột nhiên chuyển thành màu tái nhợt.
“Thẩm Lãng, làm sao mà anh ta biết được chỗ dựa cho nhà họ Ngưu của mình chính là Tập đoàn Tề Thị? Mà biết những thứ này thì cũng thôi đi, làm sao mà anh ta có thể biết được cả chuyện Hợp đồng đánh cược kia cơ chứ? Đây đều là bí mật kinh doanh hết mà!”
Lúc này trong lòng của Ngưu Hoan Hỉ ngoại trừ cảm giác sợ hãi, thì chỉ còn sự chấn động.
Mà Dương Nguyệt Như và Lý Thư Yểu ở một bên lúc này cũng đã nhận ra được tâm trạng của Ngưu Hoan Hỉ đang ở bờ vực cận kề tan vỡ.
“Chẳng lẽ là bị Thẩm Lãng nói trúng rồi sao? Anh ta thực sự là quá lợi hại, tầm mắt còn rộng hơn so với mình nhiều!”
Lý Thư Yểu từ đầu đến cuối vẫn luôn không tham dự vào trận giằng co, lúc này cũng không tránh khỏi kinh ngạc, mặc dù không biểu lộ ra, nhưng mà sự sùng bái đối với Thẩm Lãng ở trong lòng lại tăng thêm mấy phần.
Thật ra thì, Thẩm Lãng cũng đã để ý đến Công ty Bất động sản Đại Đỉnh một thời gian rồi, dẫu sao thì Đại Đỉnh và Thế Kỷ cũng là đối thủ cạnh tranh, anh phải hiểu được đối thủ, cũng chưa từng lười biếng, điều này liên quan đến việc thí nghiệm của anh ở Vân Thành.
Trịnh Văn Kiệt giận dữ, nghiêm nghị chất vấn Ngưu Hoan Hỉ: “Có chuyện như thế này thật sao? Nhà họ Ngưu thật sự muốn kéo tôi đến lấp hố hay sao? Thật là to gan, lại dám động thổ ở trên đầu Thái Tuế, ắt phải trừng trị một cách! Mạng lưới giao thiệp của Hầu phủ Giang Nam tôi chắc hẳn là cậu cũng biết được rõ ràng, chỉ cần vung cánh tay, hô lên một tiếng, người người sẽ tụ tập lại nơi đây!”
Giờ phút này, hai chân của Ngưu Hoan Hỉ đều trở nên mềm nhũn, lập tức quỳ xuống.
“Cậu chủ Kiều bớt giận, cho nhà họ Ngưu chúng tôi thêm một cơ hội nữa đi!”
Nhưng mà, đối với hành động cầu xin tha thứ của Ngưu Hoan Hỉ, Trịnh Văn Kiệt lại chỉ hơi nhắm mắt lại, không muốn để ý tới.
Thấy vậy, Ngưu Hoan Hỉ lại quay người sang hướng của Thẩm Lãng, quỳ gối mà cầu xin tha thứ.
“Cậu Thẩm Lãng, cầu xin ngài giúp tôi khuyên nhủ cậu chủ Kiệt, khuyên cậu chủ Kiệt tha cho nhà họ Ngưu chúng tôi!”.