"Thiếu Dương, chúng ta ra ngoài dạo phố đi."
Trương Vân Vân bỗng đề nghị.
Vì để dời tầm mắt nên Trương Vân Vân mới đưa ra yêu cầu như thế.
Nhưng lần này Đổng Thiếu Dương lại nghe tới mê mẩn, lắc đầu ngay: "Không đi.
Anh còn muốn nghe bậc thầy Thẩm giảng bài."
Trương Vân Vân bị từ chối thì lại càng tức giận hơn.
"Thiếu Dương, anh..."
Trương Vân Vân rất bất ngờ.
Trước kia cô ta xin Đổng Thiếu Dương gì được nấy, rất ít khi từ chối cô ta.
Nhưng hôm nay lại từ chối dứt khoát, không chút chần chừ như thế.
Chưa tới một tiếng mà Đổng Thiếu Dương như đã đổi thành người khác.
Điều này khiến Trương Vân Vân cảm thấy tất cả mọi chuyện quá khó tin.
Cô ta rất không hiểu rốt cuộc Thẩm Lãng có sức hấp dẫn nhiều thế nào.
Sự hấp dẫn của anh với Đổng Thiếu Dương lại vượt qua cả cô ta.
Nếu Thẩm Lãng là gái đẹp khiến Đổng Thiếu Dương bị cuốn hút thì còn có thể chấp nhận được, nhưng Thẩm Lãng lại là đàn ông!
"À...!Chuyện này..."
Trương Vân Vân cau mày.
Thậm chí cô ta còn nghi ngờ về hướng giới tính của bạn trai.
Nhưng chẳng lâu sau cô ta đã cảm thấy không thể.
Sao bạn trai cô ta lại thay đổi tính hướng trong thời gian ngắn thế? Sao lúc trước không nhận ra?
Trương Vân Vân phát hiện địa vị của mình trong lòng bạn trai đã không còn bao nhiêu nữa.
Cô ta càng ngày càng sợ sau này sẽ phải sống trong giày vò.
Hôm nay, rốt cuộc Thẩm Lãng cũng cho ông cháu nhà họ Đổng một bài học.
Anh cảm thấy sau này sẽ không xảy ra những chuyện như thế này nữa.
Giảng bài cho bé đáng yêu đúng là rất tốn sức.
Nếu không phải vì ông cháu nhà họ Đổng khách sáo quá thì Thẩm Lãng cũng chẳng muốn làm việc thừa thãi.
Đương nhiên cũng là vì để có thể tra thêm nhiều manh mối có liên quan tới Kỳ Trân các.
"Được rồi, ông Đổng, về chuyện chơi hương thì là như vậy.
Chỉ cần ông nhớ kỹ những lời tôi vừa nói ban nãy thì tôi bảo đảm sau này ông chơi hương liệu sẽ ít phải chịu thua thiệt hơn một chút."
Thẩm Lãng chỉ nói tới đây.
Nếu ông cụ Đổng nghe lời anh giảng giải chắc chắn có thể ít gặp phải đường vòng, không tới nỗi tốn hơn ba mươi bốn tỷ mà không mua nổi một một miếng trầm hương chất lượng tốt.
"Cảm ơn thầy Thẩm, cảm ơn thầy Thẩm đã chỉ bảo giúp tôi hiểu ra.
Sau này chắc chắn tôi sẽ nghe lời thầy Thẩm giảng giải nhiều hơn." Ông cụ Đổng nói đầy cảm kích.
Nhưng Thẩm Lãng lại nghĩ thầm thôi đi, y như dạy trẻ mầm non tính toán cao cấp, quá mệt lòng.
Bỗng, ông cụ Đổng chuyển đối tượng.
"Vân Vân, bây giờ con thấy chưa? Tài năng của thầy Thẩm chắc chắn không phải đùa đâu.
Con thua cược rồi."
Ông cụ Đổng nhìn Trương Vân Vân, ra vẻ nghiêm túc.
Sắc mặt Trương Vân Vân trở nên đỏ rực như mông khỉ.
"Ông nội...!Con..."
Thua cược rồi, đừng nói sính lễ gấp đôi, dù chỉ là sính lễ hơn ba tỷ tư cũng như bát nước đổ đi rồi.
Trương Vân Vân xót đến nhỏ máu, cũng cảm thấy vô cùng hối hận.
Bây giờ ruột gan cô ta đã hối hận đến xanh lét rồi.
Cô ta hối hận vì lúc trước không nên đánh cược với người nhà họ Đổng.
Hành động này quá liều lĩnh.
"Vân Vân, theo như đánh cược thì nhà họ Đổng chúng ta sẽ không chi một đồng sính lễ nào cho lễ hỏi của con với Thiếu Dương." Ông cụ Đổng nói.
Ông cụ Đổng đúng là không quan tâm đến mấy tỷ tiền sính lễ kia.
Cho dù có là ba mươi tư tỷ ông ta cũng có thể lấy ra.
Nhưng ông ta vẫn làm thế là vì muốn khiến Trương Vân Vân rời khỏi cháu trai mình.
Ông ta nhận ra Trương Vân Vân quá ham tiền.
Nếu không có sính lễ, vậy thì Trương Vân Vân sẽ chủ động chia tay.
"Ông nội, đừng nói là ông tưởng thật đấy nhé? Lúc đó cháu chỉ nói đùa thôi, nói đùa thôi." Trương Vân Vân cười xấu hổ, che đi sự căng thẳng trong lòng.
Có điều, ông cụ Đổng lại không định cứ để thế cho qua.
"Cái gì? Cháu bảo là nói đùa sao? Vân Vân, cháu còn muốn chối à?" Ông cụ Đổng nghiêm túc lên cũng có vẻ rất hung dữ.
Có thể nhận ra rằng, ông cụ Đổng có sự khâm phục và kính nể từ tận đáy lòng với Thẩm Lãng, nhưng đối xử với Trương Vân Vân tham tiền thì ông ta không khách sáo như thế.
Trương Vân Vân thấy ông cụ Đổng quyết định như thế thật thì cô ta cuống quýt nhìn về phía Đổng Thiếu Dương, nháy mắt với bạn trai, ám chỉ anh ta nói chuyện giúp mình.
Đổng Thiếu Dương có tình cảm với Trương Vân Vân.
Tuy Trương Vân Vân bán đồ giả cho anh ta khiến tình cảm của anh ta dành cho cô ta đã không còn như trước, nhưng không tới mức khiến anh ta phải quyết tâm chia tay.
"Ông nội, phải nghiêm túc như thế thật ạ?" Đổng Thiếu Dương còn nể tình cũ với bạn gái.
"Thiếu Dương, đương nhiên là phải nghiêm túc thế rồi.
Sao có thể đưa chuyện này ra đùa? Chẳng lẽ chuyện lớn như cưới hỏi cũng có thể đùa giỡn được sao? Bây giờ cháu đã tốt nghiệp đại học rồi, phải là một người trưởng thành, đừng có trẻ con nữa!" Ông cụ Đổng nghiêm túc quở trách Đổng Thiếu Dương.
Đổng Thiếu Dương vẫn hơi sợ ông nội.
Anh ta biết lần này ông nội nổi giận thật.
Nhưng Trương Vân Vân nháy mắt với anh ta liên tục, điều này khiến Đổng Thiếu Dương rất khó đưa ra quyết định.
Cuối cùng, Đổng Thiếu Dương ném ánh mắt cầu cứu về phía Thẩm Lãng.
"Thầy Thẩm, anh thấy tôi nên lựa chọn thế nào ạ?" Đổng Thiếu Dương hỏi Thẩm Lãng.
"Một người phụ nữ gài bẫy bạn trai thì có gì đáng để lưu luyến? Với gia thế của nhà họ Đổng, tuy không được tính là nhà giàu có quyền thế, nhưng không lo chuyện tìm vợ.
Với chất lượng như cô ta thì công ty mai mối trên mạng có một đống." Thẩm Lãng nói thẳng.
Thẩm Lãng vừa nhìn đã biết Trương Vân Vân là loại người nào.
Dù sao kinh nghiệm của anh nhiều hơn, nhìn người không sai được.
Nghe nói thế, Trương Vân Vân lập tức tức tới mức giẫm chân.
"Anh là cái thá gì chứ! Anh dựa vào đâu mà lại nói tôi như thế?" Trương Vân Vân đứng lên, tức giận chỉ về phía Thẩm Lãng.
"Vậy cô có tư cách gì mà chỉ vào tôi?" Thẩm Lãng quẳng cho Trương Vân Vân một ánh mắt lạnh như băng, sắc bén như dao găm.
"Tôi...Tôi là cháu dâu tương lai của nhà họ Đổng, đương nhiên tôi có tư cách nghi ngờ anh.
Người ta nói thà phá mười ngôi miếu không phá một mối lương duyên, nhưng anh lại xúi giục, khích bác tôi và Thiếu Dương.
Anh đúng là kẻ ti tiện bỉ ổi!" Trương Vân Vân bực mình nói.
"Đúng vậy, thà phá mười ngôi miếu không phá một mối lương duyên, nhưng tình huống cụ thể khác nhau thì cách xử sự cũng khác nhau.
Chỉ là một streamer nho nhỏ trên mạng, chẳng phải muốn dựa vào thủ đoạn tinh vi của mình để gả vào nhà giàu đó sao? Vì nhà họ Đổng khách sáo với tôi nên tôi mới rảnh mà vạch mặt cô.
Cô tưởng một người có khí chất và phong độ như cô mà có thể bao biện bằng thân phận ngụy tạo tinh vi à?"
Thẩm Lãng không khách sáo chút nào, vạch trần bộ mặt thật của Trương Vân Vân một cách thẳng thắn.
Nói thật, với loại con gái như Trương Vân Vân, Thẩm Lãng anh đã gặp nhiều rồi.
Anh cũng từng làm việc trong ngành giải trí truyền thông, từng quen không loại ít con gái như vậy.
Được công ty thiết kế sẵn hình tượng cho, đăng vài bài về món ăn ngon trên mạng, đưa tin về mấy chốn xa hoa, ví dụ như khách sạn hạng sang, biệt thự hạng sang để đắp nặn nên hình tượng người trên người.
Bây giờ thì đến bước câu dẫn loại công tử như Đổng Thiếu Dương.
Loại con ông cháu cha như anh ta, gia cảnh giàu có nhưng hoàn toàn không thể gọi là nhà quyền thế, không có bối cảnh nền móng vững chắc, vòng giao tiếp cũng chỉ chủ yếu trong giới kinh doanh.
Gia thế như vậy cũng không được đánh giá quá cao với tiểu thư có gia thế, không phải đối tượng thông gia mà nhà quyền thế nhắm đến.
Gia đình thế này khá dễ bị loại con gái như Trương Vân Vân để ý tới.
"Anh! Anh nói xằng nói bậy! Ngậm máu phun người! Tôi làm gì được thiết lập hình tượng chứ? Tôi chưa từng!" Trương Vân Vân càng luống cuống hơn.
"Không? Công ty các cô chơi đùa lộ liễu như vậy, trong giới chúng tôi đã không còn mới lạ từ lâu rồi.
Mười năm trước tôi ngộ ra hết rồi." Thẩm Lãng cười mỉa.
Cậu ấm nhà quyền thế đều có lớp vỏ ngoài như thế.
Tụ họp thì chắc chắn không thể thiếu gái đẹp đẽ làm bạn giúp vui, tô điểm cho bầu không khí.
Chuyện này trong giới cũng không phải là chuyện mới mẻ gì.
Lúc này, Đổng Thiếu Dương cũng luống cuống.
Anh ta vội vàng hỏi Thẩm Lãng: "Thầy Thẩm, anh nói thật à? Có chứng cứ gì không?"
Bỗng biết mình là mục tiêu ngốc nghếch dễ câu, thậm chí còn có khả năng bị đổ vỏ, vẻ mặt Đổng Thiếu Dương nhanh chóng trở nên tái xanh..