"Mấy người cứ chờ đi, tôi lập tức gọi điện thoại cho Khâu Sở Các.
Nhà họ Hướng chúng ta là một trong mười gia tộc giàu có và quyền lực nhất vùng Giang Nam này, cho dù Khâu Sở Các có là ông lớn trong giới đầu tư thì cũng phải nể mặt tôi mà đến đây giúp đỡ.”
Vừa dứt lời, Hướng Thiên lập tức lấy chiếc điện thoại di động ra.
Ông ta nhanh chóng tìm được số điện thoại di động của Khâu Sở Các, sau đó gọi điện.
Sau đó, thân thể Hướng Thiên nửa nằm trên ghế và vắt chéo chân.
Bộ dạng này của ông ta như đang thể hiện nhất định sẽ có được vậy.
Leng keng...!
Điện thoại đã được kết nối.
"Anh Khâu à, tôi là Hướng Thiên đây, gần đây anh có khỏe không?" Hướng Thiên lên tiếng chào hỏi.
“Cũng tốt, Tổng giám đốc Hướng có chuyện gì sao?” Khâu Sở Các hỏi.
"Không có việc gì thì không thể tìm anh em tán gẫu vài câu sao, anh Khâu?" Hướng Thiên vui vẻ nói.
"Tổng giám đốc Hướng cứ đi thẳng vào vấn đề thì tốt hơn đấy, tôi cũng đang rất bận rộn.
Nếu ông có chuyện gì quan trọng thì mau chóng nói đi." Khâu Sở Các nói.
Khi nhận được câu trả lời của Khâu Sở Các, sắc mặt của Hướng Thiên lập tức thay đổi.
Ông ta còn đang muốn tiếp tục lôi kéo, làm quen với Khâu Sở Các.
Kết quả là người ta căn bản không muốn nói mấy chuyện vô dụng, mà muốn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính.
Không còn phải nghi ngờ gì nữa, hành động này đã làm cho Hướng Thiên cảm thấy rất mất mặt.
Hơn nữa một tiếng "Tổng giám đốc Hướng” kia đã trực tiếp kéo quan hệ giữa hai người bọn họ ra xa hơn.
"Chuyện là, cậu Khâu.
Hiện tại trong tay tôi đang có rất nhiều hạng mục, cần cậu đến xử lý cho nên bây giờ tôi muốn thuê cậu làm cố vấn đầu tư cao cấp của Tập đoàn Hướng thị.
Tiền lương thì không phải vấn đề, chắc chắn sẽ làm cậu hài lòng.” Hướng Thiên nói.
"Vậy thì thật sự là không khéo rồi.
Bây giờ, trong tay tôi có một dự án lớn cần phải tiếp tục xử lý.
Nếu như ông không sốt ruột thì ông có thể đợi một tháng sau." Khâu Sở Các nói.
Khâu Sở Các đang thực hiện nhiệm vụ mà Thẩm Lãng giao cho mình.
Anh ta cũng đoán được Hướng Thiên nhất định sẽ tìm mình để nhờ hỗ trợ.
Dù sao anh ta cũng là nhân vật hàng đầu trong giới đầu tư, mà nhà họ Hướng đang phải đối mặt với nguy cơ như vậy, dĩ nhiên bọn họ sẽ tìm đến anh ta để nhờ hỗ trợ rồi.
Nhưng nhiệm vụ Thẩm Lãng giao cho anh ta chính là ra tay với Hướng Thiên.
Hơn nữa anh ta làm sao có thể phản bội cậu Thẩm được chứ?
"Đúng vậy, thật là không khéo chút nào.
Nhưng không biết trên tay cậu Khâu đang có dự án gì mà lớn như vậy?" Hướng Thiên cảm thấy kỳ lạ cho nên ông ta lên tiếng hỏi.
"Bây giờ tôi vẫn còn phải giữ bí mật, bởi vì đây là bí mật thương mại, một tháng sau ông sẽ biết thôi." Khâu Sở Các trả lời.
Nghe Khâu Sở Các nói một cách thần bí như vậy, Hướng Thiên lại càng ngày càng cảm thấy tò mò.
Ông ta muốn biết, rốt cuộc Khâu Sở Các đang làm hạng mục gì.
Nhưng lúc này, cuối cùng Hướng Thiên cũng phải bỏ sự kiêu ngạo của mình xuống mà ở trước mặt các nhân viên khác của công ty, mặt dày dùng giọng điệu cầu xin.
"Cậu Khâu, cậu hãy cho tôi biết xem rốt cuộc là cậu đang bận rộn với cái gì vậy? Nhà họ Hướng chúng tôi đang rời vào một tình thế nguy hiểm, cho nên tôi rất cần một ông lớn trong giới đầu tư như cậu đến đây để giúp chúng tôi vượt qua khó khăn này.
Tôi sẽ trả cho cậu bảy trăm tỷ đến đến đây giúp tôi, được không?”
Thái độ của Khâu Sở Các vẫn kiên trì không thay đổi.
Anh ta thật sự không có khả năng vì chút lợi ích nhỏ này mà đi phản bội cậu Thẩm được.
"Không được đâu, Tổng giám đốc Hướng.
Ông cũng không phải không biết, nguyên tắc từ trước đến nay của tôi chính là trước khi dự án đi vào ổn định được tầm chín mươi phần trăm, tôi sẽ không tiết lộ ra bên ngoài.
Hơn nữa tôi cũng vô cùng muốn giúp các Tập đoàn Hướng thị của các người vượt qua khó khăn lần này, nhưng ông đến chậm một bước rồi.
Trong tay tôi đang còn có một đống công việc phải xử lý, tôi cũng không thể vì giúp ông mà bỏ mặc những chuyện này được."
Câu trả lời của Khâu Sở Các mặc dù bình thường, nhưng lại vô cùng hợp lý.
Tuy rằng tiền lương bảy trăm tỷ không phải là một con số ít, nhưng trong mắt Khâu Sở Các, đó cũng chỉ là một số tiền nhỏ mà thôi.
Anh ta đã quyết định làm việc cho cậu cả của Gia tộc Ngoan Nhân thì làm sao có thể đi trợ giúp đối thủ là Tập đoàn Hướng thị được chứ?
"Cậu Lão Khâu, chẳng lẽ bảy trăm tỷ cũng không thể mời cậu tới đây sao? Tôi mời cậu đến đây làm cố vấn, cũng không phải là cậu phải làm tất cả mọi chuyện.
Hơn nữa, bảy trăm tỷ cũng không phải là một con số nhỏ.” Giọng điệu của Hướng Thiên đã dần dần lạnh xuống.
"Tổng giám đốc Hướng, bảy trăm tỷ quả thực không phải là một con số nhỏ.
Nhưng trong ngành nào cũng có quy tắc của ngành đó, tôi cũng không thể vì giúp gia đình ông vượt qua khó khăn mà bỏ lại dự án trong tay mình được.
Hơn nữa, tôi cũng không thể vì bảy trăm tỷ này mà đánh mất của Khâu Sở Các tôi trong ngành này được/"
Tít… Tít… tít
Khâu Sở Các cứ như vậy mà trực tiếp cúp máy.
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt của Hướng Thiên trở nên vô cùng u ám.
Ba phút trước, ông ta còn ở trước mặt nhân viên công ty mà khoe khoang khoác lác.
Ông ta đã nói là chỉ cần mình mở miệng, Khâu Sở Các không thể không nể mặt ông ta được.
Nhưng bây giờ, mấy lời này lại tự làm cho ông ta cảm thấy rất mất mặt.
"Khâu Sở Các này! Tôi thấy sau này cậu không còn muốn làm việc trong giới đầu tư rồi.
Ông đây tốn bảy trăm tỷ để mời cậu ta mà cậu ta cũng không tới.
Thật là loại người không biết điều.”
Hướng Thiên mắng to.
Lúc này, nhân viên của công ty đều đều xôn xao lên để an ủi.
"Chủ tịch, ngài đừng tức giận với hạng người thấp bé làm gì.
Khâu Sở Các này đúng là kiến thức nông cạn, đến lúc cậu ta phải chịu thiệt thòi thì cậu ta mới có thể hiểu ra."
"Đúng vậy.
Chờ Tập đoàn Hướng thị vượt qua cửa ải khó khăn, loại người như Khâu Sở Các mà đến đây cầu xin chúng ta hợp tác thì chúng ta cũng không cần dùng đến cậu ta nữa.”
"Cậu ta là nhìn thấy Tập đoàn Hướng thị đang trong thời gian khó khăn, cho nên mới không muốn có quan hệ với Tập đoàn Hướng thị.
Loại người này chỉ coi trọng lợi ích như cậu ta không đáng để chúng ta dùng tới."
“Chủ tịch, nếu như Tập đoàn Hướng thị của chúng ta vượt qua cửa ải này thì chúng ta nhất định phải cho Khâu Sở Các biết thế nào mới là đúng.”
Hướng Thiên cũng đang có ý này.
Nếu Tập đoàn Hướng thị có thể vượt qua cửa ải này, ông ta nhất định sẽ đi xử lý một số người.
"Thôi thôi, giới đầu tư cũng không phải chỉ có một mình Khâu Sở Các.
Cậu ta cũng quá đề cao bản thân mình rồi.
Chẳng lẽ, không có Khâu Sở Các thì chúng ta không thể sống được nữa hay sao? Khâu Sở Các này đúng là không biết suy nghĩ.
Đây chính là một cơ hội tốt để lấy lòng những gia tộc giàu có.
Nếu như cậu ta giúp đỡ nhà họ Hướng chúng ta thì trong tương lai nhà họ Hướng nhất định sẽ không quên cậu ta.
Nhưng cậu ta cứ như vậy mà bỏ lỡ cơ hội.
Nếu sau này cậu ta còn muốn có quan hệ tốt với nhà họ Hướng thì đúng là không có cửa đâu.”
Hướng Thiên nói xong lời này, lại gọi cho một số điện thoại di động khác.
"Nếu Khâu Sở Các đã không nể mặt tôi thì có người khác sẽ cho tôi mặt mũi.
Bây giờ tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho Thạch Đạt.
Tôi không tin Thạch Đạt cũng dám không nể mặt tôi.”
Hướng Thiên nói xong, lập tức gọi điện.
"Cậu Thạch, tôi muốn mời cậu xuống núi để giúp tôi làm một chuyện lớn." Hướng Thiên Lên lập tức nói ra những lời này.
Nhưng, Thạch Đạt lại nói: "Ông chủ Hướng, tôi đã lùi về phía sau rồi, cho nên tôi cũng không thể giúp ông được đâu.”
"Cậu cũng chỉ là đang trong trạng thái nửa lui về ở ẩn thôi mà, chứ cũng không phải lui về thật sự.
Hiện tại, cậu vẫn là ông chủ của Công ty Luật Thanh Sơn cơ mà.” Hướng Thiên cười nói.
Tuy nhiên, Thạch Đạt lại nói năng rất thật trọng với giọng điệu nghiêm túc: "Ông chủ Hướng, ông nhầm rồi.
Tôi đã giao Công ty Luật Thanh Sơn cho đối tác quản lý từ lâu rồi.
Bây giờ mỗi ngày tôi đều đi câu cá rồi uống trà và trồng hoa cỏ, tôi đã nghỉ hưu rồi.”
Hướng Thiên nghe thấy vậy thì lập tức nhíu mày.
Ông ta còn muốn xác nhận lại một lần nữa.
"Cậu đã thực sự nghỉ hưu rồi sao? Cậu vẫn còn trẻ như vậy, sao lại lui về sớm thế? Giới luật sư còn cần những người tài giỏi như cậu mà.” Hướng Thiên tỏ vẻ kinh ngạc nói.
"Đương nhiên là thật rồi, hiện tại tôi cũng đã kiếm đủ tiền rồi.
Hơn nữa tôi cũng đã công ty giao cho đối tác quản lý.
Dù thế nào thì tôi cũng đã đạt được kết quả như mong muốn.
Bây giờ, mỗi ngày tôi đều đi câu cá, nuôi hoa, trêu mèo, chắm sóc mấy đứa nhỏ, cuộc sống thoải mái hơn nhiều." Thạch Đạt trả lời.
Không thể nghi ngờ, câu trả lời này của Thạch Đạt khiến cho lòng của Hướng Thiên cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Ông ta vốn còn muốn mời Thạch Đạt xuống núi, nhưng Thạch Đạt đã nghỉ hưu.
Bây giờ, thiếu đi một người người tài giỏi như vậy giúp đỡ, ông ta thật sự không biết nên xử lý mọi chuyện với những đối tác đang yêu cầu chấm dứt hợp đồng kia như thế nào.
Bây giờ, ông ta cũng chỉ còn một cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Tô Tuyết..