“Ông nội, trước đây là chúng con có mắt như mù đã xúc phạm ông nên hôm nay con nhận lỗi với ông ngay tại đây ạ.”
Dù Liễu Uyên vô cùng kinh sợ nhưng khao khát được sống khiến ông ta biết phải lập tức nhận sai, hơn nữa còn phải nhận sai bằng cả tấm lòng.
Nói cách khác, lần này không chỉ không lấy được cửa hàng đại lý mà có khi còn khiến nhà họ Liễu bị phá sản nữa, bắt đầu lụi bại dần từ bây giờ.
Bịch bịch bịch!
Liễu Uyên quỳ xuống đất, dập đầu thật mạnh với Thẩm Lãng.
Mà Tôn Ngọc Mai theo sát đằng sau thấy vậy cũng vội dập đầu theo ông ta.
Thẩm Lãng lạnh lùng liếc nhìn hai người này một lượt, trong lòng thầm cười khẩy.
Trước đây đã cho các người cơ hội để hành xử đúng nhưng các người không cần, cứ hết lần này đến lần khác thích làm chó.
Hai vợ chồng Liều Uyên cứ dập đầu mã, trán đã bị đập đến trầy xước chảy cả máu, xuôi theo gương mặt chảy đến tận cổ.
Cuối cùng cũng dập đầu đủ một trăm cái.
“Hai người cho rằng như vậy là xong à? Mau đến đây làm trâu làm ngựa cho tôi cưỡi.”
Thẩm Lãng ăn uống no say, rời khỏi chỗ ngồi đi đến trước mặt Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai.
Thẩm Lãng vừa đứng lại thì Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai đã vội vàng bò đến.
Hai người họ không dám phản kháng lại chút nào.
Rõ ràng là người đứng đầu của nhà họ Liễu, trước đây thì vô cùng ngạo mạn, nói gì mà phải vào tầng lớp nhà giàu ở Giang Nam bằng được, bây giờ lại làm trâu làm ngựa cho người khác.
Không có năng lực thì đừng có ngông cuồng, Giang Nam là nơi tàng long ngọa hổ, cũng đừng có coi thường bất kỳ ai, phải kiêng dè mọi thứ, nếu đụng phải một đại ca ở ẩn như Thẩm Lãng thì đúng là tự làm hại mình.
Cưỡi người ngựa xong thì Thẩm Lãng giơ chân đá văng hai người Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai ra.
Hiện tại Liễu Uyên chỉ biết Thẩm Lãng là ông chủ của công ty Lương Dược, chứ cũng không biết thân phận thật sự của anh.
Đương nhiên Thẩm Lãng cũng sẽ không tiết lộ với ông ta, với anh mà nói thì Liễu Uyên chỉ là một kẻ không đáng coi trọng mà thôi.
Cho đến bây giờ thì Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai cũng không dám hy vọng xa vời với việc có thể làm cửa hàng đại lý của công ty Lương Dược.
Bây giờ bọn họ chỉ thầm mong có thể bảo toàn tính mạng chứ không dám cầu mong điều gì khác.
“Cổ Tam Dược, ông nhớ kỹ cho tôi, sau này, bất kỳ mối quan hệ làm ăn nào cũng không được hợp tác với nhà họ Liễu!” Thẩm Lãng nghiêm túc ra lệnh.
“Vâng thưa cậu chủ, tôi sẽ nhớ kỹ ạ.” Cổ Tam Dược nghe vậy vội vàng gật đầu.
Giải quyết xong việc của vợ chồng Liễu Uyên, thì Thẩm Lãng rời khỏi nhà hàng Khai Phúc luôn.
Đúng lúc này, Mộc Hồng Diệp gọi điện tới.
“Cậu chủ, quà tặng cho bác gái đã được đưa đến rồi ạ, anh chú ý nhận hàng.” Mộc Hồng Diệp nhắn nhở.
“Được.” Thẩm Lãng khá là mong chờ.
“Đúng rồi cậu chủ, có nhiệm vụ mới được giao cho anh.” Anh ta nói tiếp.
“Nói đi, nhiệm vụ gì.” Thẩm Lãng hỏi.
“Nhiệm vụ tiếp theo liên quan đến bốn gia tộc trung lưu đang dần sụp đổ ở Giang Nam là nhà họ Ngụy, nhà họ Kim, nhà họ Liễu và nhà họ Cát.
Gia tộc nào có thể đánh đổ thì đánh đổ, gia tộc nào có thể thu nhận thì thu nhận.” Mộc Hồng Diệp nói.
Ngụy, Kim, Liễu, Cát là những gia tộc trung lưu ở Giang Nam, địa vị trong giới cũng khá thấp.
Vì Thẩm Lãng vừa mới đến Giang Nam nên vẫn chưa quen thuộc với giới kinh doanh của Giang Nam cho lắm, cho nên bây giờ mới phải luyện tập với mấy gia tộc có địa vị thấp trong tầng lớp trung lưu.
Thẩm Lãng đáp: “Tôi đã xử lý nhà họ Liễu và nhà họ Cát rồi, tôi chắc chắn sẽ có được hai nhà này trong vòng ba ngày, sau đó sẽ đối phó với nhà họ Ngụy và nhà họ Kim.”
Mộc Hồng Diệp nghe anh nói vậy thì vô cùng sửng sốt rồi hơi do dự nói: “Cậu chủ, cậu hành động nhanh thế? Mấy hôm trước vừa mới xử lý xong nhà họ Vu mà, tuy mấy gia tộc này có thực lực ngang nhau ở Giang Nam nhưng dù sao anh vẫn chưa chính thức xây dựng thế lực cho mình, chỉ mình anh mà đã đối phó được với nhiều gia tộc như vậy sao?” Anh ta có vẻ hơi lo lắng.
“Nhà họ Liễu và nhà họ Cát đều không có gì đáng chú ý, tôi đã tìm hiểu lý lịch của bọn họ rồi, nhưng nhà họ Liễu lại có quan hệ thân thiết với nhà họ Bạch, bây giờ tôi đang chờ xem rốt cuộc nhà họ Bạch có hành động gì không.” Thẩm Lãng đáp lời.
“Cậu chủ, hiệu suất làm việc của cậu cao quá, vậy mà lại đoán được nhiệm vụ mà gia tộc sẽ giao cho cậu.” Mộc Hồng Diệp hơi bất ngờ nói.
“Ăn may mà thôi, lần này nhà họ Liễu và nhà họ Cát đúng là tự tìm đường chết, tôi chỉ tiện thể chỉnh lại một chút, hiện tại vợ chồng nhà họ Liễu đều bị dọa rồi, chắc chắn buổi tối nằm ngủ sẽ gặp ác mộng.
Bà chủ nhà họ Cát Lý Liên Hoa bây giờ đang ở phòng ICU, tuy tôi chưa đấu với người đứng đầu nhà họ Cát nhưng hắn ta cũng không mạnh hơn Liễu Uyên đâu.” Thẩm Lãng nói.
“Cậu chủ, cậu định khi nào thì chính thức tiếp nhận Trung tâm Quốc tế toàn cầu ạ?” Mộc Hồng Diệp hỏi.
“Chờ khi tôi nắm được mấy gia tộc này trong tay đã, lúc đó tiếp nhận cũng chưa muộn, hơn nữa thương hội Giang Nam cũng sắp bắt đầu rồi, cậu lưu ý Thẩm Tư Uyên giúp tôi, đừng để cậu ta cản trở tôi.”
Thẩm Lãng đến Giang Nam còn có một nhiệm vụ nữa, đó là giúp Tập đoàn Phi Vũ và Tập đoàn Tống thị tham gia vào thương hội Giang Nam.
Là xí nghiệp đại diện cho Vân Thành, trong tương lai Tập đoàn Phi Vũ ở Giang Nam có thể sẽ phải đối mặt với nhiều rắc rối.
Những gia tộc này của Giang Nam, đặc biệt là mười gia tộc lớn đều không phải chỉ ngồi không.
Không phải gia tộc nào cũng dễ đối phó như nhà họ Liễu và nhà họ Cát, có vài gia tộc thật sự có bối cảnh không tầm thường, vì dù sao cũng đã kế nghiệp ở Giang Nam từ rất lâu rồi.
Ở Giang Nam có chó giữ cửa nhưng cũng có hổ xuống núi.
Có rồng uy phong nhưng cũng có bọn rắn độc.
Nửa giờ đồng hồ trôi qua, trong biệt thự nhà họ Thẩm ở Kinh đô.
Gia tộc hiểm ác đang bàn chuyện trọng đại.
Những người có địa vị ở nhà họ Thẩm lại vội vàng mở cuộc họp.
Các mấy ông lão khá là ngạc nhiên với biểu hiện của Thẩm Lãng.
“Lãng Lãng thật sự rất được nhỉ, còn biết được cả dự định tiếp theo của chúng ta nữa.”
“Đúng vậy, chúng ta còn chưa thông báo nhiệm vụ mà nó đã xử lý xong bà chủ nhà họ Cát và vợ chồng nhà họ Liễu rồi.”
“Hiệu suất làm việc này đúng là quá cao, với tốc độ này thì đối phó với hai nhà còn lại chắc cũng nhanh thôi.”
Lúc này, mấy người có địa vị cao lại có ý kiến trái chiều.
“Vậy ư? Nhà họ Ngụy và nhà họ Kim đâu có phải là quả hồng mềm như thế đâu, sao có thể so sánh với nhà họ Liễu và nhà họ Cát chứ.”
“Không sai, nhà họ Ngụy đầu tư vào xưởng thuốc Long Hưng và Ngôn Hòa Đường cho nên năng lực cũng không phải yếu đâu.”
“Còn nhà họ Kim thì lại là gia tộc khó nhằn nhất trong bốn gia tộc trung lưu này, nhà họ có chợ bán ngọc quý khá nổi tiếng ở Giang Nam, mấy năm gần đây cũng đang không ngừng mở rộng quy mô.
Là gia tộc có năng lực mạnh nhất trong bốn gia tộc này đấy.”
“Các người nghĩ còn nông quá, Thẩm Lãng còn chưa xử lý sạch sẽ nhà họ Liễu và nhà họ Cát đâu, đằng sau nhà họ Liễu là nhà họ Bạch.
Tiếp theo chắc chắn sẽ cầu xin nhà họ Bạch rat ay, chúng ta phải mở mắt ra xem đã, ha ha ha.”
Ở nhà họ Thẩm, có mấy ông già thật sự rất muốn thấy Thẩm Lãng bị ngã ngựa.
Hôm nay Thẩm Tư Nguyên đã được gỡ bỏ cấm vận, mấy ông già này đang âm mưu muốn làm mấy chuyện gì đó.
Thẩm Lãng đã đối mặt với rất nhiều sự uy hiếp của những thế lực khác nhau, ngoài việc dựa vào sự thông minh cực cao của bản thân ra thì còn phải kiên quyết, dứt khoát nữa.
Lúc này anh đang trên đường về nhà, chuẩn bị để ngày mai sẽ dọn vào Trang viên Tống Nghi.
Trên đường đi Thẩm Lãng nhận được điện thoại của Lý Thư Yểu.
Anh vừa nhận máy, Lý Thư Yểu đã không kìm được nữa mà òa khóc.
“Thẩm Lãng, cảm ơn anh, bệnh của bố tôi đã có chuyển biến tốt rồi, hu hu hu…”.