Cạch!
Không đợi cái ghế rơi xuống, Thẩm Lãng đã tung một cú đá, đá thẳng vào phần bụng của Dương Đại Bằng.
Một cú đá này, khiến cho cả người Dương Đại Bằng bay thẳng ra ngoài, thẳng thừng ngã ngồi trên mặt đất.
"Chết tiệt...Mày dám đánh tao..." Dương Đại Bằng bị một cú đá này làm cho bên hông đau chói, căn bản không đứng dậy nổi.
"Chàng trai trẻ à...!Cháu...!Hay là cháu đừng mua cái bình này nữa, đừng vì cái này mà dính vào phiền phức..." Cụ già nhìn thấy sắc mặt Dương Đại Bằng khó coi, không khỏi có chút bận tâm tới sự an toàn của Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng cười lắc đầu, nói: "Không sao đâu, ông cụ à, cháu đã chuyển tiền qua cho ông rồi, ông kiểm tra thử đi!"
Đúng lúc này, điện thoại di động của ông cụ cũng vang lên tiếng chuông tin nhắn tới.
Ông cụ mở ra xem, là ba tỷ sáu vào tài khoản!
Một khoản tiền lớn như vậy, quả thực làm cho cụ già có chút sợ ngây người.
"Chàng trai trẻ à, cháu chuyển khoản bị dư sáu trăm triệu rồi...!Bây giờ ông sẽ đi ngân hàng chuyển trả lại cho cháu!" Bàn tay cầm điện thoại của cụ già lúc này cũng đang run rẩy.
"Ông cụ à, không cần đâu, ba tỷ là tiền cháu mua bình đồng của ông, còn sáu trăm triệu kia là cháu cho cháu trai của ông tiền chuyển đến nơi khác điều trị."
"Hôm nay cháu đánh tên này, chỉ sợ sau này anh ta sẽ sai người đến gây chuyện với ông, ông hãy dẫn theo cháu trai mình tới nơi khác chữa bệnh đi!" Thẩm Lãng nói.
"Bụp bụp!"
Nghe những lời Thẩm Lãng nói, cụ già liền quỳ xuống trên mặt đất.
"Ông cụ ơi, ông làm gì vậy, cháu không nhận nổi đâu!"
Với tuổi tác của cụ già, cũng dư sức làm ông nội của Thẩm Lãng, vừa thấy ông cụ quỳ gối trước mặt mình, trong lòng Thẩm Lãng cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, vội vàng cúi người đỡ ông cụ đứng dậy.
Hai mắt ông cụ đỏ bừng, kích động nói: "Chàng trai trẻ, tôi...!Tôi thay cháu trai tôi, và người nhà tôi cảm ơn cậu, đội ơn cậu! Cậu làm như thế là đã cứu mạng nó rồi!"
"Ông cụ à, chiếc bình đồng này của ông, nếu như cháu thực sự mua từ chỗ khác, chắc chắn không chỉ có giá ba tỷ sáu thôi đâu, cho nên ông không cần phải cảm ơn cháu! Ông mau mau đứng dậy đi thăm cháu trai của mình đi..." Thẩm Lãng hơi dùng sức, đỡ ông cụ đứng dậy.
Sau khi ông cụ liên tục cảm ơn rồi rời đi, Thẩm Lãng mới nhìn sang Dương Đại Bằng còn nằm dưới đất.
Ngay lúc này Dương Đại Bằng đã gọi điện thoại kêu người của mình tới, chờ lát nữa anh ta sẽ cướp lại cái bình từ trên tay Thẩm Lãng, mặc dù ăn cướp trắng trợn không phù hợp với quy tắc làm ăn, nhưng cơn giận này của Dương Đại Bằng đã đè lên não anh ta, khiến anh ta không suy nghĩ được nhiều như vậy.
"Thằng nhãi, mày có gan thì chớ đi!" Dương Đại Bằng uy hiếp nói.
Lúc này Thẩm Lãng mới đưa tay lên nhìn đồng hồ mình một chút, khinh thường nói ra: "Chân dù sao cũng mọc trên người tôi, có đi hay không là do tôi, không phải anh nói là được!"
"Xương sườn của anh bây giờ đã gãy rồi, nếu như còn không đi bệnh viện, đến lúc đó làm tổn thương nội tạng hay mất mạng, thì cả cơ hội báo thù cũng không có!"
Nói xong Thẩm Lãng thẳng thừng quay người rời đi.
Ngày hôm sau, quán bar Dạ Sắc Minh Châu.
Lúc này đang vào ban ngày, quán bar còn không có kinh doanh, mấy người thanh niên dáng vẻ côn đồ đang đứng ở cửa ra vào, hút thuốc trò chuyện.
Nhìn thấy mấy cô gái xinh đẹp áo quần lả lơi đi ngang qua, không biết có quen hay không, mấy tên này đều thi nhau hú hét.
Thẩm Lãng từ trên xe bước xuống.
Mấy tên thanh niên côn đồ nhìn thấy Thẩm Lãng đi tới, lập tức cảnh giác hơn.
"Thằng nhãi, mày có chuyện gì đó, hiện tại vẫn chưa tới giờ quán bar mở cửa." Một người trong đám côn đồ nói với nói với Thẩm Lãng.
"Tôi tìm Lưu Hổ." Thẩm Lãng thản nhiên nói.
Nghe thấy câu này, mấy tên côn đồ lập tức cười nhạo, ánh mắt không có gì tốt lành đánh giá Thẩm Lãng.
Lưu Hổ thế nhưng là ông chủ của Ma Đô, tên gọi khác là Lưu Lão Ngũ, bây giờ thế nhưng là một nhân vật lớn trong thế giới ngầm ở thành Giang Nam, sao có thể nói gặp là gặp được?
"Mày là cái thứ gì, tên của anh Năm mà cũng dám gọi sao? Mở miệng liền muốn gặp ông chủ của bọn tao, giọng điệu cũng không tệ nhỉ, mày rảnh rỗi quá không có chuyện gì làm nên tới đây ăn đòn sao?"
"Trông mày cũng trắng trắng mềm mềm, lát nữa mà có gặp nắm đấm của mấy anh đây chào hỏi thì cũng đừng khóc lóc xin tha nhé!"
Mấy người bắt đầu vén tay áo lên, làm ra vẻ muốn đánh người.
"Nói với ông ấy, Thẩm Lãng tới." Thẩm Lãng nói.
Đám lưu manh sững sờ nhìn nhau, thằng nhãi này làm ra vẻ ngầu lòi như vậy, không lẽ nào lại là một nhân vật lớn chứ?
Thế nhưng nhìn thế nào cũng thấy lạ mặt, mấy người này đã lăn lộn nhiều năm với Lưu Hổ, bạn bè của ông chủ nói không biết hết nhưng cũng biết ít nhiều.
Nhìn thế nào cũng thấy, Thẩm Lãng trẻ tuổi trước mắt không giống có thể làm bạn bè của ông chủ chút nào.
Một tên trong đám côn đồ lập tức nói tiếp: "Thằng nhãi, tao chưa từng nghe qua tên của mày, cũng chưa từng thấy mặt mày, chỉ có điều mày muốn gặp ông chủ cũng dễ thôi, quỳ xuống đây dập đầu ba cái, lần lượt gọi chúng tôi thành ông nội, tự xưng mình là cháu, bọn tao sẽ giúp mày thông báo với ông chủ một tiếng."
Mấy tên thanh niên côn đồ nghe thấy như vậy liền lập tức cười vang, dù sao ban ngày bọn họ cũng không có chuyện gì làm, trước mắt cứ coi coi Thẩm Lãng là trò đùa nghịch cũng được.
Thẩm Lãng cau mày lạnh lùng, nhếch miệng lên, mỉm cười khinh thường, thẳng thừng đi tới cửa.
"Ay da, chết tiệt...!Thằng nhãi này còn muốn xông vào."
"Đứng lại, con mẹ nó mày đứng lại cho tao, đừng để mấy anh đây ra tay!"
"Nghe không hiểu tiếng người có phải hay không, tao bảo mày đứng lại!"
"Mẹ nó...!Còn chờ gì nữa, lát nữa mà để ông chủ nhìn thấy thì không phải sẽ có phiền toái sao, mau bắt thằng nhãi đó lại cho tao!"
Sau khi đám côn đồ la ó ầm ĩ mà không có tác dụng gì, thì bọn họ cùng nhau xông lên, định dạy cho Thẩm Lãng một bài học.
Đúng lúc này, Lưu Hổ mới hốt hốt hoảng hoảng chạy vội ra, khiến cho cơ bắp cả người đều như rung lên.
"Dừng tay lại cho tao, mau dừng tay!"
"Cái đám vô dụng chúng mày, làm cái gì vậy hả, muốn chết sao?"
Lưu Hổ không tiếc lời mắng nhiếc mấy tên đàn em, vẻ mặt kinh hoảng, trong ánh mắt còn có một phần e ngại nằm sâu trong đó.
"Ông chủ, xin lỗi anh, là thằng nhãi này muốn gây chuyện, nên chúng em mới ra tay dạy dỗ nó!"
"Mẹ nó, thằng nhãi này mà cũng dám tới địa bàn của anh Năm gây chuyện."
"Ông chủ, giao cho em, em sẽ làm cho thằng nhãi này hôm nay phải nằm mà ra ngoài!"
Lưu Hổ giận không kìm được, nhìn mấy thằng đàn em, mỗi người một đấm, thẳng thường đấm cho bọn chúng nằm bẹp hết.
Sau đó mới đi đến trước mặt Thẩm Lãng, nói với giọng vô cùng kính trọng: "Cậu Thẩm, sao cậu lại tới đây? Tôi không kịp tiếp đón cậu từ xa!"
Ba năm trước đây, Lưu Hổ chẳng qua chỉ là một tên côn đồ, bởi vì một án kiện cáo mà suýt chút nữa phải vào tù.
Cuối cùng vẫn là luật sư Thạch Đạt - người được gia tộc bồi dưỡng giúp đỡ, mới tránh được tai họa.
Từ đó về sau, Lưu Hổ liền được Thạch Đạt và tập đoàn Dương Kim bồi dưỡng.
Sau mấy năm không ngừng cố gắng, anh ta đã trở thành ông chủ của quán bar Dạ Sắc Phỉ Thúy, thậm chí còn có được rất nhiều đàn em.
Trong hai năm này, anh ta dần dần phát triển thế lực của mình, trở thành một nhân vật không nhỏ ở thế giới ngầm Giang Nam.
Năm đó nguyên nhân vì sao Lưu Hổ có thể thoát được tai họa, nhanh chóng phát triển như vậy cũng khiến cho nhiều người hoài nghi.
Dù sao Lưu Hổ cũng lên chức quá nhanh, mà chuyện này cũng quá kỳ lạ, nên cũng có không ít người âm thầm điều tra Lưu Hổ, thế nhưng một chút chuyện thực tế xảy ra cũng không tra ra được.
Ngoại trừ bản thân Lưu Hổ ra, không có bất kỳ người nào biết được anh ta làm thế nào mà trở thành được ông chủ của Ma Đô.
Mấy tên đàn em nhìn thấy thái độ của ông chủ mình với thanh niên trước mắt, ai nấy đều sợ hãi đến nỗi ngây người ra.
Lưu Hổ, đều được người ngoài gọi một tiếng anh Năm!
Đây chính là nhân vật số một số hai của thế giới ngầm thành Giang Nam, làm sao lại cung kính như thế với một thanh niên xa lạ được?"
"Mấy thằng khốn nạn này, còn không mau bước tới xin lỗi cậu Thẩm!" Lưu Hổ tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhìn đám đàn em của mình.
"Cậu Thẩm, xin lỗi cậu." Mấy tên côn đồ cúi đầu, đồng thanh hô lên.
Thấy Thẩm Lãng lúc này trầm mặc như trước không nói câu nào, Lưu Hổ bị dọa sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, tiếp tục nói ra: "Nhanh quỳ xuống xin lỗi cho tao!".