Nhìn thấy bóng hình đó, Thẩm Lãng có chút thất vọng.
Bởi vì vừa rồi, bộ dạng chui ra từ gầm bàn của người con gái ấy khiến anh có có một thiện cảm mơ hồ, không rõ.
Nếu như không có Lâm Nhuyễn Nhuyễn, anh vẫn còn có cái quan niệm sai lầm về tình yêu.
Nghĩ đến đây, Thẩm Lãng quay người muốn rời đi, nhưng lúc này, có một cô gái đột nhiên rít lên.
“Ôi trời, cô xem, đây không phải là cậu cả nhà họ Bạch ở Giang Nam sao?”
“Đúng vậy đó, đẹp trai quá đi, người bên cạnh cậu chủ Bạch không phải là con trai của ông chủ Hoàng, Hoàng Diệu Huy sao?
“Ngây ra đó làm gì, mau xuống đây, làm quen một chút đi!”
Chỉ với ba câu nói đó, chưa đợi Thẩm Lãng xuống dưới tầng, đã nghe thấy tiếng bước chân vội vội vàng vàng của mấy cô gái từ đằng sau anh truyền đến.
Thẩm Lãng quay đầu lại nhìn, suỵt chút nữa phụt miệng cười.
Hóa ra mấy cô gái đằng sau anh đều ăn mặc giống y hệt với cô gái ăn vụng vừa nãy, chỉ là cô gái lúc nãy không có ở trong đây.
Suy cho cùng, từ lúc quen Bạch Vi Vi, anh đã hoàn toàn miễn nhiễm với loại con gái như thế này.
Đối với những người con gái chỉ nhìn quen quần áo chứ không hề quen mặt đó, anh dường như chỉ nhìn lướt qua là có thể chắc tám chín phần đây là trang phục biểu diễn, người con gái đó tránh né những người chị em của mình, không phải bị cô lập thì cũng là không cùng chí hướng.
Đáng tiếc rằng Thẩm Lãng rất rõ một điều, vũ hội của giới nhà giàu mà mời nhiều những vũ công trẻ thế này, nhiều khả năng là để phục vụ những vị quan chức cấp cao.
Cho dù cô gái đó dù có thuần khiết đến đâu cũng chưa chắc có thể an toàn rút lút.
Anh nhẹ nhàng cười, cảm thấy bản thân đã lo lắng thừa thãi, nhưng lúc này, đột nhiên có một người phụ nữ từ đằng sau đâm vào người anh.
Bởi vì trên cầu thang, trọng tâm không được vững, hai người dường như sắp ngã xuống đến nơi thì Thẩm Lãng đã nhanh tay, nhanh mắt hơn, nắm lấy tay cô gái đó, thuận lấy đỡ eo cô.
Vốn dĩ định nói “không cần khách sáo” thì đã bị người con gái đó hung hăng trừng mắt nhìn anh.
“Khốn khiếp! Trang phục biểu diễn của tôi!”
Nhìn thấy rượu sâm banh ướt đẫm phần áo trên màu trắng của cô gái, ngay cả đến áo lót bên trong màu vàng cũng đều bị lộ ra.
“Ôi trời, tiểu Lan, cô đúng là không cẩn thận gì cả, lẽ nào cho rằng cậu chủ có quyền thế đây sẽ rước cô lên thuyền trước, còn ở đây trộm đồ ăn ăn?”
“Ngụy Thần, sao cô đẩy tôi?”
Bị tiểu Lan chế nhạo.
Ngụy Thần quay đầu hung hăng nhìn chằm chằm vào cô gái đang chất vấn mình
“Ngụy Thần, Lý Lan, giờ bọn cô còn ở đây cãi nhau làm gì, không mau lo làm chuyện của mình đi!”
Một cô gái xinh đẹp, dáng người cao ráo, yểu điệu lạnh tanh ra lệnh nói.
Hai người kia lập tức im lặng không nói gì, đây chắc chắn là người đứng đầu của bọn họ.
Ngoài Lý Lan ra, những cô gái khác đều hoan hỉ cười bước về phía cửa.
Người phụ nữ ra lệnh lúc nãy lúc đi qua Thẩm Lãng, đôi mắt phượng thon dài của cô ta nhìn Thẩm Lãng đánh giá một lượt rồi dùng ánh mắt lạnh lùng rời đi.
Nhìn thấy phong thái của cô gái này là biết, cũng giống như những cô gái gặp mặt vừa nãy, nhìn thấy Thẩm Lãng vừa trẻ tuổi lại lạ mặt, cùng lắm cũng chỉ cho rằng anh là người làm công trên du thuyền mà thôi.
“Nửa tiếng sau, tập hợp tại phòng hóa trang!” Người nữ đội trưởng đó nói nói.
Thẩm Lãng chau mày lại, tuy rằng quần áo của anh bị ướt nhưng có thể yêu cầu người đến giặt sạch sẽ, nhưng anh cũng lười để ý chuyện vặt vãnh này nghiêng người tiếp tục đi lên.
“Đứng lại, tôi để anh đi chưa?” Lý Lan bỗng chắp hai tay chống lên eo quát Thẩm Lãng.
“Sao vậy?” Thẩm Lãng không hể quay đầu hỏi.
“Anh làm bẩn quần áo của tôi, không biết xin lỗi sao?”
“Tôi đã cứu cô đó, không biết cảm ơn sao?”
“Khẩu khí lớn thật, ai cần anh cứu tôi? Một người làm công như anh, ở đây ăn vụng đồ, coi chừng tôi khiếu nại anh với quản lý đấy!” Lý Lan tức giận nói.
“Được thôi, cô cứ đi việc khiếu nại!” Thẩm Lãng cảm thấy người con gái thật sự có phần ngang ngược giống Bạch Vi Vi.
Có mắt mà không thấy thái sơn, nhìn thấy bộ dạng giả vờ giả vịt của người đàn ông, Lý Lan liền tiến đến, bởi vì tính tình tìu ý ăn uống của mình mà cô liên đoán chắc rằng người đàn ông này chỉ là một tên làm công ăn lương! Lý Lan thấy lời nói của mình không dọa được Thẩm Lãng thẹn quá hóa giận: “Anh đúng là không biết phép tắc, dùng gáy để nói chuyện với người khác sao?” Lý Lan nói xong liền túm lấy Thẩm Lãng.
Khuôn mặt anh lạnh tanh lại, nhìn Lý Lan, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo: “Xin lỗi cô, Tôi nhiều chuyện rồi!”
Lý Lan bị nụ cười của Thẩm Lãng mê hoặc bất giác sững người lại nhưng sau đó cô đã lấy lại bình tĩnh, đẹp trai so với giàu có, cô vẫn thích vế sau hơn.
Vốn dĩ tưởng rằng như thế có thể đuổi cô gái này đi, ai ngờ rằng Lý Lan hất mũi lên mặt với anh: “Anh có biết buổi biểu diễn của tôi phục vụ bao nhiêu người có tiền không? Với lại hai tiếng nữa là phải lên diễn rồi, anh muốn mất mặt trước những người đó ư?”
“Cô gái à, cô nghĩ nhiều rồi”
Thẩm Lãng không quan tâm cười nói, trong lòng nghĩ cô gái này cũng có chút nhan sắc nhưng không đến nỗi vì vết rượu này trên người mà thu hút sự chú ý của người khác.
“Tôi không cần biết, anh phải giải quyết việc này cho tôi, trên thuyền nhất định không có máy giặt ủi đúng không?”
“Tôi là khách làm sao biết được có hay không?” Thẩm Lãng bị làm Lý Lan quấy rầy, nếu như không phải cô ta là con gái thì anh đã đẩy cô ta sang một bên rồi.
Trong tức khắc, Lý Lan gần như buông thõng tay sau đó liền nắm chặt lại: “Anh đừng có lừa gạt người khác, những vị khách quyền quý mới lên thuyền, anh ở đây lại lén ăn vụng đồ một lúc lâu, ai tin anh chứ!”
Khi Thẩm Lãng chuẩn bị vé vào cửa đưa cho cô gái này xem thì đột nhiên nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia.
Đó chính là cô gái ăn vụng ở quầy tự phục vụ.
“Ồ, xin chào, lại gặp mặt nữa rồi!”
Nhìn thấy Thẩm Lãng chào hỏi ai đó, cô không khỏi sững sờ, buông tay quay đầu lại nhìn.
Thẩm Lãng bị buông ra lập tức tiến về phía trước.
“Chu Linh?” Lý Lan nhỏ giọng nói ra tên này, trên mặt trong giây lát nở một nụ cười khinh thường.
Cô quay đầu lại lần nữa nắm lấy cánh tay Thẩm Lãng: “Anh đừng nói mình là người yêu của con bé đáng chết đấy nha? Quả nhiên nồi nào úp vung nấy!”
Nghe thấy Lý Lan nói thế trong lòng liền không vui, một cô gái sao có thể được giáo dục kém như vậy, ngay cả đến đồng nghiệp và người lạ cũng đều công kích không tha? Nghĩ đến đây anh ngược lại không muốn vội vàng rời đi ngay, anh muốn dạy cho người con gái này một bài học, có lẽ là bắt buộc phải dạy dỗ cô ta!
“Tiểu Lan, cô nói gì vậy, tôi hoàn toàn không quen người đàn ông này, chỉ là vừa nãy, tình cờ gặp anh ta…” Người con gái tên Chu Linh vội vã giải thích.
“Ồ? Không phải cô nói hôm nay bạn trai cô sẽ đến tham gia bữa tiệc chiêu đãi này sao? Người đâu? Không phải một trong số những người có tiền bên trong đấy chứ?” Lý Lan châm chọc nói.
“Tôi cũng không biết..anh ấy nói vậy, sẽ đến xem tôi biểu diễn, những thứ khác, tôi cũng không rõ...” Chu Linh ngoan ngoãn giải thích.
Thẩm Lãng thấy dáng vẻ nhún nhường của Chu Linh là biết bình thường đã phải chịu sự bắt nạt của người khác.
“Tôi cũng lười nghe cô nói phét, ngược lại anh, chuyện của chúng ta, anh tính giải quyết thế nào?”
Lý Lan không để ý đến Chu Linh mà một lần nữa quay đầu, tức giận nói với Thẩm Lãng.
“Cô nói giải quyết thế nào?” Thẩm Lãng bình tĩnh đáp..