Quan Chi Danh quỳ xuống cảm ơn, là thừa nhận Thẩm Lãng, đồng thời cũng là sự thừa nhận và khẳng định của học viện y của đại học Nam Phong.
“Thầy Thẩm, xin hãy nhận cái cúi đầu của Quan Chi Danh tôi đây.
Sau này nếu tôi còn bất kính với ngài thì tôi xứng đáng bị độc chết!” Quan Chi Danh thề độc.
Quan Chi Danh giống như biến thành một con người khác, trở nên cực kỳ tôn kính Thẩm Lãng, thậm chí không tiếc quỳ xuống cho Thẩm Lãng.
Khác biệt rất lớn với Quan Chi Danh ngạo mạn của ba ngày trước.
“Ông biết điều là được rồi.” Thẩm Lãng lạnh lùng liếc Quan Chi Danh.
“Thầy Thẩm nói đúng.
Lúc trước tôi không biết điều nên mới suýt nữa làm hại mình mất mạng.
Tôi hứa với ngài, sau này tôi sẽ không như vậy nữa.” Đôi mắt Quan Chi Danh đỏ bừng, nức nở nói.
“Ông không cần hứa với tôi, ông sống hay chết thì liên quan gì tới tôi?” Thẩm Lãng thản nhiên nói.
“Đúng đúng, thầy Thẩm, bất kể ngài nói gì, tôi cũng khiêm tốn thụ giáo, tương lai ngày chính là thầy của tôi.” Quan Chi Danh vẫn quỳ.
Thẩm Lãng cau mày, nói thẳng: “Người có tư chất bình thường như ông thì không có tư cách lmf đồ đệ của tôi.
Hơn nữa tôi còn chưa muốn nhận học trò đâu.”
Đúng thế, trong mắt Thẩm Lãng, tư chất của Quan Chi Danh quá kém cỏi.
Hơn nữa ông ta đã già rồi, Thẩm Lãng nhận học trò này thì có ích gì
Thấy Thẩm Lãng trả lời thẳng thắn như vậy, Quan Chi Danh không phản bác mà vẫn nói tiếp: “Thầy Thẩm, dù ngài có nhận tôi làm học trò hay không thì trong lòng tôi, ngài vĩnh viễn là thầy của tôi.
Sau này ngài muốn tôi làm trâu làm ngựa cũng được.”
Vẻ bụng tới lời nói của Quan Chi Danh.
Theo lý thuyết, Quan Chi Danh làm vậy là trèo cao thu học trò đừng nói là thiên tài ngút trời, ít ra cũng phải là thiên phú cực cao trong lĩnh vực y cổ truyền.
Còn Quan Chi Danh đã già đầu rồi, chẳng qua chỉ là phó viện trưởng ở học viện y đại học Nam Phong, trong lĩnh vực học thuật cũng chẳng có thành tựu lớn lao gì, chẳng qua là nhiều kinh nghiệm một chút mà thôi.
Ông ta dựa vào đâu mà làm học là đến nhận học trò thì Thẩm Lãng cảm thấy mình không cần ở lại đây lâu lắm, anh không có tâm tư nhận học trò.
Khi anh đang định rời đi thì Tào Côn bỗng gọi anh lại.
“Thầy Thẩm, tôi có một lời thỉnh cầu, cậu có thể đồng ý được không?” Tào Côn nghiêm túc nói, thái độ cũng có vẻ rất cung kính.
“Vậy thì còn phải xem thỉnh cầu của ông là gì.
Nếu là quá đáng thẳng.
“Thầy Thẩm, tôi muốn cậu đến giảng bài ở học viện y chúng tôi.
Mong cậu yên tâm, học viện chúng tôi sẽ mời cậu là giáo sư đặc biệt, đãi ngộ rất cao, tương lai còn có hy vọng trở thành viện trưởng.” Tào Côn cười nói.
Tào Côn cho rằng điều kiện như vậy đủ để thuyết phục Thẩm Lãng, nhưng cho dù là viện trưởng thì Thẩm Lãng cũng không thèm để mắt.
Làm viện trưởng thì học này, chẳng thú vị gì cả.
“Không bàn nữa, tôi sẽ không giảng bài ở đại học đâu.”
Ngay từ đầu, Thẩm Lãng đã từng nói rồi, dù học viện y của đại học Nam Phong mời anh thì anh cũng sẽ không tới.
Bây giờ lại thực sự ứng nghiệm.
Anh bận trăm công nghìn việc, làm gì rảnh rỗi mà tới đại học giảng bài.
“Thầy Thẩm…” Tào Côn không ngờ ngay cả điều kiện như vậy mà cũng không thể thuyết phục Thẩm Lãng.
“Đừng nói nữa, viện trưởng mà thôi, ai thèm chứ.” Nói xong, Thẩm Lãng xoay người, chuẩn bị rời đi.
Tào Côn còn muốn giữ lại.
Cuộc tỷ thí ba ngày trước, Thẩm Lãng thi triển Vô Cực Thần Châm khiến Tào Côn hạ quyết tâm phải nghĩ mọi cách làm thân với Thẩm Lãng.
Vừa có thuật bắt mạch rồng bay, vừa có vô cực thần châm, còn có thần y nếm bách thảo, đều khiến Tào Côn bị chinh phục, càng khiến Tào Côn cảm thấy thiên phú và truyền thừa có thể thoát khỏi hạn chế tuổi tác, cho dù Thẩm Lãng chỉ hơn hai mươi tuổi thì cũng có thể thoải mái đè bẹp một đống giáo sư già như họ.
“Thầy Thẩm, tôi muốn nhường vị trí viện trưởng cho cậu.
Nhưng đại học Nam Phong rất khó cho phép, bởi vì tuổi tác của cậu nên ban đầu cậu không thể có chức vị rất cao.
Nhưng tôi hứa trong vòng ba năm sẽ cho cậu thăng chức thật nhanh, năm năm sau cậu có thể trở thành phó viện trưởng.” Tào Côn vỗ ngực hứa hẹn.
Ba năm thăng chức nhanh, năm năm trở thành phó viện trưởng học viện y, mười năm sau Tào Côn về hưu, Thẩm Lãng trở thành viện trưởng, đây là những gì mà Tào Côn có thể cố gắng nhất.
Chỉ cần Thẩm Lãng chịu gia nhập vào học viện y đại học Nam Phong thì Tào Côn có thể thu xếp mọi thứ cho anh, trong vòng mười năm trở thành viện trưởng, đủ để phá kỷ lục.
Nhưng Thẩm Lãng chính là công tử Ngoan Nhân, sao lại để ý tới chức viện trưởng của một học viện y tầm thường chứ.
Anh có bao nhiêu doanh nghiệp trong tay, ngay cả tòa nhà thương mại trung tâm tài chính toàn cầu Giang Nam cũng thuộc về anh.
Anh là chủ thầu của hơn một nửa chủ tịch giới kinh doanh Giang Nam, bận trăm công nghìn việc, chạy đến đại học này làm viện trưởng của học viện y đúng là cầm đại bác bắn muỗi.
“Chí hướng của tôi chẳng lẽ chỉ là một viện trưởng tầm thường thôi sao? Tào Côn, ông đừng tốn công nữa.
Hồ nước như đại học Nam Phong không nuôi nổi con rồng là tôi đâu.”
Dứt lời, Thẩm Lãng cất bước rời khòi phòng bệnh, để lại Quan Chi Danh và Tào Côn đưa mắt nhìn nhau.
“Lão Tào, như vậy mà vẫn không thể níu kéo được thầy Thẩm, rốt cuộc thầy Thẩm muốn gì? Ba mươi tuổi đã ngồi lên chức phó viện trưởng, bao nhiêu người đều tha thiết ước mơ cơ mà!”
Thấy Thẩm Lãng quyết đoán từ chối, Quan Chi Danh cũng rất kinh ngạc.
“Đúng vậy, có người đã qua tuổi thất tuần cũng không lên được vị trí này.
Nhưng ông có nghĩ tới không, bản lĩnh của thầy Thẩm, cho dù tới thủ đô thì cũng rất hiếm thấy, cho nên cậu ta thực sự có lý do từ chối.” Tào Côn nói.
“Cũng đúng.
Năng lực của thầy Thẩm đúng là rất mạnh.
Chẳng qua lão Tào à, thầy Thẩm với mấy vị quốc y lâu năm ở Giang Nam này, ai càng mạnh hơn?” Quan Chi Danh hỏi.
“Cái này thì khó mà nói.
Thầy Thẩm nắm giữ thuật bắt mạch rồng bay, vô cực thần châm, còn nhạy cảm với thảo dược như vậy, bản lĩnh này cho dù gặp phải mấy vị quốc y kia thì cũng có thể kỳ phùng địch thủ.
Chỉ tiếc nhân tài như vậy không thể làm việc cho chúng ta.
Lần này y học viện chúng ta trắng tay mà về rồi.”
Kế hoạch của Tào Côn bị đổ bể.
Ông ta vốn định mượn cơ hội này tuyển nhận nhân tài, kết quả chẳng những không mời những nhân vật có số má mà còn mất hai mươi mấy ông giáo sư.
Tào Côn với Quan Chi Danh không hay biết gì về nguyên nhân thực sự khiến Thẩm Lãng tham dự trận tỷ thí này.
Thẩm Lãng chỉ muốn tới đây để thử trình độ của giới y cổ truyền Giang Nam, chứ không phải là để được mời vào học viện y trường đại học Nam Phong.
Nói thật, Thẩm Lãng còn chướng mắt.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Lãng làm nhiệm vụ gia tộc rất nhanh, thủ đoạn cũng rất mạnh mẽ, có thể nói là nghiền áp.
Bốn gia tộc hạng hai ở Giang Nam chỉ còn lại một mình nhà họ Kim.
Thẩm Lãng đang định so chiêu với nhà họ Kim.
Nhưng không ngờ, Kim Chung đã chuẩn bị đối phó với Thẩm Lãng và Thi Thanh Thanh.
Hôm nay, ngoài cổng trường Ngự Bi có một đoàn xe thật dài..