Khi hai bố con nhà họ Vu nghe thấy điều này, tất cả đều sững sờ ngay tại chỗ.
Dương Kim không dám chậm trễ, lập tức đồng ý: "Được, được rồi, cậu Thẩm Lãng, tôi lập tức sắp xếp cho cậu."
Đây là lần đầu tiên Thẩm Lãng yêu cầu Dương Kim làm một việc gì đó, Dương Kim cũng tự biết rõ tầm quan trọng.
Đây là lần đầu tiên ông ta làm việc cho cậu chủ Ngoan Nhân, phải hoàn thành mọi việc càng sớm càng tốt, để lại ấn tượng ban đầu tốt đẹp cho anh.
Ngay sau đó, từng tên vệ sĩ của Công ty vệ sĩ Trâu Rừng đang nằm lăn lộn trên mặt đất lần lượt nhận được điện thoại.
Những tên vệ sĩ này được thông báo qua điện thoại rằng chứng chỉ chuyên môn của bọn họ đã bị thu hồi, sau này bọn họ không được phép tham gia vào các ngành có liên quan nữa.
Cả đám vệ sĩ đều cảm thấy rất mông lung, nhanh như vậy mà đã bị thu hồi chứng chủ, quả thật là không ngờ.
Trước đây bọn họ chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, tất cả đều tỏ ra bối rối.
Mà hai bố con nhà họ Vu cũng chết lặng.
Thẩm Lãng đã gọi điện thoại cho ai vậy? Ai mà lại có năng lực lớn đến như vậy? Chỉ cần một câu nói mà đã khiến Công ty vệ sĩ Trâu Rừng bị thu hồi giấy phép kinh doanh?
Trong lúc hai bố con nhà này còn đang nghi ngờ, Thẩm Lãng đã nhanh chóng đi đến trước mặt bọn họ.
Bốp!
Một cái tát vung ra, trực tiếp tát thẳng vào Vu Mang.
Bốp!
Lại thêm một cái tát nữa bay vào mặt Vu Minh.
“Dám giở trò với tôi à, mới vậy mà đã quên mất những tổn thất ở Khách sạn Đông Pha rồi sao?” Thẩm Lãng nói bằng giọng điệu chế nhạo.
Hai bố con Vu Mang và Vu Minh đã không nói nên lời.
Bọn họ bị Thẩm Lãng đánh đến nỗi đầu óc ong ong, mắt nổi đom đóm, nỗi hoảng sợ lan tỏa khắp toàn bộ cơ thể.
Thẩm Lãng lại bước đến trước mặt Vu Mang, nhưng lần này Vu Mang đang nằm dưới chân của anh.
"Tôi đã cho các người cơ hội, thiếu nợ thì trả tiền, đây là lẽ hiển nhiên.
Các người có tiền xây bể bơi nhưng lại không thể trả tiền sao?" Thẩm Lãng chất vấn Vu Mang.
"Tôi...!tôi..." Vu Mang không biết nên trả lời như thế nào, con ngươi của ông ta trở nên đờ đẫn, nhìn Thẩm Lãng bằng ánh mắt vô cùng hoảng sợ.
“Ông cho rằng chỉ một trăm tên vệ sĩ rác rưởi mà cũng có thể khiến tôi bị thương sao?” Thẩm Lãng nói.
"Vâng, chúng tôi đã sai rồi, chúng tôi nhận thua.
Xin anh nương tay, tha lỗi cho nhà họ Vu chúng tôi.
Từ nay về sau nhà họ Vu tôi có thể làm trâu làm ngựa cho anh."
Lúc này Vu Mang đã hoàn toàn khuất phục, không dám có bất kỳ ý đồ không chính đáng gì với Thẩm Lãng.
"Vu Mang, trả tiền!"
Thẩm Lãng giẫm mạnh lên trên cánh tay của Vu Mang.
Đầu tiên phải trả lại ba mươi bốn tỷ đồng, còn những thứ khác thì bàn sau.
"Được, tôi sẽ trả lại.
Tôi sẽ lập tức gọi điện thoại bảo bên tài vụ chuyển ba mươi bốn tỷ đồng vào tài khoản của anh."
Vu Mang cũng không dám kéo dài thời gian, ông ta lê thân thể đau nhức, cố hết sức gọi điện thoại cho bên tài vụ của công ty, sau đó sai tài vụ chuyển toàn bộ số tiền còn nợ vào tài khoản của Thẩm Lãng.
Cuối cùng Thẩm Lãng cũng lấy lại được số tiền ba mươi bốn tỷ đồng này.
Thẩm Lãng dự định ngày mai sẽ dùng số tiền ba mươi bốn tỷ đồng này cùng với các khoản nợ sắp thu khác để lập tài khoản chuyển tiền cho em gái Thanh Thanh, đảm bảo rằng từ nay về sau em gái Thanh Thanh sẽ sống một cuộc sống giàu sang.
Sau khi hai bố con nhà họ Vu trả lại hết tiền, bọn họ lập tức nảy sinh ý định muốn nương tựa vào Thẩm Lãng, đi theo Thẩm Lãng.
“Anh Thẩm Lãng, hãy để nhà họ Vu chúng tôi làm việc cho anh.” Vu Mang lên tiếng khẩn cầu.
Vu Mang đã mở mang tầm mắt về sức mạnh của Thẩm Lãng, lúc này ông ta mới nhận ra rằng chắc chắn Thẩm Lãng không chỉ đơn giản như vậy.
Chỉ một cuộc điện thoại đã khiến Công ty vệ sĩ Trâu Rừng và các vệ sĩ dưới trướng của bọn họ tiêu đời, nếu không có nguồn sức mạnh khổng lồ phía sau thì căn bản là không thể làm được điều này.
Sau khi Vu Mang nói xong những điều này, ông ta lập tức ra hiệu với con trai Vu Minh, hy vọng rằng Vu Minh có thể nhanh chóng nắm bắt được tình hình hiện tại.
Đã đến lúc này rồi, nhất định phải dựa vào Thẩm Lãng mới không bị chịu thiệt.
Đã không thể la liếm được cậu chủ Ngoan Nhân nhưng cũng không thể bỏ qua Thẩm Lãng ngay trước mặt.
Đồng thời, Vu Mang cũng đã nhận ra rằng với quy mô hiện tại của nhà họ Vu, muốn thiết lập quan hệ với cậu chủ Ngoan Nhân thì quả thực là khó như lên trời.
Thậm chí ông ta còn cho rằng, hành vi đã được sắp xếp trước ở Khách sạn Đông Pha là không biết lượng sức mình.
Với chút của cải ít ỏi, lai lịch nhỏ bé này của nhà họ Vu thì cho dù có chủ động quỳ xuống la liếm cậu chủ Ngoan Nhân thì cũng sẽ bị làm lơ.
Nhưng trước mặt đang có một chỗ dựa có thể tận dụng, Vu Mang quyết định không thể bỏ lỡ.
Vu Minh cũng nhận thức rõ được sự việc, nhà họ Vu đã tốn bao nhiêu sức lực mà vẫn không đánh lại Thẩm Lãng, vậy thì còn đấu làm gì nữa đây? Quả là tự giày vò mình mà.
"Anh Thẩm Lãng, sau này tôi sẽ đi theo làm tay sai cho anh, làm những công việc lặt vặt cho anh, anh cứ giao những công việc khó khăn bẩn thỉu cho tôi xử lý.
Cái khác thì tôi không làm được, nhưng về chân chạy vặt thì tôi nhất định có thể khiến cho anh hài lòng."
Thái độ của Vu Minh lập tức xoay chuyển một trăm tám mươi độ.
Dáng vẻ này là quyết tâm muốn làm chó săn cho Thẩm Lãng.
Sau đó, tất cả các thành viên trong nhà họ Vu đều biến thành dáng vẻ như chó thè lưỡi.
"Anh Thẩm Lãng, nếu có việc gì thì anh cứ việc giao cho chúng tôi."
"Đúng vậy anh Thẩm Lãng, sau này tôi sẽ đi theo anh."
"Thẩm Lãng, từ cao đến thấp, già trẻ gái trai trong nhà họ Vu đều làm theo những gì mà anh phân công."
Thẩm Lãng lạnh lùng liếc nhìn mọi người.
Nhưng thứ gọi là chó đang thè lưỡi đều đang hiện ra ở ngay trước mặt anh.
Nhưng Thẩm Lãng cũng không muốn nhận người nhà họ Vu làm chó săn.
Cho dù muốn làm chân chó, vậy thì cũng phải có chút thông minh.
Thế nhưng nhà họ Vu là một lũ ngốc, lai lịch không tốt thì cũng thôi đi, ngay cả đầu óc cũng không dùng được, xét về lý thì căn bản là không xứng làm chó săn của anh.
“Chỉ bằng các người mà cũng xứng làm chân chó của tôi hay sao?” Ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Lãng quét qua tất cả mọi người trong nhà họ Vu.
Cả nhà họ Vu đều cúi đầu im lặng.
La liếm cả buổi mà người ta lại không hề cảm kích chút nào cả.
Không những không cảm kích mà còn nói thẳng là không xứng.
Điều này cũng khiến người khác quá sốc rồi.
Nhưng Vu Mang và Vu Minh cũng hiểu rằng có lẽ Thẩm Lãng thực sự chướng mắt bọn họ.
Mà Thẩm Lãng càng chướng mắt bọn họ thì càng cho thấy thế lực sau lưng Thẩm Lãng vô cùng lớn mạnh.
“Thẩm Lãng, anh thật sự không nhận chúng tôi sao?” Vu Mang nhìn Thẩm Lãng bằng ánh mắt khẩn cầu.
Sắc mặt Thẩm Lãng đen lại.
Vu Mang đã lớn tuổi rồi mà lại nói ra câu này, khiến anh có cảm giác như đang bắt nạt học sinh lớp dưới trong trường học.
“Xét về lý thì các người quả thực không đủ tư cách để làm chân chó cho tôi, nhưng tôi có thể cho các người cơ hội, đợi đến khi tôi xem xét biểu hiện của các người rồi mới quyết định có nhận các người làm chân chó hay không.” Thẩm Lãng nói.
Sở dĩ Thẩm Lãng không kiên quyết từ chối là vì anh vẫn cần lợi dụng nhà họ Vu để tìm ra thế lực phía sau bọn họ.
Nhìn vào trình độ phát triển hiện tại của nhà họ Vu, Thẩm Lãng biết rằng chẳng qua nhà họ Vu chỉ là một trong rất nhiều quân cờ của thế lực đứng sau mà thôi.
Thậm chí có thể nói thế lực đó đã cắt nguồn tiền tài trợ cho nhà họ Vu rồi, nếu không thì nhà họ Vu sẽ không khăng khăng muốn đi theo Thẩm Lãng.
Tuy nhiên Thẩm Lãng sẽ không bỏ qua những chi tiết này.
Dòng tộc đã nhờ anh hạ gục nhà họ Vu, hơn nữa cũng đã dò xét được thông tin hữu ích từ người nhà họ Vu, xem như nhiệm vụ nhỏ bé ngày hôm nay đã được hoàn thành xuất sắc.
Bây giờ người đứng đầu của nhà họ Vu cũng đã tự nguyện làm chó săn cho anh rồi, chẳng phải việc hạ bệ công ty của nhà họ Vu chỉ là việc dễ như trở bàn tay thôi sao.
Quả nhiên Vu Mang thực sự đưa ra lời đề xuất muốn giao công ty cho Thẩm Lãng quản lý.
Sắc mặt Thẩm Lãng lại trở nên đen hơn.
Với nhà họ Vu thì công ty có thể tốt hơn được đến đâu cơ chứ, đó chỉ là một mớ hỗn độn chờ anh đến dọn dẹp mà thôi.
"Công ty của nhà họ Vu các người chẳng khác gì đồ bỏ đi cả.
Tôi sẽ tìm người thay tôi đến quản lý.
Đương nhiên nếu lợi nhuận tốt thì các người cũng sẽ được chia hoa hồng." Thẩm Lãng nói..