“Hu hu hu, là anh trai của Thi Thanh Thanh, là anh trai của cô ta ép con ăn Ollie.”
Kim Chí Minh khóc nức nở, cảm giác oan ức ghê gớm.
“Thi Thanh Thanh là ai? Lớp con có người này ư? Sao mẹ không nhớ thế?” Lư Ngọc Phân thắc mắc.
“Là học sinh mới chuyển trường, hôm nay vừa đến.” Kim Chí Minh trả lời.
“Vừa chuyển trường đã ngông cuồng như vậy ư, dám chọc vào nhà họ Kim chúng ta!”
Sau đó, Lư Ngọc Phân không hiểu nên hỏi lại: “Ollie? Ollie là gì vậy con? Có giống Oreo không?”
“Mẹ, không phải Oreo, là Ollie! Ollie đó!” Kim Chí Minh gào to.
“Bảo bối đừng khóc, không quan tâm là Ollie hay Oreo, nói chung dám bắt nạt bảo bối nhà ta, thì mẹ sẽ giết nó!”
Ngay lập tức, Lư Ngọc Phân gọi điện thoại cho Kim Chung.
Lúc này, Kim Chung đang họp ở công ty, ông ta nghe điện thoại.
“Sao thế bà xã?” Kim Chung hỏi.
“Con trai bé bỏng của chúng ta bị người ta bắt nạt ở trường.” Lư Ngọc Phấn nói to: “Chồng về nhà đi, sai người chơi chết thằng đó!”
Kim Chung nghe vợ nói vậy bèn nhướng mày, tức giận hỏi: “Là ai? Nó đã làm gì bảo bối của chúng ta?”
“Nó ép bảo bối ăn Oreo, còn bắt bảo bối nghỉ học.” Lư Ngọc Phân tức giận nói.
Giờ phút này, Kim Chí Minh đang ghé vào lòng bà ta, vừa khóc vừa sửa lại: “Hu hu hu, không phải Oreo, không phải Oreo mà.”
Mà Kim Chung đang họp nghe vợ nói con trai bị người ta ép ăn Oreo, thì thầm nghĩ vợ mình bị gì vậy, không phải chỉ là Oreo thôi sao, bánh bích quy xoay tròn, cắn một miếng, chắc chỉ là trẻ con nghịch ngợm với nhau thôi.
“Hiểu rồi, con đừng sợ nhé! Bây giờ ba bắt đầu họp, đợi ba có thời gian sẽ dẫn con đi Disney chơi.” Kim Chung nói xong câu này, lập tức cúp máy, tiếp tục cuộc họp.
Lư Ngọc Phân hờn dỗi nói: “Bảo bối à, bố của con làm gì thế, đột ngột cúp cuộc gọi của mẹ, còn họp gì đó, phải trực tiếp dẫn người về nhà báo thù cho con chứ!”
“Mẹ, là Ollie!” Kim Chí Minh bị tức đến nước mũi tèm lem.
“Rốt cuộc là gì? Nói thẳng ra là được mà, thằng bé này.”
“Là phân! Đó là phân!” Kim Chí Minh không muốn nói ra chữ này, cậu ta vừa nhắc đến lại khóc om sòm: “Hu hu hu, mẹ, con ăn phân, con ăn phân đó mẹ ơi.”
“Gì cơ? Phân á!” Lư Ngọc Phân theo phản xạ đẩy con trai trong lòng xuống sàn nhà.
Phản ứng này quá con mẹ nó chân thật rồi.
“Mẹ không nghe nhầm chứ, con nói mình ăn phân ư?” Lư Ngọc Phân quá sợ hãi hỏi lại.
Lư Ngọc Phân cứ tưởng mùi thối trên người con trai do đi vệ sinh không cẩn thận, mới giẫm vào trong bồn nước tiểu, kết quả là cậu ta ăn thứ kia.
Trong chốc lát làm bà ta buồn nôn ghê gớm.
Kim Chí Minh đặt mông ngồi dưới sàn nhà, tiếp tục khóc thét.
“Nói cho rõ, sao con lại ăn thứ buồn nôn kia?” Tiếng bà ta gầm rú lên.
“Má Lưu, má Lưu! Mau mang lọ nước hoa quý giá nhất của tôi đến đây, à đúng, má lấy cả máy làm sạch không khí ra, má Lưu nhanh lên!”
Lư Ngọc Phân gọi bảo mẫu đến, bà ta bị bệnh thích sạch sẽ.
“Là anh trai của Thi Thanh Thanh, nó ép con, mẹ mau cho người tới trường Ngự Bi, giết chết nó! Đồng thời chơi con bé Thi Thanh Thanh nữa!”
Kim Chí Minh khóc nức nở, hàm răng nghiến chặt, hận Thẩm Lãng và Thi Thanh Thanh muốn chết.
Lư Ngọc Phân và Kim Chí Minh còn đang bàn bạc nên trả thù Thẩm Lãng như thế nào, còn hiệu trưởng trường Ngự Bi đang sầu lo trong lòng.
Lục Kiệt vẫn đang lo lắng nhà họ Kim tìm ông ta tính sổ.
Hơn nữa, hiện tại nhà họ Kim là một trong các cổ đông lớn của trường Ngự Bi, hiển nhiên khi Kim Chung phát hiện con trai mình bị ép nghỉ học thì sẽ nổi giận đùng đùng, lúc đó chắc chắn ảnh hưởng đến trường học.
Nhưng Lục Kiệt cũng biết, nếu trường Ngự Bi không có Kim Chí Minh sẽ yên bình hơn nhiều, vì cậu ta quá ngang ngược, ông ta đã muốn dạy dỗ cậu ta từ lâu rồi, tuy nhiên ba của Kim Chí Minh là một trong những chủ tịch trường, còn quyền lực hơn hiệu trưởng như ông ta.
“Haizz! Đến giờ mình vẫn không rõ cậu Thẩm có gia cảnh thế nào, nếu làm mất lòng nhà họ Kim chỉ vì cậu Thẩm, liệu có phải quyết định sáng suốt không?”
“Kim Chung là một trong những chủ tịch trường, dù mình giả vờ không biết chuyện gì nhưng không có nghĩa Kim Chung không truy xét trách nhiệm của mình.”
“Kim Chung là nhà tài trợ cho trường, làm mất lòng của nhà tài trợ rồi trường Ngự Bi còn ngày tháng dễ chịu không?”
“Tuy hội trưởng Dương Kim đã ngầm nói bóng gió với mình rằng không nên vô lễ với cậu Thẩm, phải nghe theo ý của cậu ấy, nhưng mà mình không rõ lai lịch của cậu Thẩm thì làm sao suy xét được?”
Lục KIệt vì chuyện này mà mệt mỏi đầu óc quá mức, suýt bạc cả đầu.
Nói đến hội trưởng Dương Kim, ông ta không tiết lộ lai lịch của Thẩm Lãng là do không thể, cũng tuyệt đối không được phép làm vậy.
Bây giờ mười nhà giàu và quyền thế nhất Giang Nam còn chưa hết dư âm của cuộc tranh giành cậu Ngoan Nhân, nên Dương Kim chắc chắn sẽ không lộ ra chút tiếng gió nào vào thời điểm quan trọng này.
Sau khi Thẩm Lãng trở về trang viên Tống Nghị, anh lập tức cho quản gia 9526 sắp xếp, gấp rút thành lập một đội bảo vệ tiến vào trường Ngự Bi để bảo vệ an toàn cho Thi Thanh Thanh.
“Anh yêu, vậy chẳng bằng thường xuyên mời vài thầy giáo dạy kèm tại nhà.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn nói.
“Không phải anh không mời nổi giáo viên dạy ở nhà, ngược lại, học phí ở trường Ngự Bi còn đắt đỏ hơn.
Anh nghĩ thế này, bây giờ Thanh Thanh còn nhỏ, em ấy cần học cùng với các bạn khác, sinh hoạt trong môi trường như vậy mới không cảm giác cô độc, nếu không đến lúc Thi Thanh Thanh lớn không có bạn bè thân thiết sẽ rất cô đơn.
Thẩm Lãng có suy nghĩ riêng, hơn nữa cách nghĩ của anh còn chính xác.
Học ở nhà với ở trường là hai môi trường hoàn toàn khác biệt.
“Có lý, học một mình đúng là khá cô đơn.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn gật đầu, cô ấy bị Thẩm Lãng thuyết phục.
Rất nhanh, quản gia 9526 đã xin công ty Quản Gia Thế Kỷ một đội bảo vệ.
Công ty Quản Gia Thế Kỷ là công ty quản gia cao cấp nhất thế giới, đương nhiên có thể nhanh chóng sắp xếp theo yêu cầu của Thẩm Lãng.
Ngày thứ ba, Thẩm Lãng đưa Thi Thanh Thanh đến trường Ngự Bi rất sớm.
Lần này anh dẫn một đội bảo vệ đến.
Sau đó Thẩm Lãng vào phòng làm việc của hiệu trưởng để tìm Lục Kiệt.
Lục Kiệt thấy Thẩm Lãng đến thì không biết nên nói gì cho phải.
Đêm qua, ông ta mất ngủ, trằn trọc suốt đêm.
“Cậu… Cậu Thẩm, cậu đã tới rồi.”
Lục Kiệt cười chào hỏi nhưng trong nụ cười đan xen sự khổ sở.
“Sao thế, ông Lục có quầng thâm mắt lớn như vậy, do đêm qua vận động với bà xã quá mức đi.” Thẩm Lãng cười nhạt chào hỏi.
“Ơ kìa cậu Thẩm, cậu đừng lấy tôi làm trò cười, đêm qua tôi hoàn toàn không ngủ được.” Lục Kiệt than khổ.
“Phụ nữ ba mươi tuổi như sói, bốn mươi tuổi như hổ, đúng là lời đồn không sai.” Thẩm Lãng nói.
“Cậu Thẩm, cậu nói đùa, tối qua trắng đêm không ngủ là vì hôm qua trường học xảy ra chuyện kia.” Lục Kiệt giãi bày tâm sự.
“Chuyện ngày hôm qua sao, là chuyện gì?” Thẩm Lãng không nghĩ ra vấn đề nào.
“Cậu đắc tội với nhà họ Kim, còn trường Ngự Bi của tôi bị kẹp ở giữa rất khó giải quyết.” Lục Kiệt than khổ tiếp.
Nghe ông ta nói vậy, đôi mắt Thẩm Lãng híp lại, lộ ra ý lạnh lẽo.
“Ông Lục à, tôi không thích nghe lời của ông, trường Ngự Bi sắp trở thành nơi thế nào, căn bản là rối loạn bẩn thỉu! Giáo viên không có phẩm chất nghề giáo, chủ nhiệm lớp không ra chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm bộ môn càng làm tôi mở rộng tầm mắt, ông biết Kim Chí Minh làm chuyện xấu nhiều mức nào không?”
Lục Kiệt cảm giác rất xấu hổ, ông ta làm hiệu trưởng, dù không tận mắt chứng kiến những chuyện xảy ra trong lớp, nhưng cũng nghe nói chuyện xấu liên quan đến Kim Chí Minh.
Trước đây có giáo viên bị đẩy ngã gãy chân ở cầu thang, ông ta xác định tuyệt đối không phải tin đồn.
Tuy nhiên Lục Kiệt vẫn chọn cách nhắm mắt cho qua.
“Cậu Thẩm, đương nhiên tôi biết việc này, nhưng tôi hết cách rồi.
Nhà họ Kim là một trong những chủ tịch trường, số tiền mà họ đầu tư cho trường hàng năm vượt qua một trăm bảy mươi tỷ.
Cậu cũng biết trường Ngự Bi chúng tôi là trường học tư nhân dành cho con nhà giàu, cơ sở vật chất và đội ngũ giáo viên tốn rất nhiều chi phí.
Nếu không có các nhà tài trợ giúp đỡ thì trường Ngự Bi không thể hoạt động bình thường, nếu nhà họ Kim rút vốn thì mỗi năm trường sẽ tổn thất ít nhất một trăm bảy mươi tỷ.”
Hiệu trưởng Lục Kiệt liên tục than vãn.
Ai ngờ rằng Thẩm Lãng lại cười lạnh: “Vì thế thôi sao?
“Cậu Thẩm, như vậy còn chưa đủ rắc rối ư, một trăm bảy mươi tỷ đâu phải gặp dịp là có, nếu như có nhà tài trợ khác tốt hơn thì tôi cũng chẳng ôm chặt nhà họ Kim, nhưng trong thời gian ngắn không tìm được nhà tài trợ tốt hơn để rót vốn.” Lục Kiệt nói với gương mặt rầu rĩ.
Thẩm Lãng vẫn mỉm cười như trước.
“Một trăm bảy mươi tỷ mà thôi, còn không đáng giá bằng chiếc xe hơi siêu tốc độ của tôi ngoài cổng trường.
Chẳng phải nhà họ Kim đầu tư cho trường Ngự Bi một trăm bảy mươi tỷ mỗi năm thôi à, tôi sẽ đầu tư cho trường ba trăm bốn mươi tỷ một năm, ông cứ thẳng thắn đá nhà họ Kim ra khỏi chức chủ tịch trường đi!”.