Đối mặt với cảnh tượng kinh hãi xảy ra bất ngờ đầu óc Nhạc Sâm như muốn nổ tung.
Vốn dĩ theo kế hoạch là anh ta nắm tay Quan Thư đi lên Tử Vân Đài, sau đó làm cho khán giả bùng cháy trở thành điểm nóng của tin tức giải trí.
Hơn nữa anh ta đã nói chuyện với tổng giám đốc Tiền người chịu trách nhiệm chính và Quan Thư nên chuyện này đã chắc như đinh đóng cột.
Thậm chí anh ta còn ký hợp đồng với tổng giám đốc Tiền, nếu như tổng giám đốc Tiền hủy bỏ thì sẽ phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng rất lớn.
Nhạc Sâm cho rằng tổng giám đốc Tiền sẽ không liều lĩnh mạo hiểm.
Như vậy lý do có phải là Quan Thư không?
Nhạc Sâm vẫm cảm thấy rất không có khả năng như cũ.
Bởi vì ngành giải trí của giải trí Hóa Điệp ở Vân Thành có thực lực cực mạnh, Quan Thư đang ở giai đoạn rất nổi tiếng cho nên nếu như cô dám làm mất lòng giải trí Hóa Điệp thì sẽ làm mất con đường trở thành ngôi sao của mình?
Cho dù hiện tại Quan Thư là người hạng nhất trong ngành giải trí ở Vân Thành nhưng mà vẫn cần rất nhiều can đảm mới lựa chọn đối đầu với giải trí Hóa Điệp, nếu như làm không tốt thì độ nổi tiếng sẽ bị giảm mạnh thậm chí là sẽ bị khán giả quay lưng.
Nhạc Sâm lần lượt phủ định hai suy đoán này
Anh ta trơ mắt nhìn Thẩm Lãng và Quan Thư đã đi lên Tử Vân Đài thì tức đến nỗi sắc mặt tái nhợt sắp phun ra một ngụm máu.
"Thằng nhóc này! Lúc nào cũng đối đầu với mình khắp mọi nơi, ngay cả sự nổi trội đêm nay của mình cũng bị anh ta cướp mất!"
Trong lòng Nhạc Sâm rất hận, anh ta hận không thể lập tức rút gân lột da, cạo xương uống máu Thẩm Lãng!
Anh ta lập tức tăng nhanh bước chân quyết định chạy về phía tổng giám đốc Tiền người chịu trách nhiệm chính.
"Ông Tiền, ông có nhớ tới hợp đồng hay không vậy, rõ ràng chúng ta đã ký hợp đồng sao ông có thể vi phạm hợp đồng chứ? Ông có biết là phải bồi thường bao nhiêu tiền không? Ba trăm bốn mươi tỷ! Ba trăm bốn mươi tỷ đấy!"
"Ông điên rồi sao? Điên rồi sao?"
"Ông có thể bồi thường nổi ba trăm bốn mươi tỷ không?"
Nhạc Sâm tìm tới tổng giám đốc Tiền lời nói càng ngày càng kịch liệt.
Chỉ thấy tổng giám đốc Tiền người chịu trách nhiệm chính cười nói: "Tổng giám đốc Sâm đừng tức giận, tôi không có điên, ba trăm bốn mươi tỷ đúng là khoản bồi thường lớn nhưng mà tôi cũng không vi phạm hợp đồng thì sao anh lại nói tôi vi phạm hợp đồng chứ."
"Ông Tiền ông không thể quỵt nợ, tôi vẫn còn giữ hợp đồng giấy trắng mực đen nên ông không có cách nào chối cãi!" Nhạc Sâm càng nói càng nôn nóng.
"Tôi không cần phải chối cãi, tôi hoàn toàn không vi phạm hợp đồng, tôi đồng ý giao quyền dùng Tử Vân Đài tối nay cho anh nên tôi chắc chắn sẽ làm được, sao anh có thể ngậm máu phun người nói tôi vi phạm hợp đồng chứ." Tổng giám đốc Tiền nói.
"Ý của ông là để thằng nhóc kia sử dụng xong thì sẽ để tôi đi lên dùng sao? Bố mày con mẹ nó không muốn thứ mà người khác từng dùng! Người đầu tiên cùng với Quan Thư đi lên Tử Vân Đài mới có thể trở thành tiêu điểm của đêm Vân Nghê, đợi đến khi thằng nhóc kia đi xuống rồi tôi lại đi lên thì con mẹ nó không có chút hiệu quả nào!"
Nhạc Sâm bỏ ra một trăm bảy mươi tỷ, anh ta không cam tâm khi một trăm bảy mươi tỷ này phải đổ sông đổ biển cho nên nhiều lần nói tục.
"Không không, tổng giám đốc Nhạc anh không hiểu ý tôi, không phải tôi để anh dùng thứ mà người khác chơi xong, anh nhìn Tử Vân Đài bên kia xem, bây giờ anh có thể đi lên mà."
Nói xong tổng giám đốc Tiền người chịu trách nhiệm chính nhẹ nhàng ấn nút bấm ở trong tay.
Ông...
Ở phía dưới vị trí của Thẩm Lãng và Quan Thư trên Tử Vân Đài bỗng nhiên trượt ra một sân khấu giống y như vậy, quả thực chính là phiên bản của Tử Vân Đài.
Chỉ có điều Tử Vân Đài này có độ cao chỉ bằng một nửa Tử Vân Đài kia.
Nhạc Sâm nhìn thấy cảnh này thì nhíu chặt lông mày, vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ.
"Ông Tiền ông làm gì vậy?!"
"Tổng giám đốc Sâm đây chính là Tử Vân Đài mà anh muốn, lúc chúng ta ký hợp đồng chính là Tử Vân Đài này cho nên tôi không điên cũng không vi phạm hợp đồng." Tổng giám đốc Tiền cười.
"Đánh rắm! Ông con mẹ nó dùng thứ này để lừa gạt tôi có đúng không?!" Nhạc Sâm trợn to hai mắt nhìn, trên trán nổi đầy gân xanh, cảm xúc hết sức kích động.
"Tôi nói này anh Nhạc, nếu như anh còn không lễ phép như vậy thì tôi sẽ gọi bảo vệ mời anh đi ra ngoài.
Nếu như anh đã nói tôi lừa gạt anh vậy thì xin hãy đưa chứng cứ ra, chính anh yêu cầu tôi bán quyền sử dụng Tử Vân Đài năm ngoái cho anh, Tử Vân Đài này chính là sân khấu của năm ngoái bất luận là độ cao hay là diện tích và cách bày biện ở phía trên đều còn nguyên."
Tổng giám đốc Tiền người chịu ttrách nhiệm chính vừa nói vừa chỉ một Tử Vân Đài khác cao hơn một nửa nói: "Anh lại nhìn cái này rồi phân biệt một chút, đây là sân khấu năm nay công ty của chúng tôi mới thêm vào so với trước cũng cao hơn, sân khấu đó đã bị anh Thẩm mua bởi vậy quyền sử dụng thuộc về anh Thẩm."
Đến cuối cùng tổng giám đốc Tiền hướng mặt về phía Nhạc Sâm cười giễu: "Anh xem, tôi cũng không điên lại càng không vi phạm hợp đồng."
Điều này hoàn toàn chọc giận Nhạc Sâm.
Anh ta nắm chặt cổ áo tổng giám đốc Tiền chửi rủa: "Mẹ kiếp bố mày bỏ ra một trăm bảy mươi tỷ mà cứ như vậy mất trắng sao? Ông nói xem thằng nhóc trên Tử Vân Đài kia mua hơn tôi bao nhiêu tiền? Trong lòng ông không biết tính toán sao?!"
"Chính là bởi vì anh kém hơn một nửa nên chỉ nhận của anh một trăm bảy mươi tỷ, anh Thẩm người ta thế nhưng thanh toán ba trăm bốn mươi tỷ!" Tổng giám đốc Tiền cũng đang hăng hái nên nở nụ cười khinh miệt với Nhạc Sâm.
"Cái gì? Ba trăm bốn mươi tỷ? Anh ta đưa ra ba trăm bốn mươi tỷ?" Trong nháy mắt Nhạc Sâm trợn trừng hai mắt, vẻ mặt lộ ra vẻ khó tin.
Theo như Nhạc Sâm thấy Thẩm Lãng hoàn toàn không có khả năng bỏ ra nổi ba trăm bốn mươi tỷ.
Bỏ ra ba trăm bốn mươi tỷ để mua quyền sử dụng Tử Vân Đài một đêm, như vậy phải hào phóng tới mức nào chứ.
Giải trí lớn như Hóa Điệp cũng rất khó bỏ ra ba trăm bốn mươi tỷ để mua quyền sử dụng Tử Vân Đài.
Bởi vì chỉ có một đêm nên gọi là nghìn vàng mua xương ngựa!
"Đúng vậy, anh Thẩm người ta trực tiếp cầm ba trăm bốn mươi tỷ tiền mặt gửi vào tài khoản công ty của tôi nên tôi không thể không làm việc đàng hoàng cho người ta, thực ra thì rất công bằng, tôi là người làm ăn, ai bỏ ra nhiều tiền hơn thì dĩ nhiên sẽ làm việc cho người đó.
Lại nói tôi đã chuẩn bị Tử Vân Đài mà anh muốn mà tôi cũng chuẩn bị Tử Vân Đài mà anh Thẩm muốn, chẳng qua là ai bỏ ra nhiều tiền thì Tử Vân Đài của người đó cao hơn mà thôi."
Tổng giám đốc Tiền người đứng ra tổ chức xem như hoàn toàn bị mua bởi ba trăm bốn mươi tỷ của Thẩm Lãng.
Có tiền thì có thể sai khiến được cả ma quỷ, giá tiền mà Thẩm Lãng đưa ra gấp đôi Nhạc Sâm nên cũng khó trách tổng giám đốc Tiền sẽ đứng về phía Thẩm Lãng.
Lúc này tâm trạng của Nhạc Sâm vô cùng phức tạp.
Ấp ủ trước vài ngày kết quả lại làm áo cưới thằng nhóc kia nên Nhạc Sâm cảm thấy vô cùng khó chịu đến nỗi sắp nghẹn chết!
"Tổng giám đốc Sâm, anh hãy thừa nhận đi anh không đấu lại anh Thẩm." Tổng giám đốc Tiền người chịu trách nhiệm chính cười.
Nhạc Sâm không trả lời, anh ta im lặng thậm chí bắt đầu phủ định bản thân.
Anh ta đoán Quan Thư cũng chắc chắn bởi vì Thẩm Lãng đưa ra giá rất cao, cao đến nỗi không cách nào từ chối.
Anh ta thăng chức làm tổng giám đốc Giải trí Hóa Điệp nên Tề Như Tuyết kêu gọi không ít tài chính cho anh ta.
Anh ta không hiểu hôm nay anh ta muốn mối quan hệ có mối quan hệ, muốn tài chính có tài chính nhưng tại sao lại có thể thua bởi thằng nhóc kia chứ!
Anh ta càng không ngờ thằng nhóc kia vậy mà còn tiêu tiền hung ác hơn anh ta, quả thực là điều mà từ xưa tới nay chưa từng có ở Vân Thành.
Đêm nay chắc chắn là sân nhà của Thẩm Lãng và Quan Thư.
Đôi trai xinh gái đẹp này không hề nghi ngờ sẽ trở thành tiêu điểm của tối nay.
Nhất là chuyện liên quan tới thân phận của Thẩm Lãng, rất nhiều người không biết rõ tình hình còn tưởng rằng là người mới trong ngành giải trí của Vân Thành.
Hiện tại Nhạc Sâm rất muốn hỏi hỏi Quan Thư rốt cuộc thì Thẩm Lãng đưa cho cô ấy cái giá động trời tới mức nào mới có thể làm cho cô ấy vì số tiền kia mà không tiếc làm mất lòng giải trí Hóa Điệp và hơn phân nửa ngành giải trí ở Vân Thành..