"Đi thôi."
Thẩm Lãng khẽ nhếch khóe miệng rồi để ly rượu xuống.
Chuyện hợp đồng đã xong xuôi nên Thẩm Lãng có thể yên lòng được rồi.
"Rượu còn chưa uống xong đâu, lãng phí thật đấy."
Lâm Manh Manh liếc nhìn đống đồ ăn phong cách phương Tây còn chưa ăn xong và nửa chai Romanée-Conti vẫn còn nguyên một nửa.
Sau khi Ninh Phỉ Phỉ rời đi thì Lâm Manh Manh mới nhận ra Ninh Phỉ Phỉ chưa hề nói gì đến chai rượu vang đỏ đó.
"Ôi, giờ mới để ý, đúng là nguy hiểm thật đấy.
May mà chị Phỉ Phỉ không nhắc đến chuyện chai rượu vang đỏ, lúc chị ấy chưa đến, chúng ta đã mở chai rượu ra uống trước rồi, đúng là bất lịch sự mà.
May mà chị ấy không bới móc chúng ta, đúng là chuyên nghiệp thật đấy.
Nếu lần sau còn xảy ra mấy chuyện như thế này thì không nên làm liều như thế nữa.
Tố chất của người ta cao như thế đấy, chúng ta nhất định phải đuổi theo mới được."
Những câu này là Lâm Manh Manh nói cho Thẩm Lãng nghe, bởi cô ta không ưa mấy hành động thô lỗ đó của Thẩm Lãng.
Thực ra thì Lâm Manh Manh vẫn chỉ là một người non nớt mà thôi.
Xã hội này quá hiểm ác mà lòng người thì phức tạp.
Chỉ có thủ đoạn tàn nhẫn mới giúp chúng ta không bị bắt nạt mà thôi.
Nếu không làm David sợ hãi thì chắc chắn anh ta sẽ đưa ra những đòi hỏi quá đáng ở trong bản hợp đồng.
Không phải Thẩm Lãng không thể đáp ứng được những yêu cầu của David, nhưng anh đề cao tính quan trọng của nguyên tắc.
Anh đây cho cậu cơ hội thì đó là vinh dự của cậu, nhưng cậu đừng bao giờ mơ tưởng đến việc đòi hỏi điều gì từ anh đây.
Lâm Manh Manh nhìn chai rượu vang trị giá một trăm hai mươi triệu còn nguyên một nửa kia rồi lại liếc mắt nhìn Thẩm Lãng.
Cô ta thấy Thẩm Lãng không có một chút đau lòng nào cả.
"Rõ ràng số tiền này bằng cả nửa năm tiền lương của Thẩm Lãng, vậy tại sao anh ta lại có cái vẻ như không quan tâm thế kia? Hay là anh ta đang giả vờ hả?"
Thấy Thẩm Lãng bình tĩnh như thế thì trong lòng Lâm Manh Manh dấy lên rất nhiều nghi ngờ.
Bấy giờ, Thẩm Lãng nắm tay Lâm Nhuyễn Nhuyễn rồi nói: "Để anh đưa em đến công ty nhé."
Mà Lâm Manh Manh thừa dịp Thẩm Lãng và chị mình đang nói chuyện với nhau, cô ta cho chai rượu vang còn lại một nửa đó vào hộp rồi bỏ vào túi xách của mình.
Nếu là loại rượu vang bình thường thì dù có đánh chết, cô ta cũng sẽ không làm ra loại chuyện đáng xấu hổ như thế này.
Nhưng đây là rượu vang trị giá một trăm hai mươi triệu đó, cô ta không thể kháng cự được sức quyến rũ của nó.
Thẩm Lãng nhìn thấy hành động này của Lâm Manh Manh nhưng anh không nói gì cả.
Dù cô ta không lấy đi thì Bách Phỉ cũng không bán chai rượu đó nữa.
Thẩm Lãng và Lâm Nhuyễn Nhuyễn ra khỏi nhà hàng Bách Phỉ.
Lâm Manh Manh đuổi theo phía sau hai người họ rồi hỏi: "Thẩm Lãng, sao anh không thanh toán thế hả?”
"Không cần." Thẩm Lãng trả lời bằng giọng nhàn nhạt.
"Anh có ý gì thế? Tôi không muốn bị người ta bắt lại chỉ vì một bữa ăn đâu.
Đúng là xấu hổ mà!" Lâm Manh Manh nhướng mày rồi nói.
"Nói nhiều quá đấy!" Thẩm Lãng lười không muốn giải thích với Lâm Manh Manh nữa, anh nói thẳng: "Nếu cô muốn thanh toán lần hai thì mau đi thanh toán đi, đừng đứng lắc lư trước mặt tôi nữa, phiền chết đi được."
Nghe anh nói như thế thì Lâm Manh Manh thấy hơi do dự, cô ta siết chặt bàn tay rồi tức giận dẩu cái miệng nhỏ nhắn.
Cô ta nghĩ thầm nhưng nghĩ mãi mà không thông: "Chậc, anh ta đi thanh toán lúc nào vậy? Sao mình không để ý gì thế nhỉ?"
Ra cửa thì có xe riêng đưa đón, 9527 đã đứng chờ sẵn ở bên ngoài.
Con Rolls Royce Phantom màu đen quý phái, sang trọng và cuốn hút, biểu tượng cho một người đàn ông thành đạt.
Lúc hai chị em nhà họ Lâm nhìn thấy con Rolls Royce Phantom đậu trước mặt thì cực kỳ ngạc nhiên.
Bởi vì khi họ vừa đi đến thì cửa sổ xe trượt xuống, đèn xe lóe lên, cho thấy con xe đang đợi họ.
"Chị, không phải xe này đến đón chúng ta đâu nhỉ? Ai gọi xe này vậy? Em thấy logo xe rồi, chính là Rolls Royce Phantom đấy!" Lâm Manh Manh hỏi bằng giọng kinh ngạc.
Chưa ăn thịt heo nhưng đã thấy heo chạy.
Lâm Manh Manh không ngờ hôm nay cô ta lại có thể tiếp xúc với Rolls Royce Phantom ở khoảng cách gần như vậy.
"Chắc chắn là do anh rể em gọi tới rồi, em nhìn xem ai kia." Lâm Nhuyễn Nhuyễn rất thông minh, cô ấy chỉ chỉ vào ghế tài xế trong xe rồi nói: "Đó là bạn của anh rể em đấy."
Lúc này Lâm Nhuyễn Nhuyễn đã thoải mái công nhận Thẩm Lãng chính là anh rể của Lâm Manh Manh.
"Ây da, em còn tưởng ai cơ.
Ra là bạn của anh ta hả, cũng là một tài xế thôi đúng không? Chắc anh tài xế kia lại lái xe của ông chủ đi chứ gì." Lâm Manh Manh thấy 9527 thì tự cho rằng mình đã hiểu tất cả mọi chuyện.
Sau đó, Lâm Manh Manh còn chu miệng nói tiếp: "Xem ra làm tài xế cũng có lợi đấy chứ, vừa được lái Bingley, vừa được lái Rolls Royce Phantom, có thể lái ra ngoài để tán gái.
Nhưng cũng chỉ lừa gạt được mấy cô gái đơn thuần, ngu ngốc mà thôi.
Chứ mấy cô gái thông minh, nhạy bén như em thì còn lâu mới bị lừa."
Đúng lúc Lâm Manh Manh đang dè bỉu thì Thẩm Lãng đã kéo Lâm Nhuyễn Nhuyễn lên xe.
Mà chiếc xe cũng khởi động rồi phóng đi ngay lập tức.
"Này, này, chờ tôi nữa, chờ tôi nữa chứ..."
"Cứ cho xe chạy đi, để cô ta chạy một đoạn rồi cho lên xe sau." Thẩm Lãng nói với 9527.
"Như vậy thì không hay lắm đâu anh." Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhíu đôi mi thanh tú.
"Không sao đâu em, xe đi chậm mà, giúp Manh Manh tập thể dục một chút." Thẩm Lãng cười một tiếng.
Mười phút sau, Lâm Manh Manh, người kiên trì chạy theo xe, cuối cùng cũng được ngồi ngay ngắn trên con Rolls Royce Phantom.
Tuy nhiên, nhìn khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi và tràn đầy vẻ tức giận của cô ta thì dường như cảm xúc của cô ta sắp bùng phát rồi.
"Thẩm Lãng! Trời giết anh! Anh chờ đó cho tôi, sớm muộn rồi cũng có ngày anh sẽ thua thảm hại dưới tay tôi cho mà xem!"
Lâm Manh Manh cắn răng, âm thầm lập lời thề trong lòng.
Khoảng mười phút sau, họ đã đến công ty của Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Trước đó thì Lâm Nhuyễn Nhuyễn đã đồng ý với công ty là mình sẽ ký xong hợp đồng trước bốn giờ chiều.
Bây giờ thời gian cũng chưa quá muộn, có thể nói là vừa vặn.
"Đi vào cùng em đi." Lâm Nhuyễn Nhuyễn nói với Thẩm Lãng: "Vào xem một chút."
Thẩm Lãng đứng ở cửa công ty, trong lòng thì mang một tâm trạng khác.
Đây là một công ty trực thuộc Tập đoàn nhà họ Tề nên Thẩm Lãng do dự không biết có nên đi vào hay không.
Tất nhiên là không phải do anh sợ người nhà họ Tề, mà là anh lo lắng nếu người nhà họ Tề biết mối quan hệ giữa anh và Lâm Nhuyễn Nhuyễn thì sẽ ảnh hưởng đến Lâm Nhuyễn Nhuyễn rất nhiều.
"Anh chờ em ở bên ngoài, có chuyện gì thì tìm anh ngay lập tức nhé." Thẩm Lãng nói.
"Vậy cũng được, chờ em báo cáo công việc cho lãnh đạo xong, em sẽ ra ngay." Lâm Nhuyễn Nhuyễn gật đầu một cái.
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của Phó Tổng giám đốc công ty này, một người đàn ông trẻ tuổi có vẻ ngoài nữ tính đang nói chuyện với một ông chú trung niên béo ú.
Nam thanh niên đó cũng chỉ tầm ba mươi tuổi, khuôn mặt khá đẹp nhưng lại có phần nữ tính.
Anh ta nói với người đàn ông trung tuổi đầu tóc lưa thưa kìa: "Chú Trương ơi, chú đừng đợi nữa, nếu cái cô trợ lý Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhỏ bé kia có thể giải quyết được Ninh Phỉ Phỉ thì tôi không mang họ Nhạc nữa."
Người đàn ông trung tuổi kia cũng vội vàng gật đầu rồi nói: "Vâng, Tổng giám đốc Nhạc.
Tôi sẽ cho người triển khai kế hoạch tiếp theo ngay lập tức, tìm một nữ diễn viên có giá trị thấp hơn Ninh Phỉ Phỉ một chút để bàn bạc chuyện hợp tác."
"Tổng công ty không chi ngân sách cho chúng ta nên muốn thực hiện được kế hoạch này cũng là một chuyện không dễ dàng gì." Trong giọng nói của người đàn ông trẻ tuổi họ Nhạc đó mang theo một chút oán giận.
"Đúng thế Tổng giám đốc Nhạc, không bột đố gột nên hồ, không có tiền thì sao mời được ngôi sao nổi tiếng cơ chứ." Người đàn ông trung tuổi họ Trương đó gật đầu rồi nói.
Đột nhiên sắc mặt của người đàn ông họ Nhạc kia ngưng trọng một chút rồi anh ta nghiêm túc nói: "Chú cũng thật là, sao lại để một cô trợ lý nhỏ nhoi đi bàn chuyện vậy, đúng là lãng phí thời gian mà."
"Tôi cũng hết cách rồi nên tôi mới hứa với cấp dưới của mình, rằng nếu ai có thể mời được Ninh Phỉ Phỉ, tôi sẽ thăng chức và tăng lương cho người đó ngay lập tức." Người đàn ông trung niên béo ú họ Trương nói.
Đột nhiên ngoài cửa truyền tới một tiếng gõ..