Ban đầu, con cháu nhà họ Vu cùng khách mời vẫn đang đắm chìm trong sự phấn khích và vui vẻ.
Bất thình lình, có một người thanh niên trẻ tuổi xuất hiện đã phá vỡ bầu không khí vui vẻ này.
"Người này là ai?"
"Nhìn trông có vẻ lạ mặt, không giống người ở đây cho lắm."
"Chẳng lẽ là cậu chủ Ngoan Nhân đó sao?"
"Không thể nào đâu, đây thật sự là cậu chủ Ngoan Nhân đó hả?"
"Tài năng xuất chúng, ngoại hình khôi ngô tuấn tú, anh ta thật sự có thể là cậu chủ Ngoan Nhân đó."
Ngay khi Thẩm Lãng xuất hiện, khí chất của anh không còn cách nào che giấu, cho dù là anh ăn mặc như tên ăn mày, khuôn mặt tuấn tú ấy cũng khiến cho người khác phải trầm trồ.
Lúc này, Thẩm Lãng cũng mang sắc mặt lạnh lùng đi vào.
Con cháu nhà họ Vu cũng đều trố mắt nhìn nhau như thể đang che giấu đi suy nghĩ của mình.
Sau đó, con cháu nhà họ Vu dần dần trầm tĩnh lại.
"Ha ha ha, sao anh ta lại tới đây rồi, ai mời anh ta vậy?"
"Đã gần năm năm rồi tôi chưa gặp lại anh ta."
"Đúng vậy.
Thời gian trôi qua nhanh quá, ha ha."
"Sư phụ của anh ta mất tích rồi, tôi xem anh ta còn giả vờ đến bao giờ."
"Đại ca, tôi còn nhớ lúc đó, anh bị anh ta tát một cái."
"Không sai! Đêm nay nhất định phải trả lại anh ta cái tát đó."
"Đại ca, tôi ủng hộ anh.
Không có Thi Bất Du ở đây hỗ trợ, anh ta không phải đối thủ của anh."
Còn về phía con cháu nhà họ Vu, khi nhận ra sự có mặt của Thẩm Lãng thì tinh thần của bọn họ nhanh chóng đi xuống, nét mặt kiêng nể và sợ hãi.
Nhưng bọn họ đã kịp phản ứng trước tình huống, nhớ tới sư phụ của Thẩm Lãng, Thi Bất Du đã mất tích thì bọn họ dần bình tĩnh lại.
Trước đây Thẩm Lãng ở Giang Nam đã theo Thi Bất Du học vẽ, trong khoảng thời gian này, anh cũng đã tiếp xúc với không ít loại người.
Trong này bao gồm cả nhà họ Vu.
Thẩm Lãng có mâu thuẫn với cậu chủ lớn Vu Minh nhà họ Vu.
Khi đó, con chó của Vu Minh đã cắn Thi Thanh Thanh.
Ngược lại Vu Minh không những không xin lỗi, lại còn cố ý kêu gào rằng con chó của mình chưa bao giờ cắn người, trừ khi con chó bị chọc giận.
Nghe được lý do cao siêu như vậy, Thẩm Lãng vô cùng tức giận, lập tức đưa tay tát thẳng mặt anh ta mười cái.
Vu Minh là người có sĩ diện cao, về đến nhà thì nói với đàn em là mình chỉ chịu một cái tát từ Thẩm Lãng.
Ngay sau đó thì phản lại, đánh cho Thẩm Lãng một trận.
Thẩm Lãng thì gần như đã quên những chuyện trong quá khứ.
Suy cho cùng, những gia đình nhỏ như nhà họ Vu thì anh được tiếp xúc khá nhiều trong thời gian một năm học vẽ của mình.
Khi đó, sư phụ Thi Bất Du còn thường xuyên tổ chức các cuộc triển lãm tranh, Thẩm Lãng cũng nhiều lần đi theo sư phụ.
Thẩm Lãng không có ấn tượng gì nhiều với nhà họ Vu.
Anh chỉ nhớ rõ, năm năm trước hình như nhà họ Vu không được gọi là một dòng tộc, bây giờ lại thay đổi nhanh chóng trở thành một dòng tộc hạng ba ở vùng Giang Nam.
Gia chủ nhà họ Vu, Vu Mang, biết rõ mâu thuẫn giữa con trai mình với Thẩm Lãng.
Vì vậy, sắc mặt hiện tại của Vu Mang cũng không dễ chịu gì.
"Sao anh lại tới đây?"
Vu Mang nói với giọng điệu coi thường.
Trước đây có Thi Bất Du ở cạnh, Vu Mang sẽ không dám nói như thế với Thẩm Lãng.
Nhưng hiện tại Thi Bất Du mất tích, những người này đã thay đổi thái độ với Thẩm Lãng.
"Tôi không thể đến sao? Chẳng lẽ nhà họ Vu các người không chào đón khách quý sao?" Thẩm Lãng đứng tại chỗ, khí thế không thay đổi.
"Đương nhiên hoan nghênh, chỉ là, anh được tính là khách quý sao?" Ánh mắt của Vu Mang lạnh lẽo nhìn anh.
"Năm đó tôi theo sư phụ tôi học vẽ, ông thường xuyên đến xin sư phụ vẽ tranh cho, bây giờ địa vị của dòng tộc đã thăng tiến, ngay cả tiếng người cũng không nói nổi sao?" Thẩm Lãng cười nhạt nói.
"Đây đều là chuyện cũ rồi, tại sao anh còn nhắc lại làm gì?" Vu Mang không vui vẻ nói.
"Lý do vì sao hôm nay tôi tới đây, trong lòng ông chắc hẳn là biết rõ nhất!" Ánh mắt của Thẩm Lãng lạnh lùng nhìn Vu Mang.
Sư phụ Thi Bất Du là nhân tài có một không hai, có rất nhiều người giàu có đều đến để xin sư phụ vẽ tranh cho bọn họ.
Điều này khiến cho không quá khi nói rằng giấy ở Lạc Dương đắt đỏ.
Thế nhưng hầu hết mọi người đều làm giấy nợ, nhận tranh của sư phụ nhưng không trả tiền.
Và Vu Mang chính là một trong số đó.
Những việc này đều được sư phụ Thi Bất Du ghi chép lại vào sổ sách rồi bỏ vào két sắt khóa lại.
Thẩm Lãng phát hiện ra bí mật này sau khi mở két sắt của sư phụ.
Sổ sách trên ghi lại tổng khoản nợ tầm ba tỷ rưỡi đồng.
Bức tranh đắt nhất của Thi Bất Du đã được bán đấu giá với giá hơn một tỷ đồng và bức rẻ nhất cũng vào cỡ một triệu đồng.
Cho nên nói tổng khoản nợ lên đến ba tỷ rưỡi đồng cũng không có gì là lạ.
Thảo nào Thi Bất Du nổi tiếng như vậy, nhưng nếu sống ở Giang Nam thì chỉ có thể coi là tầng lớp trung lưu, hóa ra những người giàu có đều làm giấy nợ, không trả tiền cho Thi Bất Du.
Bây giờ thì Thi Bất Du mất tích một cách thần kỳ, cho nên điều này càng làm dấy lên sự nghi ngờ của Thẩm Lãng.
Hai chuyện này xảy ra ít nhiều đều liên quan đến nhà họ Vu, cho nên sau khi dòng tộc giao nhiệm vụ, Thẩm Lãng vô cùng nghiêm túc điều tra.
Vừa đúng hai manh mối mà anh tìm được thì đều có khả năng tiến hành cùng lúc.
Khi Vu Mang nghe những lời của Thẩm Lãng vừa nói, ông ta tự hỏi như vậy là có ý gì, thái độ của ông ta lập tức dịu đi.
"Bất cứ ai đến thì đều là khách.
Nếu đã đến rồi thì mời ngồi."
Đương nhiên, đây chỉ là biểu hiện bên ngoài.
Còn trong lòng Vu Mang, ông ta vô cùng ghét bỏ Thẩm Lãng.
Bởi vì ông ta còn nợ Thi Bất Du ba bức tranh với giá trị hơn ba trăm triệu đồng.
Bây giờ Thi Bất Du biến mất một cách bất ngờ, ông ta vô cùng vui mừng và nghĩ rằng số tiền đó sẽ không cần trả nữa.
Kết quả là Thẩm Lãng đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta, điều này khiến Vu Mang không cách nào có thể yên tâm được nữa.
Thẩm Lãng bình tĩnh đi về phía Vu Mang, sau đó dừng lại trước mặt Vu Mang.
"Tôi muốn ngồi bàn này cùng với ông!" Thẩm Lãng lạnh lùng nói.
"Anh...!Anh không nên được voi đòi tiên." Vu Mang tức giận nói với Thẩm Lãng, nhưng trong lòng ông ta đang lo lắng Thẩm Lãng sẽ nói ra ông ta nợ Thi Bất Du bao nhiêu tiền và bắt ông ta trả nợ.
Lúc này, con trai lớn của Vu Mang, Vu Minh đột nhiên xông ra đối đầu với Thẩm Lãng.
Vẻ mặt của Vu Minh như muốn ăn tươi nuốt sống Thẩm Lãng, tràn đầy sự căm thù.
Đôi mắt anh ta đầy những tia máu, đỏ ngầu.
"Thẩm Lãng! Hôm nay là ngày quan trọng của nhà họ Vu! Anh đừng đến đây để phá rối! Bàn này đều dành cho những người có thân phận cao quý, anh là gì mà đòi ngồi ở đây?"
"Rầm!"
Thẩm Lãng đập tay xuống bàn một cách quyết đoán.
Ở Giang Nam này, bất cứ là ai, Thẩm Lãng cũng không cho phép nói chuyện với anh xấc xược như vậy!
"Ngày quan trọng? Ngày quan trọng là ngày bố kết hôn sao?" Thẩm Lãng cười nhạt.
Sau đó anh liếc nhìn mọi người ở bàn rượu trước mắt mình.
Ánh mắt sắc bén của Thẩm Lãng khiến mọi người không dám nhìn thẳng vào anh.
"Thẩm Lãng! Anh đừng có làm càn! Anh không biết nhà họ Vu chúng tôi sắp sửa nghênh đón vị khách quý nào sao?" Vu Mang quát lớn.
"Tôi chỉ biết là, tôi đến đây để tham gia lễ kỷ niệm mười lăm năm thành lập nhà họ Vu của các người!" Thẩm Lãng đáp lại.
"Vị khách quý kia không phải là người mà anh có thể động vào! Ngay cả mười vị đại gia của Giang Nam cũng không dám động đến.
Tôi khuyên anh nên biết điều một chút, mau rời khỏi khách sạn Đông Pha ngay lập tức, nếu không anh sẽ chỉ tự rước họa vào thân thôi!"
Vu Mang nói tới nói lui, tinh thần kích động, ông ta cảm thấy có chút đắc ý.
Mặc dù nhà họ Vu chưa từng nhìn thấy cậu chủ Ngoan Nhân, nhưng cậu chủ Ngoan Nhân đã đến khách sạn Đông Pha để nhận phòng.
Người nhà họ Vu có thể lợi dụng tình thế này để hù dọa Thẩm Lãng sợ, như vậy là quá đủ rồi.
"Ồ? Ông luôn miệng nói những chuyện đáng sợ liên quan đến vị khách quý của ông.
Vậy, cho tôi hỏi vị khách quý đó là ai?" Thẩm Lãng hỏi.
"Người đó chính là cậu chủ Ngoan Nhân!" Vu Mang đột nhiên đứng nghiêm, lúc này trông ông ta rất có khí thế.
Nghe Vu Mang nói xong, Thẩm Lãng không nhịn được cười.
"Cậu chủ Ngoan Nhân đang ở ngay trước mặt các người!".