Khi ấy, Thẩm Lãng chuyển chân khí cho Đỗ Thiên Minh, sau khi mảnh kính bị đẩy ra, một lượng chân khí cũng bị tiết ra ngoài theo miệng vết thương, trong khi một lượng lại ở trong kinh mạch của não và mắt.
Theo lý thuyết, đúng năm phút sau chân khí trong con ngươi sẽ bị đẩy ra.
Không bệnh không đau, không tập võ không tu đạo, đối với người như vậy mà nói, chân khí chỉ có trăm hại chứ không hề có lợi.
Đỗ Thiên Minh là người phàm tục, lại không có căn cơ, không hề biết cách kiểm soát chân khí, càng không thể nào chịu đựng chân khí chạy tán loạn trong mắt mình.
Huống chi, Thẩm Lãng có khí lực thuần dương, được Trương Thiên Ý truyền cho vô cực công thuần dương, chính là loại thuần dương khí mạnh mẽ hơn nhiều so với loại chân khí phổ thông.
Nhưng mà thuần dương khí này, Đỗ Thiên Minh không có phúc hưởng thụ.
Vốn là Thẩm Lãng định năm phút sau sẽ truyền chân khí giúp Đỗ Thiên Minh, nhưng chính Đỗ Thiên Minh lại tự tìm đường chết, vu hãm Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng càng chẳng có lý do gì mà đi cứu tên tiểu nhân này!
Nói như vậy, Đỗ Thiên Minh không phải tự tìm đường chết thì là gì?!
Người được thuần dương khí chữa cho, chỉ cần không gặp chuyện xui xẻo, sức đề kháng và sức miễn dịch đều sẽ được tăng thêm, đáng lẽ đây chính là thiên đại cơ duyên của Đỗ Thiên Minh,
Làm chuyện xấu cho lắm, cuối cùng tự làm hại mình, làm người không nên gò ép làm nhiều việc thiện, không làm điều ác đã là một loại việc thiện rồi.
Thẩm Lãng lạnh lùng nhìn Đỗ Thiên Minh đang nằm co giật dưới đất, tự làm tự chịu, không đáng được thương hại!
“Đừng lo, làm cấp cứu lại, có khi có thể thay cho mày một con mắt chó.
” Thẩm Lãng cười khẩy.
Thay mắt chó vào mặc dù cũng như mù, nhưng còn tốt hơn là chỉ có một mắt.
“Thẩm Lãng, mày chết cũng không có chỗ chôn! Đỗ gia bọn tao, sẽ dùng hết mọi khả năng thủ đoạn, cho mày không còn đường sống, mày sẽ phải nhìn sắc mặt tao mà sống!” Đỗ Thiên Minh nói câu uy hiếp, dường như đang phát điên, ai không biết còn tưởng rằng Thẩm Lãng đưa hắn cho Lục Lâm.
“Cút đi!” Thẩm Lãng đá một cước, đạp Đỗ Thiên Minh ra khỏi cửa.
Cho đến bây giờ, Thẩm Lãng ghét nhất là bị kẻ khác uy hiếp, có thể động thủ thì đừng có động mồm, ông đây không quen mày!
Lâm Nhuyễn Nhuyễn đứng bên cạnh, hoảng sợ ngây người, tim đập cuồng loạn, chỉ là cô không để ý tới mình, mà chỉ quan tâm chân Thẩm Lãng có bị thương không.
“Bạn học Thẩm, chân cậu không sao chứ? Đá mạnh như thế chắc là đau lắm.
” Lâm Nhuyễn Nhuyễn nghiêm túc hỏi.
Thẩm Lãng bật cười một tiếng, hắn không nhịn cười nổi trước dáng vẻ ngây thơ đáng yêu của Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Hắn làm sao có thể bị thương, một thân này khổ luyện công phu,
“Tôi không sao, cậu nhìn thử xem.
” Thẩm Lãng khẽ gật đầu.
“Aiz! Bạn học Thẩm, cậu cũng nên cẩn thận, mặc dù tớ không biết tại sao cậu lại đắc tội với tên kia, nhưng hình như gia thế của tên đó rất lớn, tớ…” Lâm Nhuyễn Nhuyễn muốn nói lại thôi.
“Nhuyễn Nhuyễn, cậu định nói gì, không sao, cứ nói đi.
” Tính tình Thẩm Lãng rất ôn hòa, không cần phải sợ bị hắn uy hiếp.
“Tớ… tớ không muốn cậu bị thương…” Lâm Nhuyễn Nhuyễn đỏ mặt.
Thấy thế, Thẩm Lãng mặt đầy cưng chiều xoa đầu Lâm Nhuyễn Nhuyễn, mỉm cười nói, “Đừng lo, tôi cũng không có yếu đuối như vậy.
:
Bị Thẩm Lãng xoa đầu, tim Lâm Nhuyễn Nhuyễn đập càng nhanh hơn, mặt đỏ lên, thậm chí còn có chút choáng váng.
Đây mới gọi là xoa đầu nè, Lâm Nhuyễn Nhuyễn đơn thuần như vậy, làm sao có thể chịu được.
“Cậu… cậu có khát nước không, tớ… tớ đi rót nước cho cậu.
” Lâm Nhuyễn Nhuyễn không biết phải làm sao, hốt hoảng chạy đi.
Thẩm Lãng cười đểu, đây là lần thứ tư trong ngày nói như vậy rồi, cho dù miệng có khát cũng chẳng khát được nữa!
…
Cuộc “giải phẫu” buổi chiều tiến hành đúng dự kiến.
Diệp Lâm Phong đã thân bại danh liệt, không còn trở ngại, Thẩm Lãng rất thuận lợi chữa bệnh cho mẹ Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Lần này, Thẩm Lãng dùng liệu pháp châm cứu ngân châm, mỗi một kim đều là tinh hoa của y học.
Đáng tiếc, đám nhân viên y tế, không một ai hiểu gì, ngoại trừ việc thán phục và cảm khái ra, cũng chẳng biết gì về y lý trong đó.
Thẩm Lãng cũng không trông chờ gì vào đám Tây y đi nghiên cứu châm cứu Trung y này, y thuật của Thần y môn Liên Tâm Đường, là thứ mà bọn họ khó mà với tới được.
Mấy ngày sau, mẹ Lâm chỉ cần ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng, không còn gì đáng lo ngại, nghỉ ngơi một tháng là có thể xuất viện trở về nhà.
Thẩm Lãng sau này cũng chẳng dễ dàng gì mà xuất hiện tại bệnh viện.
Sư phụ Nữ thần y đã từng cảnh cáo hắn, không được nói hắn là truyền nhân của thần y, nếu không hắn sẽ trở thành mục tiêu để thế lực các nơi tranh giành.
Thật ra thì lời này cũng rất có lý, hôm nay Triệu Thiết Sơn nghĩ hắn là truyền nhân cổ y, liền cảm thấy hối hận vì hắn ngồi vị trí của khách mời, mà so với cổ y, thần y còn cao hơn một tầng khó mà vượt qua.
Thẩm Lãng chỉ chữa những bệnh mà thầy thuốc khác không chữa được, không thể bất kỳ người nào mắc bệnh cũng để cho hắn chữa, dẫu sao hắn cũng có rất nhiều chuyện cần giải quyết.
Vì sắp xếp chữa bệnh cho mẹ Lâm, hắn còn chưa kịp đi đón Đỗ Kim Thủy tới thành phố Bình An, thậm chí Quy tức công ngày nào hắn cũng luyện, bây giờ cũng không có thời gian để luyện tập.
Chỉ là, cuối cùng cũng bớt đi được gánh nặng ngàn cân trên vai Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Mẹ Lâm đã mắc bệnh suốt ba năm trời, cuộc sống Lâm Nhuyễn Nhuyễn rất khó khăn, đừng nói là nhịn ăn nhịn xài, ngay cả đồ trang điểm cũng không mua nổi.
Cũng may Lâm Nhuyễn Nhuyễn có dáng vẻ xinh đẹp trời sinh, mặt đầy collagen, cho dù không trang điểm, để mặt mộc cũng thanh thuần động lòng người, làm cho người khác sinh ra cảm giác muốn che chở.
Trong phòng bệnh, Thẩm Lãng và Lâm Nhuyễn Nhuyên, bốn mắt nhìn nhau.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn vẫn chưa biết trình độ y học cao siêu của Thẩm Lãng, cũng không biết chính đôi bàn tay thần kỳ này của Diệu Lãng đã trị tận gốc căn bệnh lâu năm của mẹ cô.
Những điều này Thẩm Lãng cũng không nói cho cô.
Thân là truyền nhân thần y, Thẩm Lãng coi thường việc khoe khoang, chữa bệnh cứu người vốn là trách nhiệm của bác sĩ, không cần phải kể công kiêu ngạo.
Hơn nữa, Thẩm Lãng cũng không muốn để cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn có cảm giác bị chênh lệch, tình trạng như này cũng không tệ, giữa hai người không có gì ngăn cách, Lâm Nhuyễn Nhuyễn chính là một mảnh đất yên lặng trong lòng hắn giữa chốn đô thị phồn hoa.
“Nhuyễn Nhuyễn, dì khỏi bệnh rồi, chỉ cần ở lại dưỡng bệnh thôi, cậu cứ thả lỏng đi, đi dạo phố với bạn, điều hòa tâm trạng.
” Thẩm Lãng nói.
“Được, bạn học Thẩm, tớ sẽ cân nhắc.
” Lâm Nhuyễn Nhuyễn gật đầu, khéo léo nói.
Thời gian trôi qua, trời đã gần tối, Thẩm Lãng trở lại khu dân cư Vân Thủy Sơn, nhanh chóng đi lên khu biệt thự số 7 luyện tập Quy tức công.
Giờ Dậu, đổi quẻ, đang ở phía Tây.
Thẩm Lãng ngồi ở phía Tây hướng về phía Đông, ngồi thiền, vận động Quy tức công.
Ánh nắng chiều như lửa đốt, dường như đối lập với Thẩm Lãng, hắn tựa như khoác trên người một tầng ánh sáng, cả người tỏa ra hơi thở thần bí.
Lúc này, Tống Tri Viên đang ăn cơm tối cùng cháu gái Tống Từ trong vườn hoa Lưu Thực của tiểu khu, lại thấy Thẩm Lãng ngồi trên ban công, không nhìn rõ được.
“Ông nội, người kia bị điên ạ, sao cứ thỉnh thoảng lại đổi biệt thự, lên ban công tập yoga ạ?” Trong mắt Tống Tử, chỉ những kẻ đầu óc chập mạch mới làm thế.
“Người có tiền sống buông thả tùy hứng, ba cái biệt thự này, cái rẻ nhất cũng phải trăm triệu, ông cũng nên tìm cơ hội, làm quen với chủ ba ngôi biệt thự này một chút, tới thành phố Bình An làm ăn, tìm hiểu nhiều cũng tốt.
”
Hiển nhiên, Tống Trí Viễn không hiểu ẩn ý trong lời nói này.
Bị người ta nói là tập yoga, Thẩm Lãng cũng không có ý kiến, dù sao cũng đều là tu thân dưỡng tính, chỉ là Quy tức công chính là báu vật của dòng dõi Hoa Hạ, trâu bò hơn những thứ khác nhiều.
Nhưng mà, bây giờ lại có rất nhiều kẻ bỏ gốc lấy ngọn (bỏ cái chính yếu, lấy cái phụ), đúng là trăng nước ngoài vừa sáng lại vừa tròn.
(*)
(*)Trăng nước ngoài vừa sáng lại vừa tròn: 国外的月亮大又圆: là một cụm từ chê bai, châm biến những kẻ có tư tưởng “những thứ ở nước ngoài luôn tốt hơn”.
.