Không ngờ, giáo sư Tào Côn thật sự đứng dậy.
Sau đó, giáo sư Tào Côn còn nói thêm: “Thuật bắt mạch rồng bay là một phương pháp bắt mạch từ xa xưa, nếu sử dụng phương pháp bắt mạch người này thì năng lực cảm giác của ngón tay phải vô cùng nhạy cảm.
Khi đặt ngón tay lên mạch đập của người bệnh sẽ cảm nhận được kinh mạch toàn thân một cách nhanh chóng, giống như là rồng bay khắp toàn thân.
Đây chính là nguồn gốc của Thuật bắt mạch rồng bay."
Sau đó Tào Côn lại nhìn Thẩm Lãng bằng ánh mắt nghiêm túc và cẩn thận.
Ánh mắt của Tào Côn càng cẩn thận như vậy là vì nghi ngờ thân phận của Thẩm Lãng.
Bởi vì Tào Côn biết, có thể dùng được Thuật bắt mạch rồng bay phải có xuất thân là bác sĩ giỏi, tất nhiên tổ tiên cũng là một gia tộc y học.
Những bí thuật này nhất định là do gia tộc truyền lại.
Trong lòng Tào Côn phân tích đúng là sai sự thật không nhiều.
Tuy nhiên tổ tiên của Thẩm Lãng không phải là gia tộc y học, nhưng hắn có sư phụ là Triệu Linh Xu, là nữ thần y của Hoa Hạ.
Khi các chuyên gia và giáo viên nghe Tào Côn giải thích cũng đều ngơ ngác nhìn nhau, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, trên mặt là biểu cảm kinh ngạc.
Bọn họ chưa từng nghĩ đến, theo như lời của Thẩm Lãng thì Thuật bắt mạch rồng bay chính là sự tồn tại rất đặc biệt.
Hơn nữa còn là Tào Côn giáo sư chính miệng công nhận.
Mọi người không thể đồng ý nên sinh ra bàn luận kịch liệt.
“Thuật bắt mạch rồng bay thật sự thần kì như vậy sao?”
“Giống như là rồng bay khắp toàn thân, có thể thăm dò các khiếu huyệt và kinh mạch toàn thân sao?”
“Thực sự khó mà tin được là có loại phương pháp bắt mạch như thế, thật là kỳ diệu!”
"Lão Côn, ông nghiêm túc chứ?"
Bây giờ, Quan Chi Danh là người vừa đối chất với Thẩm Lãng lúc nãy trong lòng cũng rối rắm.
Ông ta nhìn Tào Côn nói: "Lão Côn, ông cũng đừng nói giỡn như thế… Thật sự có tồn tại loại phương pháp bắt mạch này sao? Ông không phải là theo tiểu thuyết trên Internet đấy chứ?"
Đối mặt với các câu hỏi của các giáo sư, giáo sư Tào Côn thể hiện sự nghiêm túc, thận trọng giải thích: "Không liên quan gì tới tiểu thuyết, tôi đang rất nghiêm túc, tôi nghe bố tôi từng nói ông ấy biết rằng khi thần y sử dụng Thuật bắt mạch rồng bay tốc độ bắt mạch nhanh nhất là ba giây, ngay lập tức có thể biết rõ được toàn bộ mạch của người bệnh, chính xác không sai."
Ngừng một lát, Tào Côn nhìn về phía Thẩm Lãng nói: "Nhưng không phải người nào chăm chỉ luyện tập cũng có thể học được phương pháp bắt mạch như thế.
Đây là một bí thuật đòi hỏi cả chăm chỉ và thiên phú rất khắt khe.
Chăm chỉ rất quan trọng nhưng mà thiên phú quan trọng hơn, chỉ là độ mẫn cảm của ngón tay thôi nhưng có thể khiến phần lớn bác sĩ bị đè chết.
Cho nên rất dễ bị thất truyền, người kế thừa cũng rất ít."
Khi giáo sư Tào Côn còn ở tuổi trung niên, ông từng nghe bố nói đến người biết sử dụng Thuật bắt mạch rồng bay, tổ tiên nhất định là thế gia y học, thanh danh lừng lẫy.
Ngay cả Tào Côn đã hơn bảy mươi tuổi cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy thuật bắt mạch rồng bay, có thể biết được thuật này rất hiếm thấy, người kế thừa cũng cực ít.
Bây giờ ông cũng không chắc chắn lúc trước phương pháp mà Thẩm Lãng sử dụng là Thuật bắt mạch rồng bay, ông đối với cái này còn một chút không tin tưởng.
Dù sao ông cũng chưa từng được nhìn thấy nên cũng không có cách để phân biệt.
Nhưng Tào Côn đã đem Thẩm Lãng liệt vào danh sách người cần phải chú ý.
Tào Côn cho rằng nếu Thẩm Lãng thật sự biết Thuật bắt mạch rồng bay thì Thẩm Lãng xuất thân từ gia tộc y học lừng lẫy, hơn nữa so với Tào gia của ông còn cao hơn.
Thật ra Tào Côn chưa từng coi thường Thẩm Lãng.
Vì ông nhìn thấy Thẩm Lãng có đủ khí chất, là cái mà trợ lý và thư ký không thể có đủ.
Bởi vì ở đây chỉ có Thẩm Lãng, là một người trẻ tuổi nhưng lại dám đi chất vấn các chuyên gia và giáo sư, thậm chí dám đi đối chất.
Gan dạ sáng suốt như vậy, là thứ mà bạn cùng tuổi không chuẩn bị được, đây là khí chất bẩm sinh, dựa vào giả bộ là điều không thể.
Khi giáo sư Tào Côn đang dò xét Thẩm Lãng, Thẩm Lãng đã xác định được Tào Côn chính là người kế thừa y học cổ truyền.
Người kế thừa y học cổ truyền của nước Trung Quốc rất ít, không quá mười người, số lượng cụ thể không chính xác nhưng tuyệt đối sẽ không vượt qua con số mười lăm.
Hôm nay, Thẩm Lãng có thể chắc chắn giáo sư Tào Côn đúng là người kế thừa y học cổ truyền.
Trong khi Tào Côn và Thẩm Lãng còn đang muốn dò xét nhau thì Quan Chi Danh lại mở miệng nói chuyện: "Nếu như lão Côn nói Thuật bắt mạch rồng bay này là có tồn tại, nhưng điều này cũng không thể chứng minh là vị thiếu niên này cũng hiểu loại thuật bắt mạch này."
Quan Chi Danh vừa dứt lời, có không ít chuyên gia và giáo sư đồng ý với quan điểm của hắn:
"Đúng vậy, giáo sư Quan Chi Danh nói đúng, có lẽ tên nhóc con này nghe người khác nhắc tới Thuật bắt mạch rồng bay nên ở đây bịa ra vài câu."
"Cho dù loại thuật bắt mạch ba giây này thật sự tồn tại, tôi cũng không tin là thằng nhóc này có thể làm được, tôi thấy thằng nhóc này còn nhỏ như vậy, chỉ sợ bình thường xem mạch cũng không chuẩn."
"Tôi tin tưởng giảng đạo của giáo sư Tào Côn, nhưng tuyệt đối sẽ không tin tưởng thằng nhãi này có tài năng thật sự."
"Mọi người đều biết y học là cần phải tích lũy kinh nghiệm, mà kinh nghiệm có quan hệ trực tiếp với tuổi tác, nhất là Đông y.
Sau khi nhập môn, cánh cửa để thành công vẫn vô cùng cao.
Tên này còn trẻ như vậy, đừng nói là bắt mạch, đi bệnh viện thực tập trước đi đã."
Lực ảnh hưởng của giáo sư Quan Chi Danh lớn gần bằng Tào Côn, cho nên lúc này không ít người lựa chọn phụ hoa theo Quan Chi Danh.
Đối mặt với thắc mắc của mọi người, Thẩm Lãng cười lạnh nhạt nói: "Các vị không biết hương trầm, bây giờ lại không thừa nhận thuật bắt mạch của tôi, thật ra như vậy cũng không sao, tôi tới đây không phải là vì chứng minh cho ai coi là tôi giỏi đến mức nào, mà là muốn hấp thu một ít kiến thức y học từ trong miệng các giáo sư của đại học Nam Phong, nhưng mà sự thật cho tôi biết nào có chút kiến thức gì, chỉ là một đám lão già tự cho mình là rất giỏi mà thôi."
Lời này vừa nói xong, lập tức khiến cho mặt của các chuyên gia và giáo sư nóng rát.
Đúng lúc này, cái người tiểu Lý được Thẩm Lãng cứu tỉnh lấy được dũng khí nói: "Các vị giáo sư, các ngài là bậc tiền bối của Viện y học đại học Nam Phong, nhưng tôi phải nói yêu cầu của các vị đối với anh này thật sự quá hà khắc, tôi tin tưởng anh ấy có đủ thực học, các vị sao không nhân cơ hội này thu nạp anh này vào Viện y học đại học Nam Phong, như vậy thì lực lượng của viện y học chúng ta sẽ mạnh hơn."
Vị bác sĩ Lý này mạo hiểm không có cách nào tốt nghiệp đại học đúng hạn, đứng ra nói giúp cho Thẩm Lãng.
Thầy của anh nhìn về phía bác sĩ Lý, liếc mắt khinh thường, cảm thấy cánh tay của tiểu Lý với ra bên ngoài.
Lúc này, Quan Chi Danh nói thêm: "Mong muốn ban đầu khi tổ chức hội giao lưu học thuật là muốn chiêu mộ người tài, nếu quả thật có lòng muốn học hỏi thì đại học Nam Phong hoan nghênh cậu ấy gia nhập viện y học.
Thế nhưng nếu chỉ dựa vào biểu hiện bây giờ của cậu ấy thì không đủ để tiến vào viện y học, tôi không nói trình độ và lai lịch của cậu ấy, nhưng ít nhất phải cho chúng tôi thấy y thuật cao siêu của cậu ấy.
Nếu không chỉ dựa vào đốt hương và bắt mạch thì không có đầy đủ căn cứ chính xác để chứng minh tài năng của cậu ấy."
Nói trắng ra là Quan Chi Danh không tin vào y thuật của Thẩm Lãng, cho nên Thẩm Lãng không được nhận vào Viện y học đại học Nam Phong.
Khiến cho Thẩm Lãng bình thường hiếm khi đi đại học Nam Phong như này, anh là học trò của thần y thời nay, chẳng phải là nhân tài không được coi trọng sao!.
Ngôn Tình Sắc
"Ai nói tôi muốn vào Viện y học đại học Nam Phong?"
Thẩm Lãng nhìn các vị chuyên gia và giáo sư, bình tĩnh hỏi lại một câu..