“Gì cơ? Bệnh nhân sắp đến đây ấy hả?”
“Chẳng phải chết rồi sao?”
“Đúng đấy, phó viện trưởng Giang đã đích thân thông báo cơ mà.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì, đã chết hay chưa đây?”
Bác sĩ của Ngôn Hoà Đường vây xung quanh xem, nghe Thẩm Lãng nói bệnh nhân sắp đến đây thì đều bị dọa sợ.
Rõ ràng Quý Liên Giang đã ra thông báo bệnh nhân chết rồi cơ mà, ông ta nói Thẩm Lãng chữa bệnh làm bệnh nhân chết.
Nhưng hiện giờ Thẩm Lãng lại nói bệnh nhân còn sống.
Kỳ lạ thật đấy.
Ánh mắt Tiền Thuật trở nên nghiêm túc, ông ta thận trọng nhìn về phía Thẩm lãng rồi hỏi: “Cậu nói bệnh nhân đó vẫn còn sống? Là thật sao?”
“Phí lời, nếu như tôi khiến cho bệnh nhân đó chết thì hôm nay tôi có xuất đầu lộ diện không?” Thẩm Lãng hỏi lại.
“Ừ ừ.” Tiền Thuật gật đầu, ông ta cảm thấy Thẩm Lãng nói cũng có lý.
Nếu như bệnh nhân thật sự đã chết rồi, lúc này cậu ta một là đang trên đường đi đầu thú, không thì lựa chọn tạm lãnh đi một thời gian rồi ấy.
Nhưng Thẩm Lãng lại quang minh chính đại đến Ngôn Hoà Đường, cũng đáng để bàn bạc đây.
“Viện trưởng Thuật à, ông đừng tin những lời quỷ quái cậu ta nói, nhất định đừng tin.” Quý Liên Giang lắc đầu với Tiền Thuật.
Đến bây giờ Quý Liên Giang vẫn một mực cho rằng bố của Lý Thư Yểu đã bị Thẩm Lãng chữa chết rồi.
Thẩm Lãng không để ý đến ái nữa, anh nhanh chóng gọi điện thoại cho bố của Lý Thư Yểu.
Anh biết bố của Lý Thư Yểu đã đến cửa của Ngôn Hoà Đường rồi.
“Bệnh nhân đó đến rồi.” Thẩm Lãng nói với mọi người.
Lúc này Lý Thư Yểu và bố cô ta đã có mặt ở đây.
Vào khoảnh khắc Quý Liên Giang nhìn thấy bố của Lý Thư Yểu thì giật mình, ông ta run cầm cập.
“A! Ông! Sao ông vẫn còn sống chứ?” Vẻ mặt Quý Liên Giang trắng bệch, ngạc nhiên lên tiếng hỏi.
Lúc này, bố của Lý Thư Yểu đã trở thành trung tâm chú ý của mọi người.
“Không sai, đây chính là bệnh nhân lúc trước, tôi còn từng đo nhiệt độ cho ông ấy nữa mà.”
“Đúng vậy, tôi từng đổi thuốc cho ông ấy, chắc chắn là ông ấy rồi.”
“Nhìn bước chân của ông ấy có vẻ như rất ổn định, chẳng giống dáng vẻ của người bệnh chút nào cả.”
“Đây chỉ có thế, nhìn ông ấy thế này nào có điểm nào giống một người bệnh tình nguy kịch chứ.”
Các bác sĩ ở đó đều có thể xác nhận người tới chính là bệnh nhân kia.
Ai nấy cũng trợn mắt há mồm, đều không thể nào tin vào những gì đang xuất hiện trước mắt mình.
Cát Thuận trông thấy bố của Lý Thư Yểu, ông ta đi đến trước mặt hỏi: “Bệnh… Bệnh của anh khỏi hẳn rồi sao?”
Sau đó bố của Lý Thư Yểu cũng không thèm để ý đến Cát Thuận.
Ông ấy lạnh lùng liếc Cát Thuận một cái rồi nói: “Các người ép con gái của tôi, bắt nó gả cho người nó không thích, không đối xử với con gái tôi như con người đúng không, đây mà còn gọi là họ hàng sao? Các người đúng là trơ tráo! Thật sự quá buồn nôn!”
Nổi giận rồi!
Lúc trước bố của Lý Thư Yểu bệnh nặng không có tinh thần và sức lực để quan tâm những thứ này, Lý Thư Yểu cũng không dám nói cho bố biết chuyện này.
Bây giờ bệnh của ông đã khỏi rồi, cô đã nói hết những việc làm xấu xa của nhà họ Cát và cô Lý Liên Hoa cho bố biết.
Ông ta không ngờ họ hàng lại đê tiện như thế, hơn nữa còn là họ hàng rất gần nữa, bởi vì Lý Liên Hoa là em họ của ông ta.
Ông ấy cảm thấy thật sự rất thất vọng thế nên khi biết em gái Lý Liên Hoa vào phòng ICU ông ta cũng không muốn đi thăm, thậm chí ông ta còn quyết định từ nay về sau sẽ không bao giờ qua lại với nhau nữa.
Lúc này Cát Thuận cũng không còn mặt mũi nào nữa, tuy ông ta trơ tráo nhưng trước mặt nhiều người thế này, phơi bày cái ác, ông ta cũng cảm thấy rất thất vọng.
Đến lúc này, Tiền Thuật cuối cùng cũng hiểu rõ.
Nếu như đúng là bệnh nhân vẫn còn sống vậy thì Thẩm Lãng sẽ không phải chịu trách nhiệm nữa, cũng có thể rửa sạch tội cho mình.
Nhưng mà cái này sắp đến lượt Ngôn Hoà Đường rồi.
Nhất là câu nói kia của Thẩm Lãng, Ngôn Hoà Đường không chữa trị được cho bệnh nhân thì để anh chữa.
Câu này giống như cái gai đâm thẳng vào tim của Tiền Thuật vậy.
Tai hoạ Ngôn Hoà Đường sắp gặp phải đây chính là tai hoạ chưa từng có từ khi thành lập đến nay.
Việc này sẽ khiến danh tiếng của Ngôn Hoà Đường tổn hại nặng nề.
Dù sao thì bệnh mà các bác sĩ trong Ngôn Hoà Đường đều bó tay chịu chết lại được một vãn bối tuổi còn trẻ chữa trị được.
Nếu như mà truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị mọi người cười cho thối mũi.
Nếu như chuyện này không ầm lên như thế thì còn đỡ, hai bên anh biết tôi biết, không có quá nhiều tranh chấp, nhưng vì chuyện Quý Liên Giang cố tình khuấy động chuyện này lên khiến nó vô cùng hot, lần này muốn mọi chuyện êm đẹp thì cũng hết cách.
“Phó viện trưởng Quý! Ông đúng là chỉ biết gây thêm rắc rối cho tôi thôi! Ông nói ông xem, ông là phó viện trưởng lại làm việc không suy xét gì hết!”
Tiền Thuật bị Quý Liên Giang làm cho tức chết run rẩy cả người.
Nếu chỉ có y thuật của Ngôn Hoà Đường không bằng Thẩm Lãng thì sự việc cũng không đến nỗi hỏng bét như thế này.
Vấn đề là y thuật của Ngôn Hoà Đường chẳng ra sao nhưng lại bày ra lắm trò như thế, chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho cả ngành y.
Đến lúc này rồi mà Quý Liên Giang vẫn không muốn thừa nhận.
“Viện trưởng Tiền, ông đừng nóng vội, bệnh nhân vẫn chưa làm kiểm tra tổng quát, sao có thể nói ông ta đã khoẻ lại được chứ? Rất có thể bệnh nhân và Thẩm Lãng thông đồng với nhau giả bộ khoẻ mạnh, đến đây diễn kịch cho chúng ta xem thôi.
Quan điểm của Quý Liên Giang không có vấn đề gì cả, điều ông ta nghi ngờ cũng không phải là xấu.
Nhưng người ông ta gặp phải không phải ai khác mà là người kế thừa ngày nay của thần y Liên Tâm Đường, ở trước mặt thần y tất cả đều là vãn bối hết.
Thế nên mọi việc làm của Quý Liên Giang đều là tốn công vô ích.
“Phó viện trưởng Giang, tôi sẽ tin ông lần cuối cùng, nếu như kết quả kiểm tra chứng minh sức khoẻ của bệnh nhân đã hồi phục thì ông phải chịu toàn bộ trách nhiệm.” Vẻ mặt Tiền Thuật nghiêm túc lên tiếng.
“Viện trưởng Tiền, ông cứ yên tâm, lần này tuyệt đối sẽ không nhầm nữa, ông nhất định phải tin tôi chứ, bệnh của bệnh nhân không thể nào chữa khỏi được, trừ phi trên đời này có Hoa Đà, Biển Thước sống lại.” Quý Liên Giang nói.
Lúc này sắc mặt Tiền Thuật đen như đít nồi, không ta không ngời trước khi mình nghỉ hưu lại gặp phải vấn đề nan giải như thế này.
Thẩm Lãng chỉ cười khẩy, cười Quý Liên Giang ở trong vùng nước nông mà còn liều chết dãy dụa.
“Cậu cười cái gì, tôi nhất định sẽ chứng minh cho mọi người thấy, bệnh nhân đã khỏi bệnh chỉ là giả thôi.” Quý Liên Giang vẫn một mực cho rằng mình đúng.
Tiền Thuật nhíu chặt lông mày, nghiêm khắc nói: “Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, mau dẫn bệnh nhân đi kiểm tra đi.”
Sau đó thời gian chờ đợi dài đến một giờ.
Nếu không phải là tình huống đặc biệt thì có chờ cả ngày cũng không có kết quả.
Lúc nhận được kết quả kiểm tra, Quý Liên Giang không chịu nổi nữa, ông ta phun ra một ngụm máu đỏ tươi lên tường, đỏ cả một mảng.
Tiền Thuật nhíu chặt lông mày, ông ta ý thức được rằng, Quý Liên Giang thua cuộc thì Ngôn Hoà Đường này cũng sẽ thua cuộc.
Kết quả, khi Tiền Thuật nhận lấy kết quả kiểm tra xem, thì đúng là như thế.
Bố của Lý Thư Yểu đã hoàn toàn khỏe mạnh, căn bệnh lúc trước đã được chữa khỏi hoàn toàn, các chỉ số đều rất bình thường.
Cái này không phải muốn giả mà giả được đâu.
Đối diện với sự thật, Tiền Thuật đổ mồ hôi lạnh khắp người.
Trước khi nghỉ hưu còn gặp phải chuyện này, sợ là cái mạng già này cũng khó mà giữ được.
Ông ta cầm kết quả kiểm tra, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Quý Liên Giang.
Trong mắt Tiền Thuật, dù cho Quý Liên Giang có chết thì cũng không đủ để bù lại những tổn thất Ngôn Hoà Đường phải chịu.
Hơn nữa Tiền Thuật còn là viện trưởng, ông ta cũng phải chịu trách nhiệm rất lớn, dù sao thì sau lung Ngôn Hoà Đường còn có cả bên đầu tư nữa, chứ đây không phải là bệnh viện của một mình ông ta.
“Viện phó Quý à, ông đúng là tội nhân của Ngôn Hoà Đường.” Tiền Thuật nhìn Quý Liên Giang tức giận nói.
Lần này coi như Quý Liên Giang đẩy Ngôn Hoà Đường xuống vách núi rồi.
Với cả điều khiến Tiền Thuật ngạc nhiên hơn nữa chính là chàng trai trẻ có tên Thẩm Lãng này lại có y thuật cao siêu đến thế.
Tiền Thuật quay đầu nhìn về phía Thẩm Lãng, ánh mắt chứa đầy sự kinh ngạc.
“Chàng trai trẻ, y thuật của cậu cậu theo học ai đấy?” Tiền Thuật hỏi.
Tất cả mọi người ở đây đều muốn biết nhưng thẩm Lãng lại cười khẩy nói: “Các người cũng xứng để biết sao?”.