Tề Hóa Vân ở Vân Thành, nơi có địa thế tốt.
Anh ta thường xuyên thực hiện các dự án từ thiện và để lại ấn tượng tốt trong lòng người dân.
Trong mắt người dân ở thị trấn này, anh ta là người ngoại tộc của nhà họ Tề, nhưng cũng chính là người được yêu quý nhất.
Mà giờ này, Tề Hóa Vân cũng bắt đầu để mắt tới Thẩm Lãng.
Với tư chất thông minh của anh ta, việc đoán ra thân phận của Thẩm Lãng không hề đơn giản như vậy, anh ta còn muốn moi từ trong miệng của Liễu Thiết vài thông tin hữu ích.
Tính đến thời điểm này, cuộc họp hằng năm của tập đoàn Phi Vũ đang ngày một đến gần.
Sau khi trở về nhà, Thẩm Lãng nhìn lướt qua kế hoạch họp hằng năm do Lương Trí Nghĩa làm, xem xét và thông qua.
“Hoàn thành việc này, tôi muốn nghỉ sớm một chút, đã lâu rồi không đưa Lâm Nhuyễn Nhuyễn đi ăn tối, tôi định đi tắm sau đó đưa cô ấy đi ra ngoài mua sắm.”
Phố cổ Nam Thành có một nhà hàng làm món đậu phụ nhồi thịt rất ngon, Thẩm Lãng đã đến đây ăn mấy lần rồi, lần này anh muốn đưa Lâm Nhuyễn Nhuyễn cùng đi.
Trong lúc Thẩm Lãng đang tắm, điện thoại để ở phòng khách đột nhiên vang lên một tiếng Messenger thông báo.
Thẩm Lãng, Chu Hoa Hoa đang tính đến gặp anh để nhận lỗi, anh ta hỏi anh sáng mai có thời gian không, anh ta muốn đến xin lỗi.
Lúc đó, Thẩm Lãng vẫn chưa nhìn thấy nội dung tin nhắn đó, sau khi tắm rửa lau khô tóc, anh đến căn nhà Lâm Nhuyễn Nhuyễn thuê mà quên mang theo di động.
ngôn tình tổng tài
Sau khi đến nơi ở của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, anh ấy liền nói với cô về ý định của mình.
Nhuyễn, em còn chưa ăn cơm tối, anh đưa em đến một chỗ đồ ăn rất ngon.
Thẩm Lãng muốn đối xử dịu dàng với Lâm Nhuyễn Nhuyễn như những cặp đôi yêu nhau khác.
Thật không ngờ, Lâm Manh Manh cũng đang ở chỗ Lâm Nhuyễn Nhuyễn, khi thấy Thẩm Lãng đến, ánh mắt nhìn anh đem theo vẻ khinh thường.
Sao anh lại tới đây? Không thấy phiền sao? Đừng cố chủ động tỏ ra thân thiết với chị gái tôi!
Nghe những lời này của Lâm Manh Manh, đôi mắt của Thẩm Lãng đột nhiên trở lên lạnh lẽo.
Với quan hệ hiện giờ của anh và Lâm Nhuyễn Nhuyễn, lại không thể ôm nhau?
Tôi và chị gái cô chính là quan hệ yêu đương, không liên quan gì đến cô, đừng xen vào.
Sao lại không phải chuyện của tôi, đó là chị gái tôi, tôi không muốn nhìn chị ấy vì một người không xứng đáng mà phó thác cả đời.
Lâm Manh Manh bĩu môi nói.
Manh Manh, không được phép nói như vậy, em đi thay quần áo đi rồi chúng ta đi ăn cơm tối.Lâm Nhuyễn Nhuyễn Thật sự không thích cách hành xử vô lễ của em gái mình đối với Thẩm Lãng, nhưng lại không biết phải làm như thế nào mới có thể giúp hai người hòa thuận.
Ăn cơm tối? Cùng anh ta? Em không đi! Lâm Manh Manh dường như muốn cự tuyệt.
Đưa em đi ăn đồ ăn ngon, nếu em không thích mà muốn ở nhà ăn cơm thì chị cũng không ép.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn nói.
Lâm Manh Manh cau cái mũi nhỏ, không tình nguyện nói: Ây, nhìn anh ta em cũng không muốn nhìn chứ đừng nói đến chuyện cùng anh ta ăn cơm, cùng lắm thì đi ăn đồ ngon vậy, đi thôi.
Thẩm Lãng liếc nhìn bộ dáng không tình nguyện của Lâm Manh Manh, sắc mặt lạnh lùng, không muốn cùng cô em vợ này nói lời nào.
Thành thật mà nói, anh cũng không muốn cùng Lâm Manh Manh ăn cơm, nhưng Lâm Nhuyễn Nhuyễn lại chăm lo hết sức cho cô em gái này, Thẩm Lãng cũng không muốn nói gì thêm.
Anh tránh ra, tôi và chị gái phải thay quần áo, không được nhìn lén đâu đấy!
Lâm Manh Manh chu chiếc miệng anh đào, giọng điệu không mấy tốt đẹp.
Lúc này, Thẩm lãng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Cái gì? Nhìn lén? Mình như vậy, lại đi nhìn trộm người khác sao?
Thẩm Lãng lười phản bác lại lời Lâm Manh Manh, xoay người đi tới cửa, ngồi chờ họ thay quần áo.
Mười phút sau, chị em họ Lâm đã thay quần áo xong.
Lúc này, Lâm Nhuyễn Nhuyễn cùng Lâm Manh Manh đều mặc đồ giống nhau, chiếc váy thướt tha bao quanh đôi chân thon dài.
Hai người hướng về phía Thẩm Lãng đi tới, cảm giác như trong không khí tràn ngập vị ngọt.
Hai chị em có đến chín phần tương tự nhau, chẳng qua người chị gái Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhìn trong sáng và hiền thục hơn, còn Lâm Manh Manh lại có nụ cười vô cùng trong sáng.
Nhìn cái gì? Anh có tin tôi móc mắt anh ra không!
Khuôn mặt đáng yêu vốn có của Lâm Manh Manh bỗng hiện lên vẻ mặt giận dữ.
Đối với vấn đề này, Thẩm Lãng cũng thờ ơ không nói gì, anh đến bên Lâm Nhuyễn Nhuyễn rồi cầm lấy tay cô.
Mà Lâm Manh Manh tự dưng lại trở thành bóng đèn.
Lâm Manh Manh tức giận, chuyển sang hỏi chị gái: Chị ơi, anh ta dẫn chúng ta đi ăn món gì? Hay là những món ăn ven đường, đừng nói em không nhắc nhở chị, anh ta miệng lưỡi dẻo quẹo, ưa thích giả dạng đại ca.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhìn Thẩm Lãng với ánh mắt dịu dàng, đầy tin tưởng nói:Anh ấy sẽ đưa chúng ta đi ăn những thứ ngon, nhưng hôm nay cũng không phải ngày hội, nên chỉ cần ăn ngon một chút, không nhất thiết là phải tốn kém.
Nhìn chị gái cùng Thẩm Lãng tình tứ, lòng Lâm Manh Manh có chút không vui, cô đột nhiên mong muốn có thể gặp được người bạn tâm giao ở đó thì thật tốt.
Ba người đi xuống lầu, đứng cạnh một chiếc Phaeton chờ 9527.
Tại sao lại là anh ta?Tại sao anh luôn gọi anh ta?Lâm Manh Manh không hề hoài nghi về thân phận thật sự của Thẩm Lãng, nhưng cảm thấy tài xế chở họ mọi lần đều là người này.
Đây là bạn của tôi, cũng là người lo liệu mọi chuyện cho tôi.
Thẩm Lãng thản nhiên nói.
Ồ.
Lâm Manh Manh thản nhiên ồ một tiếng, trong lòng thì nghĩ: Bạn bè tốt của anh, trên cơ bản đều là tài xế, không chừng trong cái vòng luẩn quẩn này, bạn bè của anh cũng chỉ có tài xế.
Mà 9527 chỉ đứng một bên lặng lẽ chờ đợi, trầm mặc không nói gi, sắc mặt lạnh lùng.
Thế giới phức tạp, chỉ cần làm những thứ mình muốn đạt là được.
9527 làm đúng chức trách của mình, đó là nghĩ mọi cách để giúp cậu chủ làm tốt mọi việc, còn những người khác thì anh ta không liên quan, chỉ yên lặng làm tốt nhiệm vụ của mình.
Vừa mới ngồi vào trong xa, Lâm Manh Manh liền nhìn lướt qua đồ đạc trong xe, không khỏi kinh ngạc nói: Đây là xe gì vậy? Nội thất không tồi nha, sau khi đi làm một năm, tôi cũng muốn mua một chiếc.
Nghe thế, Thẩm Lãng cùng Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhìn nhau, khóe môi hai người nhếch lên nụ cười nhạt, nhưng họ không nói ra sự thật, điều này làm Lâm Manh Manh có chút lúng túng.
9527 đang lái xe, mắt nhìn về phía trước, ngữ khí đạm bạc: Cô gái, xem ra lương của cô một năm một trăm triệu.
Không có, không nhiều đến thế đâu, một năm lương của tôi chỉ có ơn bảy trăm nghìn.
Vậy chỉ chờ vào số tiền lương đó của cô, không mua nổi chiếc xe hàng triệu đô la đâu.
Nói xong những lời này, 9527 liền im lặng, chuyên tâm lái xe.
Hàng triệu? Đừng nói đùa tôi, bán xe cho đại chúng làm sao có thể bán hàng triệu đô la? Lâm Manh Manh khó hiểu nói.
Lúc này, bầu không khí trong xe có chút ngượng ngập.
Ngoài Lâm Manh Manh thì ba người còn lại đều trầm mặc.
Có chuyện gì vậy? Tại sao mọi người lại không nói chuyện? Hay là do tôi nói sai gì sao? Lâm Manh Manh khó hiểu hỏi.
Nửa giờ sau, xe chạy đến nam thành, những con đường, ngõ hẻm cổ kính.
Tới rồi, xuống xe thôi.
Thẩm Lãng nói với chị em họ Lâm.
Lâm Manh Manh khi xuống xe, nhìn thấy con phố cổ kính này thì cảm thấy vô cùng thất vọng.
Con ngõ nhỏ Lào Cai với kiến trúc cổ kính mang phong cách của những năm 90, so với trung tâm thành phố sầm uất thì có chút cũ kỹ.
Các quán thịt nướng ven đường chật kín người, tiếng ồn ào trong các quán ăn, quán ven đường làm cho bầu không khí rất sôi động.
Đây là con phố thuộc Vân Thành, một trong ít con phố không có giờ giới nghiêm.
Chạy xe xa như vậy chỉ để đến cái chỗ tồi tàn này ăn hay sao?Thẩm Lãng, anh muốn đưa chị gái tôi tới những chỗ này ăn sao?.