Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!



Lôi Lực nói: “Thằng nhóc đó cũng có thù với nhà họ Lôi chúng tôi.”
Nghe vậy, Lăng Vân với Hướng Thiên lập tức vui vẻ.

Lúc trước Lôi Lực cũng không tiết lộ chuyện Thẩm Lãng đã đánh em họ Lôi Hồng của ông ta cùng với hậu bối Lôi Đại Cương của nhà họ Lôi.

Bây giờ Lăng Vân với Hướng Thiên thấy lại có người muốn gây khó dễ cho Thẩm Lãng, họ cảm thấy lần này chắc chắn Thẩm Lãng sẽ không chịu được hai lần đả kích.

Trải qua lần đả kích này, sau đó lại thêm lần nữa, chắc chắn sẽ sụp đổ, tập đoàn Phi Vũ ở tỉnh ngoài này sẽ bị hủy diệt ở Giang Nam.
“Lão Lôi, sao thằng nhóc đó lại chọc tới ông?” Lăng Vân hỏi.
“Ông biết Lôi Hồng không?” Lôi Lực hỏi.
“Biết chứ, Lôi Hồng bị sao vậy?” Lăng Vân không biết chuyện xảy ra ở nhà họ Lôi.
“Lôi Hồng bị thằng nhãi đó đánh, trước mắt còn đang nằm trong bệnh viện.

Ông nói xem sao tôi không tức cho được?” Nhắc tới Thẩm Lãng, Lôi Lực lại tức giận.
“Sao lại là thằng Thẩm Lãng này nữa vậy? Ba người nhà chúng ta đều từng bị thằng nhãi này đánh.” Lăng Vân cũng cạn lời.

Vừa tới Giang Nam chưa đầy một tháng đã đắc tội cả ba gia tộc quyền quý nhất Giang Nam, trừ Thẩm Lãng ra thật sự không có người khác.
“Ha ha ha, thằng nhãi này đúng là nhân tài, đắc tội cả nhà họ Lôi, nhà họ Lăng với nhà họ Hướng.

Để tôi xem sau này nó còn phát triển ở Giang Nam kiểu gì.” Hướng Thiên cũng cảm thấy thú vị.

Tuy nhiên trong mắt Hướng Thiên, đằng sau sự thú vị này chính là tìm chết, Thẩm Lãng đang tìm đường chết, trong vòng nửa tháng đắc tội ba nhà quyền quý, sau này đừng hòng sống yên thân.
Trong cuộc họp mặt này, gia chủ Bạch Hùng của nhà họ Bạch rất đắc ý.

Ông ta nói: “Ông xem, ba người các ông chắc chắn là vì làm quá nhiều chuyện xấu nên mới bị theo dõi, cố ý gây sự đấy.


Ông thấy nhà họ Bạch chúng tôi có vấn đề gì đâu?”
Thực ra Bạch Hùng không biết rằng con trai thứ hai của ông ta đang mua sát thủ trên khắp thế giới để đối phó với Thẩm Lãng.
“Lão Bạch, vậy thì bữa ăn lần này ông trả tiền đi.” Lăng Vân cười nói.
“Chẳng qua chỉ là tiền một bữa nhậu thôi mà, trả thì trả.” Bạch Hùng cũng cười nói.
Bốn gia tộc lớn này không phải là quan hệ hợp tác chân chính.

Đừng nhìn mặt ngoài họ vừa nói vừa cười, trông rất hòa thuận, nhưng thực tế ai cũng có mưu đồ riêng.

Họ đều ước gì công ty đối phương đóng cửa, từ đó giúp công ty nha mình trở thành bá chủ của giới kinh doanh Giang Nam.
Ngay khi họ đang đắc ý thì chị Hồng đã bị Lam Lập Trụ thay thế vị trí.

Sau khi Thẩm Lãng giải quyết phiền toái nhỏ bé như chị Hồng, anh đã rời khỏi khách sạn Kim Sư trở về nhà.
Ở Giang Nam vẫn còn những mắt xích như Lam Lập Trụ, tùy thời hưởng ứng lời kêu gọi của nhà họ Thẩm.

Đó có lẽ chính là lúc Thẩm Lãng quyết chiến với những gia tộc quyền thế này.
Trong một căn phòng riêng khác, Tống Tri Viễn đang tiến hành đàm phán với người phụ trách của công ty mỹ phẩm Tiêu Tiêu.

Người phụ trách công ty mỹ phẩm Tiêu Tiêu tên là Trương Kiệt Khắc, là một tay già đời trong ngành sản xuất này.
Thực ra thực lực của công ty này chỉ là bình thường, nếu so sánh thì chưa chắc đã thắng được tập đoàn Tống thị.

Vốn dĩ trường hợp này sẽ rất dễ dàng thành công.

Tống Tri Viễn cảm thấy xác suất thành công rất lớn, bản thân ông cũng rất vui vẻ, dù gì đây cũng là miếng thịt mỡ, nếu có thể thành công thì chắc chắn sẽ là chuyện tốt đối với tập đoàn Tống thị.

Đương nhiên, đối với Trương Kiệt Khắc mà nói, hợp tác với tập đoàn Tống thị cũng coi như là sự lựa chọn không tồi.


Song vấn đề ở chỗ lần này có nhà họ Lôi và nhà họ Hướng nhúng tay vào cuộc đàm phán lần này.

Nếu không có mấy gia tộc lớn gây khó dễ thì cuộc hợp tác giữa Trương Kiệt Khắc và Tống Tri Viễn sẽ được triển khai rất luận lợi.
Nhưng do vậy mà Tống Tri Viễn và Trương Kiệt Khắc đàm phán rất không thoải mái.

Về vấn đề hợp đồng, Trương Kiệt Khắc rất hùng hổ, yêu cầu tập đoàn Tống thị phải nhượng ra đa số lợi nhuận.

Hơn nữa hợp đồng chủ yếu nhằm vào tập đoàn Tống thị, rất hà khắc.

Điều đó khiến Tống Tri Viễn rất tức giận, lập tức bỏ đi, từ chối hợp tác với Trương Kiệt Khắc.
Thực ra Trương Kiệt Khắc cũng rất bất đắc dĩ.

Ông ta rất muốn hợp tác với tập đoàn Tống thị, nề hà có mấy gia tộc quyền thế gây áp lực từ đằng sau, nhất là nhà họ Hướng.

Nhà họ Hướng gây sức ép, nhà họ Lôi cũng chỉ tên muốn hợp tác với ông ta, cho nên ông ta chỉ có thể lựa chọn khuất phục trước nhà họ Hướng với nhà họ Lôi.

Đây là sự lựa chọn bất đắc dĩ của Trương Kiệt Khắc.

Ông ta biết lần này mình chỉ có thể chịu thiệt thòi mà thôi.
Không phải tất cả dự án nào cũng thích hợp hợp tác với công ty lớn.

Tập đoàn Lôi thị đúng là lớn hơn tập đoàn Tống thị rất nhiều, thực lực tổng thể cũng mạnh hơn, nhưng đa phần quyền chủ động sẽ nằm trong tay bên mạnh hơn.


Tập đoàn Lôi thị sẽ không chịu thiệt thòi trong việc làm ăn, cho nên hợp đồng sẽ áp chế công ty mỹ phẩm Tiêu Tiêu của Trương Kiệt Khắc rất mạnh.

Trương Kiệt Khắc sẽ không chiếm được nhiều lợi ích từ dự án hợp tác này.

Còn nếu hợp tác với tập đoàn Tống thị, dưới tiền đề địa vị của hai bên ngang hàng thì sự hợp tác của họ sẽ tiến hành thuận lợi.
Sau khi về nhà, Tống Tri Viễn lập tức gọi điện cho Thẩm Lãng, muốn tìm Thẩm Lãng tâm sự kể khổ.
“Tiểu Thẩm, cháu hợp tác sao rồi? Đàm phán thành công không?” Tống Tri Viễn hỏi.
“Thành công.” Thẩm Lãng trả lời.
“Thành công nhanh thế cơ à? Vậy thì thuận lợi quá nhỉ.” Tống Tri Viễn vừa cảm thấy vui vẻ cho Thẩm Lãng, đồng thời hụt hẫng vì chính bản thân mình.
“Tạm được.”
“Nghe nói chị Hồng khó chơi lắm, cháu đàm phán thuận lợi như vậy, có phải là đã hy sinh nhan sắc của mình không?” Tống Tri Viễn nói đùa.
“Chỉ bằng chị Hồng mà cũng xứng à? Nói thật cho ông biết, chị Hồng đã bị cháu đá rớt rồi, bây giờ thuộc hạ Lam Lập Trụ của cháu đã tiếp quản công ty của cô ta.” Thẩm Lãng cũng không có ý định giấu diếm chuyện này.

Sau này Tống Tri Viễn sẽ còn thấy Thẩm Lãng mạnh mẽ và bí ẩn hơn nhiều.
Biết tin này, Tống Tri Viễn vô cùng kinh ngạc: “Cháu đá rớt chị Hồng, còn bảo thuộc hạ của cháu tiếp quản công ty cô ta ư? Sao cháu làm được điều đó?”
“Chuyện này ông không cần quan tâm.

Chị Hồng với công ty của cô ta đã được cháu thu phục, dự án lần này đã nằm trong tầm tay của cháu.

Còn ông thì sao?” Thẩm Lãng hỏi: “À phải rồi, bên phía ông sao rồi?”
Mặc dù Tống Tri Viễn không hiểu được Thẩm Lãng đã thu phục chị Hồng bằng cách nào, sau đó lại cho thuộc hạ của mình tiếp quản công ty của chị Hồng như thế nào, nhưng lúc này ông ấy đang buồn bã, trả lời: “Đừng nói nữa, Trương Kiệt Khắc thật quá đáng.

Cậu ta làm hợp đồng rất khó coi, không có bất cứ lợi ích nào cho công ty của ông.

Ông cảm thấy cậu ta cố ý gây khó dễ cho ông, chẳng có chút thành ý hợp tác nào nữa.

Dù sao ông không thấy!”
Nhắc tới Trương Kiệt Khắc, Tống Tri Viễn vô cùng căm hận.

Ở Vân Thành, ông từng chịu thiệt như thế hồi nào? Nhưng từ khi tới Giang Nam, ông lúc nào cũng bị khinh bỉ, bị trở ngại nhiều lần.


Hôm nay càng khiến ông tức giận tột độ, ông cảm thấy Trương Kiệt Khắc đang cố ý làm nhục mình!
Tuy nhiên Thẩm Lãng lại nói rằng: “Trương Kiệt Khắc cũng chỉ là quân cờ mà thôi.

Cháu đoán chắc ông ấy cũng không muốn từ bỏ việc hợp tác với công ty ông, dù sao hai công ty cũng ngang hàng với nhau, nếu hợp tác bình thường thì chắc chắn hai bên có thể thỏa thuận một hợp đồng hài lòng.”
Tống Tri Viễn nhíu mày, dường như hiểu được gì đó: “Tiểu Thẩm, ý cháu là Trương Kiệt Khắc bị thế lực khác đe dọa nên mới bất đắc dĩ làm hỏng vụ hợp tác lần này?”
“Đúng vậy.

Thực ra sau khi được tập đoàn Phi Vũ nâng đỡ, thực lực của tập đoàn Tống thị không hề thua kém, Trương Kiệt Khắc không có lý do gì mà lại không hợp tác.” Thẩm Lãng nói.
“Vậy thế lực sau lưng Trương Kiệt Khắc là ai? Cậu ta bị ai đe dọa?” Tống Tri Viễn lại hỏi.
“Ông ngẫm lại xem gần nhất đắc tội với ai?” Thẩm Lãng hỏi.
“Người nhà họ Hướng?” Tống Tri Viễn ngẫm nghĩ, chỉ có mình nhà họ Hướng thôi.
“Vậy là được rồi, chắc chắn là nhà họ Hướng đã giở trò sau lưng, đe dọa Trương Kiệt Khắc.

Con trai của Hướng Thiên bị cháu đánh gãy hai tay, còn đang nằm viện, mà lý do là vì cháu gái ngoại của ông ta, Lữ Diễm Diễm đã nảy sinh mâu thuẫn với Tiểu Từ, dẫn tới xung đột sau này.

Đây là Hướng Thiên cố ý ngáng chân.” Thẩm Lãng nói.
Tống Tri Viễn chợt hiểu ra, sau đó phẫn hận chà chân: “Hướng Thiên vô liêm sỉ! Cố ý chơi tôi!”
Đồng thời, Tống Tri Viễn cũng cảm thấy rất hối hận: “Tiểu Thẩm, bây giờ ông rất hối hận, nếu không trêu chọc nhà họ Hướng thì có lẽ cục diện hiện tại sẽ không thành ra thế này.”
Tống Tri Viễn cũng không oán Thẩm Lãng, ông chỉ hối hận vì lúc trước không cúi đầu, hoặc là ngăn cản Thẩm Lãng, tránh cho con trai Hướng Thiên bị gãy tay, vậy thì có lẽ sẽ không gợi ra lửa giận của Hướng Thiên.

Nhưng không có giá như.
Thẩm Lãng lại biểu hiện rất cười thế: “Không đáng hối hận! Chẳng lẽ ông muốn tận mắt chứng kiến Tiểu Từ bị Lữ Diễm Diễm ức hiếp sao? Lúc trước Lữ Diễm Diễm bắt Tiểu Từ quỳ xuống xin lỗi, ông có thể chịu đựng được sao? Tóm lại cháu không chịu được.

Không đánh chết Hướng Ca đã là cháu khoan dung lắm rồi!”
Thẩm Lãng bất chấp tất cả, không quan tâm đối phương là ai, cũng chẳng cần biết đối phương mạnh mẽ cỡ nào.

Chỉ cần có kẻ dám ức hiếp người bên cạnh anh, anh sẽ cho đối phương phải tiếc nuối cả đời!.


Nhấn Mở Bình Luận