“Trên biển?”
Tống Từ hỏi ra nghi vấn trong lòng.
"Phía trước có một chiếc du thuyền.
Chúng ta đi chơi trên chiếc du thuyền đó."
Thẩm Lãng chỉ vào chiếc du thuyền sang trọng đặc biệt dễ thấy vừa cập cảng.
Tống Từ không thể tin được.
"Anh Lãng, anh đang nói đến chiếc du thuyền đó sao? Nó lớn như vậy, không giống du thuyền tham quan thắng cảnh, mà là du thuyền tư nhân.
Chúng ta đi trên đó được không?"
Tống Từ cảm thấy Thẩm Lãng chỉ đang nói lung tung mà thôi, bởi vì chiếc du thuyền trước mặt này rất rõ ràng vô cùng xa hoa, xem xét chính du thuyền tư nhân của một vị đại gia nào đó, đó là du thuyền của riêng anh ta, không phải công khai.
Thẩm Lãng lại cười nhạt một tiếng, nói: “Tống Từ à, đương nhiên là chúng ta có thể lên chơi, cũng có thể đi dạo biển một chút."
“Oa, anh Lãng, thật sao? Chúng ta thật có thể lên chứ?” Tống Từ biểu hiện rất hưng phấn, rất vui vẻ.
“Tống Từ, em cứ yên tâm đi, anh sẽ gọi điện thoại để thuyền trưởng tới đón tiếp chúng ta.”
Thẩm Lãng nói xong liền lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại cho thuyền trưởng.
“Tôi ở gần du thuyền, tìm tôi, tiếp đón tôi.” Thẩm Lãng ra lệnh.
“Vâng, cậu chủ, tôi sẽ đưa người đến chào hỏi ngay lập tức.” Thuyền trưởng sau khi tiếp nhận mệnh lệnh trả lời ngay.
Thần Lãng cúp cuộc gọi, cất điện thoại vào túi, động tác nhẹ nhàng mà tiêu sái, sắc mặt lại vô cùng bình tĩnh.
Trên mặt Tống Từ đầy dấu chấm hỏi, trong lòng tự nhủ rốt cuộc anh Lãng của cô có chuyện gì, chẳng lẽ chiếc du thuyền siêu cấp xa hoa kia là của anh sao?
…
Lúc này, Lý Tuấn Kiệt đang ở đoàn làm phim, trong một dựng cảnh tạm thời.
Lý Tuấn Kiệt đang ngồi ở trên ghế dựa, bác sĩ riêng đi cùng giúp ông ta xử lý vết thương.
“Đạo diễn Kiệt, bộ phim có tiếp tục quay không?” Đạo diễn mặt to hỏi.
“Quay, tại sao lại không quay chứ, xem chừng thằng nhãi kia đã đi rồi, chờ hắn ta đi chúng ta lại đến quay.” Lý Tuấn Kiệt toét miệng nói, vết thương trên mặt làm ông ta thống khổ không thôi.
“Thế mới nói, thằng nhóc đó là cái dạng gì, làm sao nó có thể cản tiến trình quay của chúng ta.
Đạo diễn Kiệt, tôi nghĩ, vào lúc này nên để cô Tống Y Tuyết tham dự vào chuyện này.” Đạo diễn mặt to nói.
“Chuyện này, thật muốn kinh động tới cô ấy sao?” Lý Tuấn Kiệt nói.
“Tôi cảm thấy chỉ cần cô Tống Y Tuyết ra mặt, nhất định có thể giải quyết, dù sao cô Tống Y Tuyết là ngôi sao mới nổi gần đây.
Thằng nhãi kia không tin ngài là đạo diễn Kiệt tài ba nổi tiếng, nhưng dù sao cũng đã thấy cô Tống Y Tuyết trên TV rồi, mà phía sau cô Tống Y Tuyết có tập đoàn thiên mã làm chỗ dựa, chắc chắn sẽ không cho thằng nhãi kia có sắc mặt gì tốt.
Đạo diễn mặt to ra chiêu tổn hại như vậy, một cái tiếp một cái, hiện tại anh ta lại đề nghị Lý Tuấn Kiệt lấy Tống Y Tuyết ra làm lá chắn.
Lý Tuấn Kiệt vẫn còn có chút do dự.
Bởi vì nếu như việc này mà làm lớn chuyện, liền chân chính ảnh hưởng đến tiến độ quay phim, đến lúc đó ông chủ Lữ của tập đoàn Thiên Mã liền sẽ thật trách tội xuống.
“Đạo diễn Kiệt, ngài còn cân nhắc cái gì, thằng nhóc kia đã đánh ngài như thế ngài phải báo thù a.
Một đạo diễn lớn như ngài anh ta cũng dám đánh, nhất định phải để anh ta ăn chút đau khổ!”
Đạo diễn mặt to tựa như con bọ chét ở trước mặt Lý Tuấn Kiệt nhảy tới nhảy lui, khuyến khích Lý Tuấn Kiệt trả thù Thẩm Lãng.
Nói trắng ra đây là đạo diễn mặt to muốn để Lý Tuấn Kiệt báo thù thay cho anh ta, bất quá anh ta thực lực không đủ, chỉ có thể mượn nhờ lực lượng người khác.
Mà Lý Tuấn Kiệt có thể trở thành đạo diễn lớn vượt qua mức doanh thu phòng bán vé 430 tỷ, tự nhiên cũng không phải kẻ ngu, ông ta vô cùng rõ ràng, tên cấp dưới này đang cố ý đổ thêm dầu vào lửa.
Nhưng Lý Tuấn Kiệt bị Thẩm Lãng đánh, bản thân ông ta cũng nuối không trôi cục tức này.
Ông ta cũng rất muốn trả thù Thẩm Lãng.
Thế là, Lý Tuấn Kiệt cuối cùng quyết định, mời Tống Y Tuyết ra mặt.
“Được, vậy liền để cô Y Tuyết ra mặt đi, dù sao hiện tại cô ấy là bóng hồng ở trước mặt ông chủ Lữ.”
Lý Tuấn Kiệt cười cười với đạo diễn mặt to, cái này trước người hồng nhân, có thâm ý, người biết tự nhiên hiểu.
Đạo diễn mặt to cũng cười cười, nói: “Đạo diễn Kiệt nói rất đúng, hiện tại cô Y Tuyết không chỉ là bóng hồng trước mặt ông chủ Lữ, còn là bóng hồng dưới thân ông chủ Lữ.
Tôi đi gọi điện thoại cho cô Y Tuyết, thông báo cô ấy khởi động máy.”
Từ câu nói này cũng có thể thấy được, Tống Y Tuyết cùng ông chủ Lữ của tập đoàn Thiên Mã duy trì một loại quan hệ bí ẩn khác, phải biết con gái ông chủ Lữ cũng đã hai mươi tuổi rồi.
“Thôi để tôi gọi đi, để anh gọi cô Y Tuyết căn bản không có khả năng tiếp điện thoại của anh.” Lý Tuấn Kiệt cười một cái rồi nói.
Hết thảy đều rất rõ ràng.
Tống Y Tuyết căn bản là chưa có đến đoàn làm phim, thậm chí còn chưa tới bãi biển này nữa.
Bởi vậy có thể thấy được, đạo diễn mặt to kia, đơn thuần là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng nên lên mặt, chuyển ra chậm trễ tiến độ quay phim còn đổ cho người ta.
Nhưng không ngờ lại gặp được một nhân vật hung ác, bị đánh sau đó mới dẫn đến một hệ liên lụy mâu thuẫn như vậy.
Đồng thời Lý Tuấn Kiệt cũng không kém, ông ta cũng đem ảnh hưởng quay phim làm cớ, dùng để đe dọa uy hiếp đối phương, nhưng không ngờ đối phương căn bản cũng không phải là người dễ bắt nạt, không phải người ông ta tùy tiện nắn bóp.
Thẩm Lãng đánh hoàn toàn không sai, mấy người này đáng bị đánh.
Lý Tuấn Kiệt bấm số gọi điện thoại cho Tống Y Tuyết.
“Alo, đạo diễn Kiệt đấy à, có chuyện gì vậy, tôi đang đắp mặt nạ."
Tống Y Tuyết đang ở trong nhà đắp mặt nạ, đoán chừng cũng là không vội quay phim.
“Cô Y Tuyết, đắp mặt nạ xong đến đoàn làm phim đi, chuẩn bị khởi động máy quay phim rồi.” Lý Tuấn Kiệt nói.
“Được, tôi đã hoàn thành việc đắp mặt nạ, nhưng thời tiết hôm nay có vẻ hơi nắng.
Tôi không muốn dành quá nhiều thời gian trên bãi biển.
Hoặc nếu không, ông có thể chụp ảnh trên bãi biển và chụp các bức ảnh khác trong phòng thu.” Tống Y Tuyết nói với giọng lười biếng.
"À, chuyện này..." Lý Tuấn Kiệt ngượng ngùng nói: "Cô Y Tuyết, cảnh quay hôm nay đều là trên bãi biển.
Cô còn cần phải lội ở vùng biển cạn, nên cần đến quay."
“Không được đâu, có thể xây một bãi biển nhỏ trong studio.
Đào một cái hố và đổ nước vào đó.
Hãy nhớ rằng tôi không muốn có nước máy.
Tôi bị dị ứng, và tôi sẽ sử dụng nước suối khoáng.
Nước, chỉ cần sử dụng nhãn hiệu nước Paris." Tống Y Tuyết nói.
Nghe nói như thế, trên mặt Lý Tuấn Kiệt lộ vẻ khó xử, ông ta hận không thể vứt điện thoại trong tay xuống đất.
Trong lòng của ông ta âm thầm chửi bới: ‘Cái lũ đàn bà thối tha này, đã có sẵn cảnh biển cho cô ta rồi mà còn không chịu quay, cô ta còn sợ phơi nắng, tổng cộng chỉ quay có mấy cảnh quay mà thôi, năm phút là có thể chụp xong rồi.
Mẹ nó còn để cho tôi dựng cảnh quay trong phòng thu cho cô ta, dùng nước còn phải là mẹ nó nước Paris nữa!”
Lý Tuấn Kiệt sắp bị tức chết, nhưng cũng không phải mặt đối mặt, Tống Y Tuyết không nhìn thấy vẻ mặt lúc này của Lý Tuấn Kiệt.
Chẳng qua bộ phim này là ông chủ Lữ của tập đoàn Thiên Mã đầu tư, mà tài chính còn không nhỏ, đoàn làm phim cũng có thể vớt không ít chất béo.
Thế nên Lý Tuấn Kiệt liền điều chỉnh cảm xúc, nói: “Cô Y Tuyết, yêu cầu của cô tôi sẽ tận lực thỏa mãn, nhưng là còn có một cảnh quay trên du thuyền, cô cũng không thể để cho tôi tạo ra một chiếc du thuyền trong phòng thu đó chứ.”
Tống Y Tuyết vẫn dáng vẻ uể oải như cũ, cô ta nói: “Được thôi, chẳng qua tôi không thể ở dưới ánh nắng mặt trời phơi quá lâu, không thể vượt quá năm phút.
Tôi vừa bảo dưỡng tốt làn da, quý giá lắm đấy.”.