Kẹt kẹt...
Cửa phòng bị đẩy ra.
Thi Thanh Thanh đang mặc bộ đồ ngủ chạy vào với đôi chân trần.
"Anh, chị, em sợ quá.
Việc ngủ một mình làm cho em cảm thấy thật sợ hãi.”
Thi Thanh Thanh kéo kéo góc áo của Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng nhìn Lâm Nhuyễn Nhuyễn một cái.
Lúc này, anh đang không biết phải nói gì mà chỉ cười khổ một tiếng, sau đó anh quay sang nói với Thi Thanh Thanh: "Thanh Thanh, vậy thì chị Nhuyễn Nhuyễn ngủ cùng em có được không?”
"Được ạ, có chị Nhuyễn Nhuyễn ở đây, chắc chắn em sẽ không cảm thấy sợ nữa." Thi Thanh Thanh mở to một đôi mắt sáng ngời có thần của mình ra và gật đầu.
Sau đó, Thẩm Lãng nói với Lâm Nhuyễn Nhuyễn: "Nhuyễn Nhuyễn, em ngủ với Thanh Thanh đi.
”
Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng đỏ mặt mà gật đầu: "Được rồi, tôi sẽ chăm sóc cho Thanh Thanh thật tốt, anh cứ yên tâm đi.
”
Thẩm Lãng tỏ vẻ rất tiếc, anh nhìn thoáng qua Thi Thanh Thanh ngây thơ khờ khạo thì cũng không cảm thấy tức giận.
Tin tức về chuyện Thẩm Lãng nâng chủ nhà là Hướng Thiên rồi đánh cho ngất xỉu, đã lan truyền khắp Giang Nam một cách điên cuồng.
Hơn nữa, tin tức này còn vững vàng đứng đầu bảng xếp hạng hotsearch, cho nên chuyện này đã lập tức trực tiếp đẩy Thẩm Lãng và nhà họ Hướng lên đầu ngọn gió.
Người dân trong Thành phố Giang Nam cũng đang tranh luận một cách sôi nổi về tin tức này.
"Nghe nói Hướng Thiên của Tập đoàn Hướng thị đã bị đánh.
Chỉ một cái tát đã đánh ông ta ngất xỉu.
Hơn nữa người đánh ông ta lại là một người rất trẻ tuổi."
"Chàng trai trẻ nào lại có lá gan lớn như vậy chứ? Cậu ta lại dám đánh ông chủ Hướng, mà ông chủ Hướng lại còn là một nhân vật quan trọng trong giới kinh doanh Giang Nam nữa chứ."
"Nghe nói cậu thanh niên kia cũng là một nhân vật tàn ác và có thân phận thâm hậu."
"Thâm hậu cái gì chứ? Cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Chắc là do cậu ta nhất thời bị xúc động, trẻ tuổi thường hay nóng tính mà."
"Đừng đùa nữa.
Nếu thật sự là một người bình thường thì sao có thể cùng Hướng Thiên ăn cơm trên bàn rượu được chứ?"
"Những chuyện khác chúng tôi không biết rõ ràng, dù sao chúng ta cũng không phải là người trong cuộc.
Nhưng có một chuyện tôi có thể khẳng định, tên nhóc kia chết chắc rồi.
Cậu ta đánh Hướng Thiên đến ngất xỉu như vậy thì chắc chắn sẽ không có ngày kết cục tốt lành nào đâu."
Trong các bình luận dưới tiêu đề của Giang Nam, Thẩm Lãng và Hướng Thiên đang được thảo luận một cách sôi nổi.
Thẩm Lãng nhìn bình luận phía dưới mà lẩm bẩm: "Mấy người này thật đúng là rất thích ngồi buôn dưa lê mà xem náo nhiệt.
Tương lai chắc chắn còn rất nhiều náo nhiệt, hơn nữa lại có nhiều dưa lên, chắc chắn đủ cho bọn họ ngồi buôn.”
Tại Hầu phủ của Giang Nam, Vĩnh Định Hầu Trịnh Nam Sơn đang cùng con trai Trịnh Kim Cương và cháu trai Trịnh Vân Kiệt uống trà rồi nói chuyện phiếm.
Trịnh Nam Sơn cầm lấy một tách trà được hầm trong lò Tống, vừa uống trà vừa nói: "Chuyện xảy ra ngày hôm qua, hai người không được tận mắt chứng kiến.
Hướng Thiên bị Trầm Lãng tát đến ngất xỉu.
Con trai ông ta, Hướng Ca bị Thẩm Lãng ấn đầu vào trong buồn cười khiến bố cười đến sắp chết luôn.
Từ trước đến nay, nhà họ Hưỡng vẫn luôn ngang ngược bá đạo ở Giang Nam mà lại bị Thẩm Lãng đánh cho thê thảm đến như vậy.”
Trịnh Nam Sơn đang nói về những chuyện đã xảy ra trên bàn rượu ngày hôm qua.
Trong mắt ông ấy, chuyện nhà họ Hướng ngang ngược mà bị thua thiệt dữ dội một lần như vậy là một chuyện rất kỳ là.
Thậm chí đây còn là chuyện trăm năm cũng khó có thể gặp được.
Trịnh Kim Cương cũng rất ngạc nhiên mà nói: "Bố ơi, những gì được viết trên báo có phải là sự thật không? Hướng Thiên bị Thẩm Lãng đánh đến ngất xỉu thật sao?”
Trịnh Nam Sơn cười cười rồi gật đầu: "Ha ha, đúng vậy, con còn không được tận mắt nhìn thấy cảnh hôm qua.
Bố con nhà họ Hướng bị đánh đến thảm thương.
Quả thật, Thẩm Lãng đã đem bố con nhà họ Hướng ra mà đùa giỡn một vòng.”
Trịnh Kim Cương vẫn nghi ngờ hỏi: "Chỉ là một Trầm Lãng thôi mà lại dám đánh cả Hướng Thiên.
Không phải chuyện này đã được phóng đại đấy chứ? Dù sao Hướng Thiên cũng là một người hung ác, Thẩm Lãng vậy mà lại có lá gan này sao?”
Trịnh Nam Sơn trả lời: "Cái gì gọi là chỉ là một Thẩm Lãng.
Ngay cả thân phận của bố cũng không thể ngăn cản cậu ta lại.
Cậu ta đã dám đánh Hướng Thiên thì hành động đó dĩ nhiên không phải là làm bừa, chứng tỏ phía sau cậu ta nhất định có chỗ dựa.
Bố còn để ý đến thái độ của Dương Kim đối với cậu ta rồi.
Ông ta nói chuyện với Thẩm Lãng một cách rất khách khí.
Hơn nữa, sau khi Thẩm Lãng đánh Hướng Thiên đến ngất xỉu, Dương Kim cũng không có trách mắng.
Ngược lại, ông ta đã để mấy người còn lại tiếp tục uống rượu.
Con có thể tự mình suy nghĩ một chút, có vẻ như quan hệ giữa Dương Kim và cậu ta rất bình thường.”
Trịnh Kim Cương nhíu mày, trên mặt ông ấy lộ ra rõ vẻ kinh ngạc.
"Xem ra những gì được viết trên báo đều là sự thật.
Con còn tưởng là bịa đặt, ngay cả Dương Kim cũng khách khí với cậu ta như vậy.
Sau khi đánh Hướng Thiên, cậu ta còn có thể an toàn mà lui ra, tên nhóc này quả thật không phải là một người đơn giản a, lúc trước có phải chúng ta đã chọc vào cậu ta rồi hay không?"
Nói đến đây, Trịnh Kim Cương đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng.
Lúc trước Thẩm Lãng có đến phủ Vĩnh Định Hầu mà không được tiếp đón một cách tử tế.
Nếu Thẩm Lãng tính sổ chuyện cũ, chỉ sợ đây sẽ là một chuyện bất lợi đối với phủ Vĩnh Định Hầu.
Nhìn thấy con trai lo lắng cho nhà họ Trịnh, Trịnh Nam Sơn nhẹ giọng cười nói: "Con lo lắng cái gì.
Mặc dù, hiện tại chúng ta cũng không phải là bạn bè của Thẩm Lãng nhưng chắc chắn cũng không phải kẻ thù.
Hơn nữa, gốc rễ của phủ Vĩnh Định Hầu lại vững chắc, sẽ không dễ dàng bị sụp đổ như vậy đâu.”
Lúc này, Trịnh Vân Kiệt mới nói xen vào: "Ông nội, cháu đã nói với ông từ lâu rồi mà.
Cháu tin tưởng sư gia trẻ, bản lĩnh của sư gia trẻ là rất lớn.
Những đến tận bây giờ ông mới phát hiện ra.”
"Bây giờ mới phát hiện ra cũng không muộn, con mau đi bái cậu ta là thầy đi.” Trịnh Nam Sơn nói.
"Không được đâu, ông nội.
Dựa theo thứ bậc, con chỉ có thể bái anh ấy là gia sư trẻ, như thế tính ra tụi con còn có thể cùng làm bạn lại cùng thứ bậc..." Trịnh Vân Kiệt xấu hổ nói.
"Thầy thì chính là thầy.
Dù sao cũng là học võ cho nên chuyện này cũng không có liên quan gì đến thức bậc cả.
Vân Kiệt chuyến đi Vân Thành lần này của con đúng thật là không hề vô ích.
Con còn có thể trở thành bạn của Thẩm Lãng, đây là một cơ hội tốt." Trịnh Nam Sơn nói.
"Bố, nếu Vân Kiệt nhà chúng ta có mối quan hệ tốt với Thẩm Lãng, chi bằng chúng ta nhân cơ hội này để mở tiệc và mời cậu ta đến đây để giúp quan hệ được trở nên thân thiết hơn.” Trịnh Kim Cương đề nghị.
"Lần trước cậu ta đến đây đã náo nhiệt đến mức không mấy vui vẻ.
Người vệ sĩ nữ kia của cậu ta còn rất bạo lực.
Đương nhiên cũng là do chúng ta tiếp đón không chu đáo, thái độ cũng không được tốt.
Nếu như lần này chúng ta lại mời bọn họ đến đây, chưa chắc bọn họ đã đồng ý.” Trịnh Nam Sơn nói.
"Mặc kệ cậu ta có chấp nhận hay không, chúng ta cũng phải thử một lần." Trịnh Kim Cương nói.
Sau đó, Trịnh Kim Cương lại hỏi: "Bố ơi, bố nghĩ xem, Thẩm Lãng này, rốt cuộc là có thân phận gì?"
"Nhất định là một vị cậu chủ lớn đến từ Kinh Đô.
Về việc cậu chủ lớn này là ai, bố cũng đã có chủ ý.
Tuy nhiên, bố vẫn chưa chắc chắn, cậu ra rất có thể là người mà những gia tộc giàu có như chúng ta đều đang một mực tìm kiếm.” Trịnh Nam Sơn nói.
"Bố, bố nói, cậu ta là…” Trịnh Kim Cương biết người đó là ai.
Trịnh Nam Sơn nhìn con trai mình rồi gật đầu: "Trong mười phần thì bố chắc đến tám chín phần là cậu ta.”
Trịnh Nam Sơn và Trịnh Kim Cương đều đoán được là ai.
"Bố, vậy chúng ta có muốn..." Trịnh Kim Cương muốn nói lại thôi.
"Không được, hiện tại, chúng ta phải giấu kín bí mật này.
Hơn nữa cậu ta chắc chắn cũng không thích việc chúng ta nói chuyện này ra, cho nên chúng ta nhất định phải quản lý cái miệng của mình cho tốt." Trịnh Nam Sơn đã xua tan ý tưởng của Trịnh Kim Cương.
Ngay cả Vĩnh Định Hầu của Giang Nam cũng không dám làm ra bất cứ chuyện gì mạo phạm tới Thẩm Lãng, điều này đã đủ chứng minh địa vị của nhà họ Thẩm vượt xa Vĩnh Định Hầu.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt của Bệnh viện Nhân dân số một của Giang Nam.
Hướng Thiên đã tỉnh lại và đang nằm trên giường bệnh sau vụ đánh nhau đó.
Cơ thể của ông ta cũng đã khôi phục lại, chỉ là đầu còn có chút mơ hồ.
Khi nhìn thấy mấy bài báo tiêu đề của Giang Nam, trong lòng ông ta lập tức nổi lên cơn tức giận khó tiêu.
“Thẩm Lãng, cậu cứ chờ đấy cho tôi.
Cả nhà họ Hướng chúng tôi sẽ dốc toàn bộ lực lượng để tiêu diệt Tập đoàn Phi Vũ của cậu.”
Hướng Ca đi tới trước giường bệnh của Hướng Thiên rồi nói: "Bố, thù này, chúng ta nhất định phải báo.
Hơn nữa chúng ta tuyệt đối không thể để Thẩm Lãng được lợi, cũng không thể để cho anh ta được chết một cách thoải mái, chúng ta phải tra tấn anh ta đến chết mới thôi.”
"Trong lòng bố biết rõ chuyện này, mày cũng nhớ phải giữ chí hướng này thật lâu vào.
Mày nhìn cái bộ dạng hổ báo không ra hình người ngày hôm qua của mày xem.
Bình thường bố đã dạy mày như thế nào hả? Không phải bố đã nói lúc nguy hiểm cũng không được sợ hãi hay sao? Mày xem hôm qua mày đã sợ hãi đến mức nào rồi.
Thật sự làm cho cả nhà họ Hướng mất hết cả mặt mũi.
Sau này đừng có qua lại với con đàn bà lêu lổng Lữ Diễm Diễm kia nữa.
Mỗi ngày mày đều trầm mê sắc đẹp như vậy thì còn kế thừa cả gia nghiệp của nhà họ Hướng như thế nào được.”
Hướng Thiên chợt tức giận với con trai của mình.
Biểu hiện hôm qua của đứa con trai này ở Khách sạn Kim Sư làm cho ông ta cảm thấy rất không hài lòng.
Ông ta cảm giác chỉ trong vòng một ngày, cả nhà họ Hướng đều mất hết mặt mũi.
Hơn nữa, từ trước đến này nhà họ Hướng chưa từng trở thành trò cười như ngày hôm qua.
"Được rồi, bố, con biết rồi." Hướng Ca cúi mặt rồi gật đầu.
Mặc dù trong lòng Hướng Ca cảm thấy không phục, anh ta cảm thấy biểu hiện của bố mình vào ngày hôm qua cũng rất mất mặt.
Ông ta bị Thẩm Lãng tát một cái mà đã choáng váng.
Mà chuyện này còn trở thành tin tức được tìm kiếm nhiều nhất ở Giang Nam, hơn nữa người khác sẽ phải bàn luận về chuyện này hơn nửa năm nữa.
"Chỉ nói miệng thôi thì cũng vô dụng.
Mày nhất định phải cắt đứt quan hệ với Lữ Diễm Diễm.
Hôm trước khi mày cùng Lữ Diễm Diễm đến khách sạn đi, rồi cả hai tay đều bị gãy, chắc hẳn mày còn chưa quên chuyện đó.
Sao bố lại sinh ra một người như mày được chứ? Tên nhóc mày quả thật là rất thông minh, sao bây giờ mỗi ngày đều như mất hồn mất vía vậy hả? Lần này bố nhất định phải chặt đứt nỗi lo lắng của mày.” Hướng Thiên nói với giọng điệu quyết tâm.
"Không đến mức đó mà bố, chuyện này có quan hệ gì với Diễm Diễm." Hướng Ca nhíu mày nói.
Nghe vậy, Hướng Thiên lại càng nghĩ càng tức giận.
Ông ta cũng chỉ một đứa con trai là Hướng Ca này.
Vì vậy, tương lai của cả nhà họ Hướng đều phải trông chờ vào đứa con trai này.
Cho nên ông ta vẫn luôn hy vọng con trai mình có thể đặt hết tâm tư vào gia đình, chứ không phải suốt ngày ở cùng đứa em họ lêu lổng kia.
"Cả ngày chỉ có Diễm Diễm, Diễm Diễm.
Mày và Linh Linh kết hôn đã lâu như vậy rồi nhưng thời gian ở bên nhau được bao nhiêu hả? Mày và Linh Linh mới là một cặp xứng đôi, hơn nữa hai đứa cũng kết hôn rồi.
Còn Lữ Diễm Diễm kia, cũng giống như bố của cô ta thôi.
Suốt ngày chỉ biết ở bên ngoài làm loạn, nếu như tên họ Lữ kia không quản con gái mình cho tốt, bố sẽ sa thải ông ta.”
Nhìn thấy thái độ lần này của bố mình, Hướng Ca biết ông ta đang nói rất nghiêm túc.
Ngay sau đó, người đứng đầu Tập đoàn Thiên Mã, liền nhận được tin tức trụ sở tập đoàn gửi tới sa thải.
Lúc này, ông chủ Lữ vừa từ trên giường Tống Y Tuyết xuống.
Sau khi biết được tin tức này thì vẻ mặt của ông ta lập tức có chút hoảng sợ.
"Không phải chứ, tên nhóc con Thẩm Lãng kia thật sự có năng lượng lớn như vậy sao? Cậu ta có thể sử dụng các mối quan hệ để loại bỏ tôi sao?”.