"Cứ nói đi, em sẽ lắng nghe."
Tống Từ hạnh phúc thỏa mãn ôm Trầm Lãng, cho dù gió biển ướt mặn lướt qua khuôn mặt cũng cảm thấy ngọt ngào.
Thẩm Lãng nhìn Tống Từ xinh đẹp đáng yêu, suy nghĩ một chút vẫn không đành lòng nói.
"Anh Lãng, anh mau nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" Tống Từ lên tiếng hỏi.
"Ồ, không có gì, anh muốn nói phong cảnh ở đây rất đẹp." Thẩm Lãng cười cười cố xua tan đi nỗi xấu hổ.
"Chúng ta chụp ảnh cưới cũng phải tới nơi này chụp, được không?"
Tống Từ bỗng nhiên từ phía sau vòng tay tới trước người Thẩm Lãng, sau đó chui vào trong ngực Thẩm Lãng, làm nũng nói: "Được không anh?”
Nhìn đôi mắt to sáng ngời trong suốt của Tống Từ, Thẩm Lãng ngượng ngùng chuyển đề tài, nói: "Trường đại học của anh còn chưa tốt nghiệp, muốn nói chuyện kết hôn vẫn còn sớm, hiện tại nên lấy việc học làm trọng tâm chứ.
”
"Chuyên ngành của em cứ học qua loa một chút là tốt rồi, anh thấy em tới Giang Nam mà trường học cũng đâu có quản được em." Tống Từ cười nói.
"Đó là bởi vì ông nội của em đã quyên góp rất nhiều tiền cho trường học nê hiệu trưởng mới dành cho em những đặc quyền đó" Thẩm Lãng nói.
"Hì hì, vậy thì sao chứ? So với ở trường tiếp tục lăn lộn thì việc học có thể có quan trọng ở bên cạnh anh sao? Dù sao tạm thời em sẽ không trở lại trường học, nghỉ thì cũng đã nghỉ rồi.
Đợi đến khi nào thi lại thì về, đề tài chuyên ngành kia siêu đơn giản, với trình độ của em thì trở về xem sách là có thể thi qua môn rồi.” Tống Từ cười hì hì với Thẩm Lãng.
"Tống Từ, gần đây em phải cẩn thận hơn, nhà họ Hướng rất có thể sẽ trả thù em đó." Thẩm Lãng cảnh cáo.
"Anh nói là bởi vì chuyện ngày đó ở hội trường thương hội sao? Diễm Diễm kia đúng là kẻ đáng ghét, nếu không phải vì cô ta cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.” Tống Từ nói.
"Lữ Diễm Diễm kia quả thật đáng ghét, tuy nhiên cô ta cũng bị trừng phạt xứng đáng rồi.
Hiện tại cô ta vẫn còn nằm trong bệnh viện, nhưng em vẫn phải đề phòng những người của nhà họ Hướng trả thù em." Thẩm Lãng lại tiếp tục nói.
"Em không sợ, có anh Lãng ở đây, anh Lãng sẽ bảo vệ em." Tống Từ cọ cọ vào lòng Thẩm Lãng nói.
Thẩm Lãng thật sự không có biện pháp răn dạy cô liền đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ bé của Tống Từ, vẻ mặt vô cùng nuông chiều.
"Anh Lãng, anh sẽ bảo vệ em cả đời, có đúng không?" Tống Từ vươn đầu nhỏ ra, mở to hai mắt nhìn Thẩm Lãng.
"Cái này...!Đúng vậy." Thẩm Lãng gật gật đầu.
Tống Từ mặt tươi như hoa đào, vui vẻ nở nụ cười.
Đối mặt với Tống Từ luôn thích bám người như vậy, Thẩm Lãng thật sự là không có biện pháp đẩy lùi cô ra.
Giờ khắc này Tống Từ rốt cục cũng không còn cảm giác mất mát như trước nữa.
Hai người đi dạo trên bãi biển, Tống Từ giống như một con mèo con dính người, dán vào lòng Thẩm Lãng.
Họ giống như một cặp vợ chồng mới cưới vậy.
Gió biển ẩm ướt lúc này lại tựa như đang quấn lấy một mùi vị ngọt ngào.
Ngay lúc này có một tiếng hét lớn làm gián đoạn bầu không khí ngọt ngào kia.
"Ai cho phép hai người đi bộ trên bãi biển?" Có biết chúng tôi đang làm phim không?”
Người phát ra thanh âm này là một người đàn ông mặc quần áo rộng thùng thình đội chiếc mũ lưỡi trai.
Ở phía sau anh ta còn có mấy đôi nam nữ, trong tay bọn họ khiêng máy quay, còn có ánh đèn phản chiếu.
Thẩm Lãng liếc mắt nhìn đối phương một cái, vừa nhìn liền biết là tới đây quay phong cảnh.
Mà người đàn ông mặt to này hẳn là đạo diễn rồi.
"Không biết." Thẩm Lãng đối mặt người đàn ông đó, bình tĩnh trả lời.
“Không biết cái quỷ! Đừng làm phiền chúng tôi quay.” "Đạo diễn mặt to hướng về phía Thẩm Lãng hô t lên.
Bãi biển dài miên man cùng với phong cảnh đẹp thực sự là một nơi tuyệt vời để có được những cảnh quay hoàn mỹ.
Người đến đây để chụp ảnh cưới, làm phim cũng không phải là một số ít.
Nếu như có thể bình tĩnh nói một tiếng thì Thẩm Lãng cũng không tính toán nhiều, nhưng đối mặt với đối phương kiêu ngạo như vậy, anh cũng nhất quyết không thỏa hiệp.
"Bãi biển này có phải là nhà của anh không? Anh có thông báo với ban quản lý về việc anh quay phim ở đây chưa mà muốn đuổi du khách chứ? "Trầm Lãng chất vấn đối phương.
Đạo diễn khuôn mặt to nói: "Đã báo rồi, anh có di chuyển đi hay không, chúng tôi đã quay được một nửa thì đột nhiên hai người đi ra.
Có thể nói vì hai người mà những thước phim tâm huyết của chúng tôi khi trước đều trở nên vô ích.
Anh có thể bù đắp sự thất thoát này không?”
Tuy nhiên Thẩm Lãng lại cười lạnh nói: "Máy quay cũng chưa bật mà còn nói đã quay được một nửa, anh lừa gạt ai đây?”
Nghe anh nói điều này, đạo diễn rất khó chịu, trả lời: "Anh thì biết cái gì, chỉ cần hai người đến là chúng tôi phải máy quay, bây giờ anh đã trì hoãn hành trình quay phim của đoàn chúng tôi một cách vô cùng nghiêm trọng, anh có trả được một khoản bồi thường giá trên trời không?”
Đạo diễn này là cố ý dọa người, Thẩm Lãng cũng có chút hiểu biết đối với đoàn làm phi, dù sao công ty của anh cũng có một bộ phận kinh doanh như vậy cho nên anh không thể bị tên đạo diễn này lừa gạt được
"Xem ra ông muốn dọa nạt người khác ư?" Thẩm Lãng lạnh lùng chất vấn.
"Cho dù là anh có làm gì thì cũng đã ảnh hưởng tới đoàn và diễn viên của chúng tôi rồi? Trì hoãn thời gian của ông lớn này, tôi sẽ không để anh yên đâu!”
Đạo diễn có khuôn mặt to tiếp tục buông lời đe dọa.
Lúc này Thẩm Lãng lại đột nhiên hứng thú.
Anh muốn biết rốt cuộc là ông lớn nào có thể chống lưng bọn họ như vậy.
"Vốn dĩ mấy người chỉ cần một câu nói hòa nhã thì chúng tôi sẽ rời đi, nhưng thái độ của anh làm tôi nhất định phải xem là ai chống lưng cho đoàn làm phim các anh!"
Thẩm Lãng đương nhiên cũng sẽ không nhượng bộ.
Khi đạo diễn mở miệng câu đầu tiên chính là kiêu ngạo chói tai như vậy, Thẩm Lãng liền quyết định sẽ không nhượng bộ bất kỳ một chút nào.
"Thằng ranh này, thật sự không thấy quan tài không rơi lệ.
Được thôi, bây giờ tôi sẽ nói cho anh biết người đó chính là Tống Y Tuyết ngôi sao điện ảnh trong giới giải trí, hôm nay cô ấy quay phim đã đầu tư ba trăm triệu để làm phim này.
Anh gặp chuyện lớn rồi." Đạo diễn có khuôn mặt to đắc ý và kiêu ngạo nói.
Thông qua hành vi của người này, Thẩm Lãng liền có thể biết vị đạo diễn xem ra cũng không có danh tiếng cho lắm.
Bởi vì một đạo diễn thực sự lớn sẽ không đề cập đến một ngôi sao nữ để dọa nạt người khác như vậy.
Trước mặt một vị đạo diễn lớn, nữ diễn viên luôn là phái yếu hơn.
"Ba trăm triệu mà cũng không biết xấu hổ nói đây là phim lớn ư?" Thẩm Lãng nở nụ cười: "Lại nói Tống Y Tuyết kia có chút gì nổi bật không?”
Bây giờ mặc dù độ hot của các diễn viên luôn lên rất nhanh nhưng nó chỉ chỉ đại diện cho một thời gian, để thực sự đứng vững trong ngành công nghiệp giải trí thì ít nhất cũng phải có được một đại diện công ty nào đó ký hợp đồng.
Phim truyền hình, hoặc phim điện ảnh, hoặc một bài hát nào đó nổi tiếng thì mới có thể giữ được bản thân nghệ sĩ luôn hot trong một khoảng thời gian.
Nhưng đối với Tống Y Tuyết này, Thẩm Lãng cảm thấy cô ta còn xa mới đủ trình độ như vậy
Tuy rằng độ nổi tiếng của cô ta rất lớn, fan cũng nhiều, nhưng sau lưng đều có người thúc đẩy, chỉ cần người sau lưng không muốn để cô hot nữa thì lúc nào cô ta cũng có thể ngã xuống.
Sắc mặt của đạo diễn có khuôn mặt to tái xanh lại, anh ta tức giận nói: "Anh thì hiểu cái quỷ gì! Bây giờ đang là thời điểm chủ chốt, cô Tống Y Tuyết có nhiều fan, nhiều tài nguyên như vậy.
Giờ cô ấy đang nổi tới mức nào chứ? Căn bản cũng không cần đại biểu làm công ty, cô chính là nữ vương trong giới showbiz này đó!”
"Nói khoa trương như vậy, nếu không thì gọi cô ta tới đây để tôi nhìn xem." Thẩm Lãng cười lạnh nói..