Lần này ngay cả Trần Bình cũng sợ đến mức lăn đùng ra đất.
Nhưng tất cả những người trong nhà họ Trần đều tỏ ra không hề ăn năn hối cải.
Có người muốn gọi điện gọi người tới đây, có người thì đề nghị Thẩm Lãng đã đập vỡ món đồ sứ trắng nên nhất định phải mang bức tranh cổ quý giá của thầy anh là Thi Bất Du đến đây để bồi thường.
Cũng không biết là ai đã nghĩ ra ý tưởng này, khiến cho đám người Trần Bình, Trần Dương, Trần Huy dường như đã tìm ra được một lý do hợp lý để cạy mở két sắt của Thi Bất Du.
Dường như lý do này có thể khiến cho lương tâm của bọn họ nhận được một chút an ủi.
"Đúng vậy! Cậu đã đập vỡ món đồ sứ trắng, vậy thì hãy mang mấy bức tranh Đường Bá Hổ của thầy cậu đến đây thay thế!"
"Vừa rồi cậu cũng nói đồ nung bằng kỹ thuật đặc biệt vô cùng quý giá.
Đổi một cái bát lấy mấy bức tranh của thầy cậu cũng không thành vấn đề."
"Hễ mở miệng là vu oan cho chúng tôi ăn cướp, tôi ăn cướp lúc nào cơ chứ, thừa kế hợp lý cũng là sai trái hay sao?"
Mấy người nhà họ Trần này thật sự không hề biết xấu hổ.
Da mặt dày muốn chết, quả là khốn nạn mà.
Thẩm Lãng không muốn tốn nước bọt với đám khốn nạn này.
Anh không hề đáp lại, trong đôi mắt toát ra sự lạnh lẽo.
Rầm!
Anh vừa tung ra một quyền, mấy kẻ độc mồm độc miệng trong nhà họ Trần đều bị đánh bay.
"Nếu hôm nay có kẻ nào dám động đến két sắt của thầy tôi, thì tôi lập tức khiến người đó tàn phế!"
Thẩm Lãng kéo Thi Thanh Thanh ra phía sau, trên người anh toát ra áp lực vô cùng mạnh mẽ đối với người nhà họ Trần đang có mặt tại đây.
Khốn nạn đúng không, vậy thì đánh cho tất cả các người đều phải phục sát đất!
Tất cả những người có địa vị bình thường trong nhà họ Trần đều lùi lại về phía sau, thậm chí có người còn bị đẩy đến tận cửa và trong góc.
Lúc này bọn họ đều không muốn tiến lên phía trước, cũng không muốn tích cực, tội gì phải nộp mạng cho Thẩm Lãng chứ.
Lúc này chỉ còn lại ba người Trần Bình, Trần Dương, Trần Huy là đứng gần Thẩm Lãng nhất.
Thực ra cả ba người này đều rất sợ Thẩm Lãng, nhưng vì thể diện nên bọn họ vẫn chống trả mạnh mẽ.
Đặc biệt là Trần Huy, đứa cháu trai mà Trần Bình coi trọng nhất, và cũng là người thừa kế tương lai của nhà họ Trần, anh ta càng phải biểu hiện tốt hơn nữa, nếu bây giờ mà tỏ ra rụt rè hay sợ sệt thì không chừng sau này ông nội sẽ thay người thừa kế mất.
Vì vậy Trần Huy cho rằng dù có giả vờ thì cũng phải giả vờ cho chót.
"Thẩm Lãng! Đừng tưởng rằng nhà họ Trần của tôi sợ anh! Anh cố tình gây sự như vậy, chẳng lẽ không sợ nhà họ Trần chúng tôi thật sự ra tay với anh sao?" Trần Huy cả gan nói.
Nghe thấy anh ta nói vậy, khóe miệng Thẩm Lãng nhếch lên thành nụ cười chế giễu.
Chỉ là một nhà họ Trần mà lại thực sự coi mình như một món ăn trên bàn ăn, với một dòng họ hạng ba như vậy, Thẩm Lãng có thể tiêu diệt bọn họ chỉ trong vòng một ngày.
“Anh cười cái gì, nhà họ Trần chúng tôi có bối cảnh rất lớn, vượt xa cả sự đơn giản trong tưởng tượng của anh!” Trần Huy tiếp tục uy hiếp.
Tại thời điểm này, Trần Bình nhìn cháu trai của mình với vẻ mặt ngập tràn mong đợi, ông ta cảm thấy rằng rốt cuộc cháu trai của mình cũng đã trưởng thành, có thể ra mặt chống đỡ cho nhà họ Trần.
Mà trong lòng Trần Dương thì tràn đầy sự nghi ngờ, từ khi nào mà con trai mình lại trở nên mạnh mẽ như vậy, và ai là kẻ chống lưng cho nhà họ Trần, tại sao ông ta lại không hề hay biết.
"Đúng vậy, muốn uy hiếp nhà họ Trần của chúng tôi ư, cậu còn chưa đủ tư cách đâu! Chẳng phải cậu chỉ là một học trò nhỏ bé của Thi Bất Du thôi sao? Cậu có tư cách gì mà cười nhạo nhà họ Trần chúng tôi? Hơn nữa lần này cậu trở lại cũng vì thèm khát những bức tranh Đường Bá Hổ mà thôi." Trần Bình nói với giọng điệu quái gở.
Ha ha.
Đương nhiên tranh Đường Bá Hổ là đồ quý giá, nhưng Thẩm Lãng cũng chẳng thèm.
Nhà họ Thẩm cũng sưu tầm khá nhiều món đồ quý hiếm, Thẩm Lãng còn không đáng vì mấy bức tranh Đường Bá Hổ mà nảy sinh lòng tham này.
Đó là món đồ yêu thích nhất của thầy Thi Bất Du trước khi ông ấy mất tích, cho nên đã khóa nó trong két sắt.
Đây đều là những thứ mà thầy yêu quý, Thẩm Lãng tự nhủ phải bảo vệ chúng thật tốt, đợi sau khi tìm được thầy thì trả lại cho ông ấy.
Hoặc là Thẩm Lãng sẽ giao những bức tranh này cho con gái Thanh Thanh của thầy, để Thanh Thanh thừa kế nó, như vậy tốt hơn rất nhiều so với việc rơi vào trong tay của đám người nhà họ Trần này.
“Các người đừng có mơ động vào đồ của thầy tôi, bất kể trong két sắt có gì thì đều phải trả cho Thanh Thanh!” Trong đôi mắt Thẩm Lãng toát ra sự lạnh lẽo.
Đối phương đã cứng đầu và ngu xuẩn, vậy thì việc gì anh phải khách sáo.
Còn Trần Huy thì vẫn chưa hề nhận ra mối nguy hiểm đang chuẩn bị ập đến, anh ta cảm thấy rằng vừa rồi mình rất ngầu, rất đỉnh, không đủ tỉnh táo để có thể nhận thức về bản thân.
"Một con nhóc như Thi Thanh Thanh thì sao có thể là người thừa kế được chứ? Tài sản của chú tôi, phải để tôi thừa kế mới là hợp lý nhất!" Trần Huy cười khẩy, anh ta càng tỏ ra tự tin hơn.
Dựa theo quan hệ huyết thống, Trần Huy là em họ của Thi Thanh Thanh.
Trần Dương, bố của Trần Huy lại là cậu ruột của Thi Thanh Thanh.
Thẩm Lãng thật sự không nói nên lời, chẳng phải anh họ nên bênh vực em họ hay sao? Nhưng nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Trần Huy, một cảm giác ớn lạnh đột nhiên dâng lên trong lòng anh.
Còn phí lời làm gì!
Trực tiếp đánh cho tàn phế!
Thẩm Lãng ra tay.
Anh vừa tung một quyền ra, thậm chí Trần Huy còn không có khả năng chống lại.
Rầm!
Trần Huy ôm bụng ngã nhào xuống đất.
Mà hai người Trần Bình và Trần Dương thì suýt chút nữa hoảng sợ đến nỗi ngất đi.
Thẩm Lãng giẫm lên ngực Trần Huy, còn Trần Huy thì bị dọa sợ đến nỗi bắt đầu cầu xin tha thứ: "Tha mạng, xin tha mạng cho tôi, tôi sai rồi, tôi xin nhận sai, xin lỗi Thẩm Lãng, tôi không nên nói những lời đó."
Đối mặt với thực lực tuyệt đối, Trần Huy lập tức cảm thấy hoảng sợ.
Trước đó còn cảm thấy mình rất ngầu, nhưng không ngờ Thẩm Lãng lại dạy cho anh ta một bài học làm người.
Khi ông cụ Trần Bình nhìn thấy cháu trai của mình cầu xin tha thứ như một con chó, trái tim của ông ta lập tức rét lạnh.
Ông ta vốn cho rằng rốt cuộc cháu trai của mình cũng trở nên ngạo mạn, cho rằng từ nay về sau nhà họ Trần sẽ có một nhân vật tài giỏi.
Truyện Xuyên Không
Kết quả là Trần Bình lại tự tát vào mặt mình, trước mặt Thẩm Lãng, người cháu trai Trần Huy của ông ta không khác gì một con chó.
Thẩm Lãng nhìn thẳng vào Trần Huy bằng ánh mắt lạnh lùng, toàn thân tỏa ra hơi rét lạnh.
Anh muốn khiến cho Trần Huy tàn phế, để từ nay về sau Trần Huy biến thành một kẻ tàn tật.
Nhưng lúc này, Thi Thanh Thanh vốn chưa hề nói gì lại đột nhiên khẽ lay cánh tay của Thẩm Lãng, nói nhỏ vào bên tai anh: “Anh Thẩm Lãng đừng nhúng tay vào chuyện này.
Vì loại người như Trần Huy thì không đáng đâu.” Thi Thanh Thanh nói rất có lý.
Nhưng Thẩm Lãng thật sự không nhịn được cơn tức này!
Đám súc sinh nhà họ Trần này đã ngược đãi con gái của thầy nhiều như vậy, Thẩm Lãng thật sự khó có thể kiềm chế được cảm xúc của mình!
"Thanh Thanh, hôm nay anh nhất định phải lấy lại công bằng cho em, anh muốn cho bọn họ phải trả giá thật đắt!"
"Anh Thẩm Lãng, vẫn còn nhiều cách khác để trừng phạt bọn họ, em không muốn anh vừa đến Giang Nam đã gặp chuyện." Thi Thanh Thanh lên tiếng khuyên nhủ.
Trên thực tế, sao Thi Thanh Thanh có thể không hận người nhà họ Trần được chứ, cô ấy cũng muốn trả thù và trả lại hết tất cả những tra tấn và hành hạ mà cô ấy đã phải chịu đựng trong suốt thời gian này.
Thế nhưng Thi Thanh Thanh lo lắng rằng chuyện này sẽ liên lụy đến anh Thẩm Lãng.
Bây giờ bố của cô ấy đã mất tích, địa vị và thủ đoạn của nhà họ Thi đã không còn giống như ngày xưa nữa, nếu từ nay về sau nhà họ Trần và các thế lực khác đến đối phó với cô ấy và anh Thẩm Lãng thì lúc đó cả hai người họ đều sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng Thẩm Lãng vẫn quyết định rằng không thể để yên được nữa.
Nhà họ Trần đã làm rất nhiều điều xấu xa, nếu như không uy hiếp bọn họ thì sau này bọn họ sẽ càng ngang ngược hơn nữa.
"Quỳ xuống!"
"Tất cả quỳ xuống!"
Giọng nói lạnh lùng mà uy nghiêm của Thẩm Lãng vang lên trong đại sảnh.
"Tất cả người nhà họ Trần quỳ xuống, xin lỗi Thanh Thanh!".