Vừa nghe nói Thẩm Lãng sẽ tiếp quản công ty nhà họ Vu, người nhà họ Vu đều vô cùng vui vẻ.
Nhất là Vu Mang và Vu Minh.
Không cần nói cũng biết nụ cười trên mặt họ tươi sáng tới mức nào.
Lúc này, Thẩm Lãng lại lạnh lùng nói: "Đừng vui mừng quá sớm.
Nếu tôi đã tiếp quản thì công ty nhà họ Vu các ông cũng sẽ đổi chủ, không còn thuộc sở hữu của nhà họ Vu các ông nữa, mà về sau sẽ là của Thẩm Lãng này."
Hai bố con nhà họ Vu không ngờ rằng Thẩm Lãng lại có bản lĩnh sư tử ngoạm như thế.
"Anh Thẩm, vậy người nhà họ Vu chúng tôi nắm bao nhiêu phần trăm cổ phần?" Vu Mang vội vã hỏi.
"Tôi giữ năm mươi mốt phần trăm, cả nhà họ Vu các ông giữ bốn mươi chín phần trăm." Thẩm Lãng nói.
Bố con nhà họ Vu có suy nghĩ giống nhau, cảm thấy chia cổ phần như này cũng coi như là hợp lý.
Tuy sau này nhà họ Vu sẽ hoàn toàn mất quyền nắm giữ công ty, nhưng nếu Thẩm Lãng có thể phát triển công việc kinh doanh của công ty được lớn mạnh, hoa hồng năm sau nhiều hơn năm trước thì cũng có thể chấp nhận được.
Mà hôm nay, trước mặt nhà họ Vu đã không còn nhiều con đường nữa.
Hai năm trước họ vẫn là người mới trong giới kinh doanh, có cơ hội bóp chết dòng tộc đứng thứ hai ở Giang Nam.
Không ngờ hai năm sau họ lại xuống dốc không phanh, hoàn toàn rơi xuống vị trí là dòng tộc hạng ba suy tàn ở Giang Nam.
"Được.
Anh Thẩm, chúng tôi nghe theo anh, cứ chia cổ phần theo tỷ lệ này."
Vu Mang đã không còn quan tâm tới bất kỳ cái gì nữa rồi.
Thực ra, tuy đầu óc Vu Mang không nhạy bén cho lắm, nhưng cũng không thật sự là kẻ ngốc.
Ông ta đang lo không có chỗ dựa thì Thẩm Lãng lại xuất hiện, khiến ông ta lại thấy được hy vọng.
Sao Thẩm Lãng lại không biết suy nghĩ của ông ta được? Chỉ là đôi bên giúp đỡ lẫn nhau mà thôi.
Thẩm Lãng nắm toàn bộ nhà họ Vu một cách nhanh chóng.
Sau đó anh còn phải bắt tay vào điều tra sức mạnh đầu tư thần bí kia.
Ra khỏi nhà lớn, Thẩm Lãng gọi điện cho Mộc Hồng Diệp.
"Hồng Diệp, tôi đã xử lý nhà họ Vu xong." Anh thản nhiên nói.
"Nhanh vậy à, cậu chủ? Nhà họ Vu bị anh xử lý xong nhẹ nhàng như thế sao?" Mộc Hồng Diệp hơi khó tin.
"Nhà họ Vu chỉ là dòng tộc suy tàn hạng ba ở Giang Nam.
Chắc chắn trong ba ngày tôi có thể nắm được." Thẩm Lãng trả lời.
"Dù là hạng ba thì cũng đã là rất nhanh rồi.
Dù sao cũng vẫn cần phải tiến hành các kiểu hòa giải mà." Mộc Hồng Diệp nói.
"Cũng không cần, tôi dùng luôn nắm đấm để dạy cho bọn họ cách đối nhân xử thế." Thẩm Lãng nói.
Sau đó, bên tai anh vang lên tiếng cười của Mộc Hồng Diệp.
"Ha ha, cậu chủ, anh mạnh mẽ hơn lúc ở Vân Thành đấy." Mộc Hồng Diệp khẽ cười nói.
"Nhưng với cách xử lý này của tôi, chắc chắn sẽ khiến mấy ông già khác trong dòng tộc bất mãn.
Họ sẽ viết văn lên chuyện này đấy." Thẩm Lãng nói.
"Không sao đâu cậu chủ.
Anh là người thừa kế tương lai, họ thích nói thế nào thì nói.
Chỉ cần anh hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ này thì họ không thể bắt anh làm gì được." Mộc Hồng Diệp an ủi.
"Đương nhiên tôi hiểu rõ đạo lý này, chỉ tiếc là tôi không được nhìn thấy dáng vẻ tức giận hổn hển của mấy người bọn họ thôi." Thẩm Lãng nói.
"Ha ha, cậu chủ, anh lại tinh nghịch nữa rồi." Mộc Hồng Diệp cười một cái nói.
"Chờ nhiệm vụ nhỏ tiếp theo được thông báo, cô nhận được rồi thì báo ngay cho tôi biết." Thẩm Lãng muốn gia tăng tốc độ hoàn thành nhiệm vụ thử nghiệm để mau chóng đoàn tụ với người nhà.
Anh muốn gặp bố, muốn gặp mẹ, muốn gặp ông nội, muốn gặp bà nội, cũng muốn gặp Mộc Hồng Diệp.
Những người này đều là người nhà của anh.
Rời khỏi nhà lâu như thế, anh thực sự rất nhớ họ.
Muốn đội vương miện này thì phải thừa nhận sức nặng của nó.
Thân là cậu chủ của Ngoan Nhân, nhất định phải thừa nhận những thứ này một mình.
Ban đêm, tại thủ đô xa xôi, biệt thự nhà họ Thẩm.
Trong phòng họp đồ sộ nguy nga lộng lẫy.
Các nguyên lão của nhà họ Thẩm lại mở một cuộc họp nhỏ.
"Gần đây biểu hiện của Lãng Lãng càng ngày càng tốt, chỉ mất ba ngày đã thành công nắm được nhà họ Vu ở Giang Nam.
Sau này tôi rất yên tâm khi nó ngồi lên vị trí chủ nhân của Ngoan Nhân."
"Nhà họ Vu ở Giang Nam này cũng chỉ là dòng tộc hạng ba đã suy tàn mà thôi, có gì đáng để khen ngợi?"
"Ông phải hiểu cho rõ, dòng tộc hạng ba ở Giang Nam tương đương với những dòng tộc hạng hai, thậm chí là hạng một ở những thành phố khác đấy.
Vậy còn chưa đủ à?"
"Chờ tới lúc trong vòng ba ngày đã giải quyết được một trong mười gia tộc lớn ở Giang Nam đi rồi hãy khoác lác."
"Đúng đó, dùng vũ lực để giải quyết chứ không dùng mưu trí thì tính là bản lĩnh gì? Cái này có gì khác kẻ lỗ mãng đâu? Sau này giao cơ nghiệp của Ngoan Nhân cho nó mới là đáng lo lắng."
"Tất cả câm miệng đi! Tôi hiểu rõ cháu ruột tôi nhất.
Nó làm việc rất có chừng mực.
Loại dòng tộc như nhà họ Vu này, không cần phải lãng phí thời gian nghiên cứu, dùng mưu trí mà dùng cách đơn giản nhất để giải quyết, lại không để lại mầm tai vạ.
Đây cũng là cách tốt nhất.
Sau này nếu ai trong số các người, ai còn nói khó nghe vậy nữa thì cẩn thận Lãng Lãng lên ngôi nó sẽ tính nợ cũ đấy!"
Ông nội Thẩm Lãng càng nói thì tất cả mọi người càng câm miệng im lặng.
Ngày mà Thẩm Lãng kế thừa vị trí chủ nhân dòng tộc Ngoan Nhân thuận lợi cũng là ngày tận thế của phe cánh chống đối.
Nếu có một ngày, Thẩm Lãng hoàn thành nghi thức kế thừa chức vụ, như vậy thì chỉ sợ ngày tốt lành của mấy nguyên lão thường xuyên nói xấu Thẩm Lãng, làm khó dễ Thẩm Lãng khắp nơi, cũng chấm dứt luôn.
Không phải mấy vị nguyên lão này chưa từng nghĩ đến kết cục bết bát này.
Có điều, vì muốn tranh thủ quyền lợi nhiều hơn họ mới mạo hiểm thử một lần.
Có vài người đã trở thành nguyên lão nhà họ Thẩm nhưng vẫn không thỏa mãn, còn muốn vị trí của ông nội Thẩm Lãng.
Nếu là Thẩm Tư Nguyên hoặc các anh em họ khác lên ngôi thì mấy vị nguyên lão kia sẽ chẳng khác nào người đầy quyền lực đứng thao túng sau màn.
Như vậy sẽ có thể có được quyền lực rất lớn ở dòng tộc Ngoan Nhân.
Dưới một người trên vạn người, thậm chí cả chủ nhân dòng tộc Ngoan Nhân cũng phải nể mặt họ.
Cuộc đấu tranh ngầm trong biệt thự nhà họ Thẩm đã càng ngày càng nghiêm trọng.
Thẩm Tư Nguyên sắp được hủy bỏ lệnh giam cầm rồi.
Mấy vị nguyên lão nhà họ Thẩm đã không chờ được nữa.
Tới lúc đó họ sẽ dùng chút mánh khóe tạo ra chút phiền phức cho Thẩm Lãng đang luyện tập ở Giang Nam.
Có điều đây cũng là một thử thách với Thẩm Lãng.
Tựa như một con rồng đích thực phải qua chín kiếp mới có thể tu thành chính quả.
Thẩm Lãng trở về Thúy Tâm Tiểu Trúc, lấy một tấm thẻ ra đặt vào tay Thi Thanh Thanh.
"Thanh Thanh, đây là thẻ ghi nợ, trong đó có một trăm triệu.
Tạm thời một trăm triệu này em không dùng đến nên anh sẽ lập một cái quỹ cho em.
Những tài khoản ghi nợ khác sau này cũng sẽ để vào quỹ này.
Anh sẽ sắp xếp người chuyên nghiệp quản lý quỹ giúp em."
Thẩm Lãng thấy Thi Thanh Thanh thì sẽ nhớ tới sư phụ Thi Bất Du, trong lòng dâng lên sự buồn phiền.
"Anh, anh sắp rời khỏi em à? Em không muốn.
Em không muốn tách khỏi anh đâu." Thi Thanh Thanh nhào vào lòng Thẩm Lãng, khóc nước mắt như mưa.
Thi Thanh Thanh tưởng Thẩm Lãng dặn dò những chuyện này xong sẽ rời đi.
Bây giờ cô ấy không nơi nương tựa, với cô ấy mà nói thì tiền bạc không phải là quan trọng nhất.
Mẹ qua đời, bố mất tích, cô ấy đã không còn sức để chấp nhận chuyện bất cứ người thân nào rời đi.
Bây giờ tâm lý cô ấy vô cùng yếu đuối.
"Không rời đi.
Anh đồng ý với em là sẽ không rời đi.
Sau này chúng ta và chị Nhuyễn Nhuyễn của em sẽ ở bên nhau.
Mấy ngày nữa chúng ta chuyển nhà tới một tòa nhà lớn." Thẩm Lãng ôm Thi Thanh Thanh dỗ dành cô em gái đáng thương này.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn thấy thế cũng tới dỗ dành Thanh Thanh.
"Đúng đó em Thanh Thanh.
Sau này chúng ta là người một nhà.
Em ở bên bọn chị, sẽ không rời khỏi nhau nữa.
Sở dĩ anh em lập quỹ cho em là lập kế hoạch tốt cho tương lai, không để số tiền kia bị phung phí hết.
Thanh Thanh đừng khóc."
Thẩm Lãng và Lâm Nhuyễn Nhuyễn đưa Thi Thanh Thanh vào nhà sưởi ấm.
Thi Thanh Thanh ngoan ngoãn gật đầu, dáng vẻ khóc lóc thảm thiết kia thực sự khiến người ta đau lòng.
Thẩm Lãng nắm chặt tay.
Anh thề nhất định phải tìm ra hung thủ ám sát sư phụ Thi Bất Du.
Chờ dỗ dành Thi Thanh Thanh xong, để cô ấy ngủ trong phòng, Lâm Nhuyễn Nhuyễn và Thẩm Lãng ngồi trên ghế sô pha vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm.
"Chúng ta dọn tới Trang viên Tống Nghị thật à?" Lâm Nhuyễn Nhuyễn hỏi.
"Đúng vậy.
Dự định là ngày mai có thể vào ở." Thẩm Lãng gật đầu, nói.
"Vừa rồi em đã tìm kiếm về Trang viên Tống Nghị trên mạng.
Ở khu vực Giang Nam này có rất nhiều tiểu khu tên là Trang viên Tống Nghị.
Chúng ta chuyển tới cái nào vậy?" Lâm Nhuyễn Nhuyễn hỏi tiếp.
"Chúng ta không chuyển tới tiểu khu mà là nhà riêng.
Trong một trăm kilomet xung quanh không có gia đình nào khác mà chỉ có chúng ta ở đó." Thẩm Lãng nói.
"A...Chuyện này là thật à?" Lâm Nhuyễn Nhuyễn quả thực là kinh hãi rồi.
Khái niệm một trăm kilomet xung quanh là thế nào? Đây là có thể so với vài lâm viên lớn thuộc khu vực Giang Nam đó!
Thẩm Lãng khẽ nâng tách trà lên, nhấp một ngụm, sau đó trả lời: "Đương nhiên là thật.
Em tra trên mạng về nhà vườn tư nhân, Trang viên Tống Nghị là được rồi."
Dường như Lâm Nhuyễn Nhuyễn đã hiểu ra.
Nhưng cô cảm thấy thật là không thể tin được.
"Khó tin quá...!Chẳng lẽ là Trang viên Tống Nghị kia à? Ông trời ơi, điều này sao có thể chứ!".