Chủ nhiệm lớp Từ Hồng Sinh đang trong tâm trạng vô cùng lo lắng.
Bởi thế lực của gia tộc Kim ở Giang Nam ra sao, ông ta rất rõ.
Ông ta lo rằng, một khi người của gia tộc Kim trách tội, ngay đến cả ông cũng sẽ bị liên lụy.
“Siêu, sao lúc ấy cậu không ngăn cản cô bé? Để nó đi đánh cục cưng quý giá của ông cụ Kim, lần này, hai chúng ta có nghĩ cũng đừng nghĩ tới kết cục tốt đẹp!”
Siêu, giáo viên dạy Tiếng Anh, tên thật là Lưu Siêu.
“Chủ nhiệm Từ Hồng Sinh, tôi không thể ngăn cản được, Thi Thanh Thanh cũng không vừa gì, hơn nữa cô bé ra tay cũng rất quyết đoán, căn bản không có chỗ để thương lượng, tôi có khuyên cô bé chớ nên gây chuyện, nhưng cô bé căn bản không nghe.” Lưu Siêu nói tiếp.
“Mà tôi cũng nói thật, đứa nhỏ Kim Chí Minh này thật sự có đôi chút hư hỏng.
Trước kia từng đi bắt nạt các bạn học khác, chẳng qua những gia đình của các em đấy căn bản đều sợ hãi quyền lực của gia tộc Kim, thế nên mọi chuyện mới bị ém nhẹm xuống, nhưng tôi cũng không ngờ rằng, sẽ có người không sợ hãi nhà họ Kim."
Thật ra thì, sau khi Từ Hồng Sinh nghe được tin này, cả người ngay lập tức trở nên choáng váng.
Ông ta còn cho rằng sẽ không có người ngốc đến mức, hướng nòng súng nhắm thẳng vào người nhà họ Kim.
Ông ta nghĩ mãi cũng không ra, rằng gia đình của Thi Thanh Thanh, cũng đâu đến nỗi thuộc dạng cố chấp, chẳng lẽ họ thật sự không rõ bối cảnh của người nhà họ Kim ư?
“Chủ nhiệm Từ Hồng Sinh, anh có nghĩ rằng rất có thể, bối cảnh gia đình Thi Thanh Thanh, còn lớn mạnh hơn so với Kim Chí Minh không? Liệu có phải là một trong mười đại gia hàng đầu ở Giang Nam không?” Giáo viên Tiếng Anh Lưu Siêu đưa ra một phỏng đoán.
Từ Hồng Sinh lắc đầu, phủ định nói:” Siêu, tôi biết cậu đang nghĩ gì, nhưng khả năng này không lớn, con cháu của mười đại hào môn kia, một nửa du học bên nước ngoài, số còn lại đang học ở Bắc Kinh, và đương nhiên học tại Giang Nam không phải không có, chỉ là hầu hết đang học lớp cuối cấp, trung học hoặc đại học, có luôn cả lớp sáu của trường tiểu học, nhưng trong số mười đại gia hào môn kia không có họ Thi, vậy nên phỏng đoán của cậu cũng không được thành lập.”
“Không phải mười đại gia hào môn còn tốt chán, tôi còn tưởng rằng đã đắc tội đến mười lão đại gia hào môn nữa cơ.
Chủ nhiệm Từ Hồng Sinh, anh xem bước tiếp theo nên làm thế nào? Nếu nhà họ Kim truy cứu thêm, tôi nhất định sẽ chạy không thoát.” Vẻ mặt Lưu Siêu u sầu.
“Không cần quá mức hoảng sợ, đến lúc đó, chúng ta dùng sức trốn tránh trách nhiệm là được, như vậy đi, ông mau đi tìm chủ nhiệm cấp bộ để nói chuyện.” Từ Hồng Sinh nói.
Suy cho cùng, Từ Hồng Sinh cũng không phải là người từng trải, thế nên ông ta không muốn làm việc xấu, và ông ta đi tẩy trắng trách nhiệm tương đối dễ dàng.
“Được rồi chủ nhiệm Từ Hồng Sinh, tôi đi ngay đây.” Lưu Siêu gật đầu đáp.
Lúc này, Thẩm Lãng đưa Thi Thanh Thanh đến gần Trung tâm tài chính quốc tế thế giới.
Gần phụ cận Trung tâm tài chính quốc tế thế giới có một khu phố ẩm thực.
Thẩm Lãng đưa Thi Thanh Thanh đến nơi này ăn một chút gì đấy.
“Thanh Thanh, em thích ăn gì? Nói với anh, anh sẽ đưa em đến đó"
Thẩm Lãng hỏi.
“Em muốn ăn lẩu.” Thi Thanh Thanh đáp.
“Được, vậy chúng ta đi ăn lẩu.” Thẩm Lãng nói.
Dáng vẻ của Thi Thanh Thanh mang theo chút sốt ruột lẫn lo lắng, trong lòng cô ấy vẫn còn nơm nớp sợ sệt vì chuyện đã xảy ra ở trường học.
“Thanh Thanh, em không vui sao?” Thẩm Lãng hỏi.
"À, anh này, cái cậu tên Kim Chí Minh kia, có phải nhà cậu ta rất có tiếng ở đây không?” Thi Thanh Thanh chớp chớp đôi mắt to tròn trong veo vắt, nhìn Thẩm Lãng.
“Nhà cậu ta là tập đoàn Kim Sư, chủ yếu làm về kinh doanh ngọc bích, cũng tạm ổn, đại khái có thể miễn cưỡng chấp nhận được.” Thẩm Lãng nhẹ giọng nói.
“Chỉ là, nghe giáo viên Tiếng Anh nói, nhà cậu ta dường như rất lợi hại.
Anh, hay là chúng ta thôi học đi, lỡ trêu vào rồi chỉ có nước trốn thôi.” Thi Thanh Thanh không muốn thấy cảnh, Thẩm Lãng bị người của gia tộc Kim trả thù.
Thẩm Lãng nhìn Thi Thanh Thanh, trong ánh mắt chứa sự ôn nhu, anh véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sau khẽ cất giọng: “Thanh Thanh, có thể uy hiếp đến người của anh, vẫn còn non lắm, em không cần phải lo lắng vì anh, mau phấn chấn tinh thần nào, anh đưa em đi ăn lẩu."
Thẩm Lãng nắm tay em gái nhỏ, đi vào một hàng lẩu trên phố, sau đó gọi món.
Đi ăn cùng Thi Thanh Thanh, đối với Thẩm Lãng mà nói, cũng là một kiểu thư giãn.
Nhìn Thi Thanh Thanh đang vui vẻ ăn lẩu, Thẩm Lãng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Bất luận thế nào, Thẩm Lãng nhất định sẽ chăm sóc cho cô em gái Thanh Thanh này cho tới khi tìm thấy sư phục Thi Bất Du.
Nếu không tìm thấy sư phục, anh sẽ chăm sóc cho Thanh Thanh cả đời.
Anh sẽ không cho phép, bất luận là kẻ nào cũng không được bắt nạt Thanh Thanh.
Bỗng nhiên, Thẩm Lãng nghe được, bàn bên cạnh đang bàn tán chuyện chạm khắc trầm hương.
Đối với đồ cổ, Thẩm Lãng là người thạo nghề.
Thế nên bên cạnh có người nói chuyện gỗ trầm hương khắc, anh nghe xong lập tức hiểu rõ.
Bàn bên cạnh là một đôi nam nữ, cũng không rõ có phải là người yêu hay không, nhưng nhìn hai người nói chuyện vui vẻ với nhau, hẳn một trong hai bên cũng đã có ý với đối phương.
“Thiếu Dương, chú của em nhất định sẽ không nhìn lầm, khối gỗ trầm hương khắc này chính là hàng xịn, anh mua sẽ không lỗ.”
Cô gái chỉ vào miếng trầm hương trên bàn và nói.
Thẩm Lãng căn bản có thể hiểu được, đôi nam nữ này một bên ăn lẩu, một bên đang nói về chuyện khối gỗ khắc kia.
Chàng trai nói: “Cũng thường thôi, ba trăm triệu, giá này không phải quá lớn, nhưng cũng không nhỏ, vẫn nên cẩn trọng thì hơn.”
"Anh làm thế này khiến em rất ngại, đồ vật qua mắt chú em không sai, em nghĩ anh nên mua nó.” Cô gái nói với chàng trai.
Lúc này, biểu cảm trên mặt cô gái lộ ra chút không vui, dường như là vì chàng trai không mua.
“Được rồi, vậy thì lấy nó đi." Chàng trai có lẽ không muốn khiến cho cô gái buồn, thế nên lập tức đưa ra quyết định.
“Lúc này mới đồng ý mua sao, đối với anh mà nói, ba trăm triệu thật sự không nhiều, nhà anh làm ăn lớn vậy mà, đúng không?" Cô gái vui vẻ làm nũng.
Chàng trai cười, đáp: “Có tiền và tiêu tiền bừa bãi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nhà anh tuy làm ăn không nhỏ, nhưng ba anh từ nhỏ đã dạy rằng, tiền phải được sử dụng ở những nơi có giá trị, nếu bỏ ra ba trăm bốn chục triệu chỉ để mua một thứ đồ dỏm, cũng tương đương với việc làm ăn buôn bán bị lỗ vốn.”
“Thiếu Dương, em nói anh nghe, mắt nhìn của chú em vô cùng lợi hại, lần đầu tư này anh nhất định sẽ không lỗ vốn, hơn nữa khối gỗ trầm hương khắc này đã trải qua giám định của tổ chức có thẩm quyền, còn có cả giấy chứng nhận giám định nữa cơ.” Cô gái lại nói.
“Thật sao? Thế là cơ quan giám định nào vậy?” Chàng trai hỏi.
“Hình như là Kỳ Trân Các, em có tra trên mạng, cơ quan giám định này rất tốt, sản phẩm của Kỳ Trân cũng vô cùng tinh tế, không thì anh lên mạng tra thử xem sao.” Cô gái đáp.
Khi Thẩm Lãng nghe được ba chữ Kỳ Trân Các, anh lập tức nổi lên hứng thú.
Lần này khi đến Giang nam, anh cũng mang theo một nghi vấn, đó chính là, trên thị trường rốt cuộc là ai đã giả mạo Kỳ Trân Các.
Khi còn ở Vân Thành, manh mối là tại Giang Nam, hiện giờ đã vào Giang Nam, Thẩm lãng cũng không quên đi việc này, bởi việc này có liên quan đến danh tiếng của sư phục, dù sao cũng không thể biến Lý Quỷ trở thành Lý Quỳ.
Vì thế, Thẩm Lãng đưa ánh mắt nhìn vào khối trầm hương kia.
“Hả? Là đồ giả!”
Thẩm Lãng vốn tưởng rằng đây là khối trầm hương thật, nhưng lại phát hiện, khối gỗ khắc này, không phải gỗ trầm hương, là gỗ của cây táo.
Đối với chất liệu đồ cổ,Thẩm Lãng thật sự là quá nhạy cảm, thế nên khi vừa đặt ánh mắt vào khối khắc gỗ, anh đã đưa ra kết luận giám định.
Đột nhiên, Thẩm Lãng cảm thấy hứng thú hơn đối với cặp đôi ở bàn bên cạnh.
Đối phương đã nhắc tới Kỳ Trân Các, nhưng lại là đồ giả, điều này không khỏi khiến cho Thẩm Lãng hoài nghi.
Vì thế, Thẩm Lãng nói với bàn bên cạnh: “Đây không phải gỗ trầm hương, là gỗ cây táo.”
Những lời này, lập tức khiến cho cô gái bất mãn mãnh liệt.
“Anh là ai? Anh dựa vào cái gì mà nói đây không phải gỗ trầm hương? Tôi nói cho anh biết, đây chính là gỗ trầm hương!”.