Cố mà làm, Thẩm Lãng nhảy với Tống Từ một bài.
Không thể nghi ngờ, lần này anh lại bị Tống Từ sàm sỡ.
Nhảy xong, Tống Từ lại chui vào ngực Thẩm Lãng, dán khuôn mặt nhỏ lên trước ngực Thẩm Lãng.
Sau đó, thỏa mãn đắc ý khẽ cười nói: "Từ nay về sau, anh chính là người của tôi, đi theo tôi về nhà làm ấm giường đi."
"Tôi sợ cơ thể nhỏ này của cô không chịu được." Thẩm Lãng cười nhẹ.
"Không thử thì sao mà biết được." Tống Từ không phục nói.
Tống Tri Viễn nhìn Thẩm Lãng và cháu gái Tống Từ liếc mắt đưa tình, trong lòng vui mừng.
Ông cảm khái trong lòng nói: Có Lãng ở đây, sau này ông có thể yên tâm nhắn mắt được rồi.
Bệnh của Tống Từ nhất định có thể trị khỏi, nhà họ Tống có hy vọng rồi!"
Thẩm Lãng nói đùa nói đùa, trước mặt còn có một cô gái vì anh mà đang chờ đợi lo lắng, làm sao Thẩm Lãng có thể yên tâm oanh oanh yến yến với thiên kim nhà họ Tống đây.
"Ông Tống, cháu về trước đây.
Mọi người cứ tiếp tục, cháu còn có việc, không thể tiếp tục ở đây với mọi người." Thẩm Lãng mỉm cười nói với Tống Tri Viễn.
Nói xong, Thẩm Lãng xoay người, ánh mắt ôn hòa vừa rồi lộ ra một sự kiên định.
Tống Từ định giữ lại, nhưng cuối cùng cũng vẫn không nói gì.
Cô nhìn theo bóng lưng đi xa dần của Thẩm Lãng, trong lòng phức tạp.
Đúng lúc này, ở tiệc rượu có một cô gái đang trốn trong đám người, nhìn theo Thẩm Lãng rời đi.
Tối nay Lý Thư Yểu cũng đến tiệc rượu, nhưng cô vẫn đang rối rắm.
Rốt cuộc thì cô có muốn tranh người đàn ông đó với bạn thân Tống Từ hay không.
Khi cô tận mắt nhìn thấy Thẩm Lãng và Tống Từ cùng nhau khiêu vũ, trong lòng cô cực kỳ hâm mộ.
Cô cũng muốn Thẩm Lãng vòng tay sang bên hông cô, nhưng cô cũng sợ làm tổn thương Tống Từ.
Cuối cùng, Lý Thư Yểu lựa chọn im lặng.
Khi Thẩm Lãng đi ra khỏi bữa tiệc, trời đang mưa nhỏ.
Quản gia 9527 đã đợi ở ngoài, vội vàng mở cô ra che lên đỉnh đầu Thẩm Lãng.
"Đến nhà Nhuyễn Nhuyễn."
Thẩm Lãng vừa đi vừa nói, sau đó hai người tới chỗ một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen.
Quản gia 9527 đợi Thẩm Lãng ngồi vững vào xe mới thu ô về.
Thẩm Lãng ngồi trong xe, vẻ mặt lạnh lùng.
Trong mắt người yêu, anh nho nhã hiền lành.
Nhưng thân phận cậu chủ ngoan nhân của anh, từ ngày anh sinh ra đã định trước rằng cuộc đời này anh không thể hiền hòa.
Xe đi về hướng nhà của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, Thẩm Lãng muốn gặp cô, để cô yên tâm.
Mười rưỡi tối, Thẩm Lãng ấn chuông cửa nhà Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn đã chờ rất lâu, vừa mở cửa ra cô đã nhào vào ngực Thẩm Lãng.
Thấy Thẩm Lãng bình an thoát ra trở về đây, giờ phút này Lâm Nhuyễn Nhuyễn không kìm chế được cảm xúc nữa, nước mắt chảy xuống hai má như hoa lê ướt mưa, làm người yêu mến.
Hai người thổ lộ một hồi xong, Lâm Nhuyễn Nhuyễn hỏi Thẩm Lãng: "Mấy người mặc áo đen giúp đỡ em là ai? Cũng là bạn anh à?"
"Ừ."
Thẩm Lãng gật đầu, không muốn giải thích nhiều.
Có một ngày anh sẽ tự mình nói cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn, anh là người thừa kế của gia tộc Ngoan nhân.
Mặc dù Lâm Nhuyễn Nhuyễn vẫn còn nghi ngờ, nhưng cô biết, truy cứu đến cùng cũng không có ý nghĩa, cô chỉ cần biết Thẩm Lãng sẽ không hại cô, cố gắng hết sức bảo vệ cô là đủ rồi.
Một ngày sau, trời xanh không khí trong lòng, gió mát dễ chịu.
Văn phòng chủ tịch ở Tập đoàn Phi Vũ.
Thẩm Lãng nhìn ra cửa sổ sát đất, Lương Trí Nghĩa đứng sau lưng.
"Ngày mai là là cuộc họp hàng năm của tập đoàn, nắm chặt đi thăm dò Phong Lăng.
"Vâng, cậu Thẩm."
"Đã có tin gì của Liễu Thiết chưa?"
"Xin lỗi cậu Thẩm, vẫn chưa điều tra ra."
"Hiệu suất quá thấp! Tiếp tục thăm dò!"
Một ngày chưa có tin tức của Liễu Thiết là một ngày Thẩm Lãng không yên tâm.
May mà đã phế bỏ một cánh tay của Tề Hận Thủy, nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Lúc này, Tề Hận đang được cháu trai và cháu gái đỡ đi ra cổng bệnh viện, lên một chiếc Rolls - Royce.
Cánh tay mà ông ta bị Thẩm Lãng bẻ gãy, bác sĩ cũng bất lực.
Tất cả các dây thần kinh bên trong đã bị chặt đứt.
Mặc dù vẫn còn mạch máu và cơ bắp, nhưng dây thần kinh bị chặt đứt cũng tương đương với tàn phế, không chịu khống chế, không nghe sai khiến.
Tề Hận Thủy ngồi trong xe xong, sắc mặt lạnh như băng, đôi mắt phát ra ánh sáng âm u lạnh lẽo.
Ông ta thống hận Thẩm Lãng, hận đến tận xương!
Ông ta không ngờ, Tề Diêm Vương ông một đời uy danh lại chịu thiệt trong tay Thẩm Lãng.
Ông ngựa mất móng trước, Tề Hận Thủy nên đổi tên thành Tề Hận Lãng rồi.
Thù này, Tề Hận Thủy nhất định phải báo.
Ông ta phải lấy lại thể diện!
"Ông nội, Bạch Vi Vi mất tích rồi." Tề Như Tuyết nói tin này cho Tề Hận Thủy.
"Nó mất tích hay chạy ra ngoài chơi?" Tề Hận Thủy nhíu mày, sau đó hỏi.
"Đã hơn năm ngày rồi, cho dù ra ngoài chơi cũng không thể không trả lời tin của cháu.
Dù gì cô ấy còn phải dựa vào nhà họ Tề cung cấp để ăn nhậu chơi bời, không dám không để ý đến cháu.
Cháu cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ." Tề Như Tuyết nói ra nghi hoặc trong lòng.
"Mẹ cô ta có biết không? Lúc trước khi Tiền Mĩ Lan muốn có tiền tiêu vặt, không phải rất hăng hái à." Tề Hận Thủy nói.
"Ông nội, cháu đã hỏi Tiền Mĩ Lan rồi.
Bà ấy nói bà ấy cũng không biết Bạch Vi Vi đi đâu." Tề Như Tuyết trả lời.
Nghe đến câu này, Tề Hận Thủy nhíu mi, khuôn mặt nghiêm nghị.
"Trong bụng cô ta còn có đứa con của Hóa Vũ, là cốt nhục của nhà họ Tề chúng ta.
Nếu lỡ như cô ấy gặp phải chuyện không may gì, thế thì chắt của ông sẽ không giữ được!"
Tề Hận Thủy nghĩ tới đây, trong lòng lại nổi lên một cỗ bi phẫn.
Mặc dù ông ta không thích Bạch Vi Vi, lúc trước cũng không đồng ý Bạch Vi Vi làm cháu dâu thứ hai của nhà họ Tề.
Nhưng ông nghĩ, nói thế nào thì Bạch Vi Vi cũng mang cốt nhục của nhà họ Tề, mà Tề Hóa Vũ, đứa cháu trai thứ hai lại đã thành người thực vật.
Cho nên đứa trẻ trong bụng Bạch Vi Vi càng quan trọng.
"Ông nội, chẳng lẽ là Thẩm Lãng?" Tề Như Tuyết đoán.
Tìm truyện hay tại -- ТгumTruуen.
me --
Cô biết Bạch Vi Vi và Thẩm Lãng từng có quan hệ người yêu, hơn nữa sau khi chia tay thì mâu thuẫn ngổn ngang.
Thẩm Lãng hận Bạch Vi Vi thấu xương, có khi việc mất tích của Bạch Vi Vi có liên đến Thẩm Lãng.
"Có lý.
Bạch Vi Vi mất tích chắc chắn có liên quan với Thẩm Lãng!" Tề Hận Thủy tức cái lồng ngực, ở trong xe khẽ gầm lên một tiếng: "Thẩm Lãng! Trong vòng một tuần, cậu phải chết!"
Mà lúc này, Tề Hóa Vân ngồi ở tay lái phụ cũng không nói câu gì, mà chỉ nâng tay cầm lên cuốn “Bàn về tư bản”, chuyên chú nghiên cứu.
Tề Hận Thủy nhìn thấy cháu trai mình thờ ơ thì càng buồn bực: "Lúc này rồi mà cháu còn có tâm trạng đọc sách hả? Sao cháu không dùng cái thông minh tài trí đó lên nhà họ Thẩm đi?"
"Ông nội, ông không nghi ngờ Bạch Vi Vi có thai thật hay giả à? Mang thai sẽ có phản ứng trong thời gian mang thai, cô ta lại như không có chuyện gì chơi bời như điên.
Tất nhiên là hai tháng thì chưa thể nói rõ được gì nhưng cô ta chưa từng mang báo cáo kiểm tra của bệnh viện hay những bằng chứng khác có thể chứng minh cô ta mang thai đưa cho chúng ta xem.
Ông không thấy kỳ lạ sao? Nói không chừng đó chỉ là âm mưu của mẹ con Bạch Vi Vi hòng dựa vào nhà họ Tề."
Tề Hóa Vân cầm cuốn “Bàn về tư bản”, đầu cũng không ngẩng nói.
Thật đúng là bị Tề Hóa Vân nói trúng rồi.
Thực ra Bạch Vi Vi không mang thai con của Tề Hóa Vũ, đó đúng là âm mưu của Bạch Vi Vi và Tiền Mĩ Lan.
"Mặc kệ thế nào, Bạch Vi Vi mất tích chắc chắn có liên quan với Thẩm Lãng.
Nhà họ Tề ta chưa từng phải chịu nhục thế này! Trong vòng bảy ngày ông nhất định sẽ lấy mạng của Thẩm Lãng!"
Tề Hận Thủy đã cực kỳ muốn giết chết Thẩm Lãng!.