“Chu Linh đâu?” Thẩm Lãng lạnh lùng hỏi.
Nghe thấy có người gọi tên Chu Linh, lúc này Trần Phương mới chậm rãi bình tĩnh lại, nhẹ ngẩng đầu nhìn Thẩm Lãng.
“Là anh à? Không cần anh quan tâm!” Trần Phương biết bây giờ mình trông rất khó coi, ít có ai nhận ra được, nhưng anh cũng chẳng thèm giải thích.
“Tôi hỏi anh lần cuối cùng.
Chu Linh đâu?” Thẩm Lãng đã sớm mất hết sự kiên nhẫn, sự tàn ác bắt đầu tỏa ra đầy mạnh mẽ.
Bây giờ đến Trần Phương cũng cảm nhận được sự ngoan độc tỏa ra từ người Thẩm Lãng.
Anh bị dọa đến nỗi toàn thân run lên, răng va vào nhau nói: “Cô ấy… cô ấy là bạn gái của tôi, không liên quan gì đến anh hết!”
Bốp!
Chưa cần Thẩm Lãng ra tay, từ sau lưng, Lưu Hà đã thẳng thừng tặng cho Trần Phương một cái đánh thật đau trên đầu, mắng: “Mày làm gì có quyền để cãi tay đôi với cậu Thẩm?! Hỏi thì phải tự giác trả lời, đừng để đến khi thấy quan tài rồi mới đổ lệ!”
Từ đầu Trần Phương đã đau đớn, bây giờ còn bị dội thêm một cú đánh ở trên đầu nữa nên hoa mắt chóng mặt, tinh thần giảm sút.
Bốp!
Nước mắt nước mũi ngay lập tức tèm lem trên mặt của Trần Phương.
Anh nghẹn ngào nói: “Tôi… không phải do họ.
Tôi là người đã hãm hại cô ấy… là tôi….”
Vừa dứt câu, khuôn mặt của Trần Phương biến sắc, con ngươi bỗng chốc trở nên tàn ác, thâm độc.
Anh căng cuống họng hét ầm lên: “Tất cả là do mày! Cô ta đáng bị như vậy, cô ta đáng phải chịu như thế.
Dù gì cô ta cũng không yêu tao, cô ta xứng đáng bị như thế!”
“Cậu chủ Thẩm, chắc là thằng nhãi này bị điên rồi…” Lưu Hà thấy Trần Phương thay đổi còn nhanh hơn lật bánh tráng nên không khỏi giật mình, không dám đánh Trần Phương nữa.
Còn Thẩm Lãng thì vẫn lạnh lùng như cũ.
Bây giờ không xử lý được thằng nhãi Trần Phương khùng điên không rõ này thì phải cứu người trước!
“Cho người canh chừng thằng nhóc này! Sai ngay Lưu Soái cho người đi tìm Lý Hải Phi cho tôi, trong mười phút nhất định phải tìm ra!” Thẩm Lãng trầm giọng ra lệnh.
Lưu Hà nào dám chần chừ, chậm chạp chạy đến văn phòng của Lưu Soái rồi nói sơ qua chuyện đã xảy ra.
Mấy phút sau, trừ hai người đang đứng nhìn chằm chằm Trần Phương thì tất cả các nhân viên an ninh đều được sai đi, bắt đầu rà soát toàn bộ thành phố, tìm cho ra Lý Hải Phi.
Đêm hôm ấy, Lý Hải Phi chạy đến sòng bạc ngầm, bịt hết tất cả các đầu mối mà người của Lưu Soái có thể tìm tới.
Nhưng hắn chẳng hề hay biết tình hình lúc này, bởi vì hắn đã tắt nguồn điện thoại, đang tắm rửa trong phòng chung của khách sạn, chuẩn bị thưởng thức miếng mồi ngon được dâng tận miệng.
Sau khi tắm rửa, Lý Hải Phi tròng áo ngủ vào rồi đi đến trước người của Chu Linh, nhìn cơ thể của Chu Linh chễm chệ ở đó.
Lúc này Chu Linh đã không còn tỉnh táo nữa, trời đất tựa như đảo điên.
Cô chỉ cảm thấy toàn thân đang nóng ran, không còn sức để mà mở mắt…
Lý Hải Phi nhìn bộ dạng của Chu Linh lúc này, nước miếng không ngừng tuôn ra.
“Người đẹp… Tí nữa anh sẽ giúp em trở thành người đàn bà thực thụ, ha ha ha…” Lý Hải Phi xoa hai lòng bàn tay, từng bước đi về phía của Chu Linh.
Rắc…
“Không… muốn…” Chu Linh hết sức bình sinh cầu xin được thả ra.
Càng nhìn Chu Linh, Lý Hải Phi chỉ càng hưng phấn hơn.
“Chậc chậc chậc… Em đúng là báu vật đó…”
Lúc này bỗng có tiếng ầm ĩ ở bên ngoài.
Không đợi Lý Hải Phi kịp phản ứng, cửa phòng đá bị đá một cái rầm.
Âm thanh vang dội, dọa cho Lý Hải Phi giật thon thót, suýt chút nữa đã không thể đứng vững mà ngã xuống đất.
“Là ai?!”
“Hả?”
“Đứa đéo nào dám chen ngang vào chuyện vui của tao?!”
“Muốn chết lắm rồi hả?!”
Hùng hổ như vậy, chắc hẳn là Lý Hải Phi đã bị chọc điên rồi.
Rồi hắn quay đầu lại nhìn.
Chưa kịp thấy rõ khuôn mặt của kẻ xâm nhập, hắn đã bị đá bay ra ngoài, cả người dập mạnh xuống đất.
Không khí nghẹn ở ngực, không thể lưu thông nên hắn ta ngất đi.
Thẩm Lãng đến thật đúng lúc.
Chỉ cần chậm mấy phút nữa thôi thì giết Lý Hải Phi cũng chẳng thể đền bù được những mất mát.
Thẩm Lãng đi vào từ cửa sau.
Khi nhìn thấy Chu Linh quần áo xộc xệch nằm bất tỉnh ở đó, cơn giận trong lòng dần xoáy mạnh thành bão!
“Bắt Lý Hải Phi về!” Thẩm Lãng ngoan độc nói.
Nói xong anh còn thuận thế kéo chăn qua che cơ thể của Chu Linh lại.
“Á!”
Một người vô cùng nhiều chuyện như Lưu Hà bây giờ lại chẳng dám nhìn Chu Linh quá lâu.
Anh xốc Lý Hải Phi lên, đi ra ngoài.
Sau khi mọi người đã ra ngoài hết, Thẩm Lãng vội vàng kiểm tra cơ thể của Chu Linh một chút.
Cũng may tuy là thuốc mạnh mạnh nhưng không phải là thuốc độc.
Bây giờ muốn Chu Linh tỉnh lại cũng không khó, chỉ cần kích thích cơ thể của Chu Linh để chúng lấn át những thứ thuốc này là được.
Nhưng bởi vì không mang theo kim châm cứu nên trong lúc này Thẩm Lãng không biết phải làm thế nào.
Sau khi tìm kiếm một vòng, ánh mắt Thẩm Lãng rơi xuống mấy cây tăm ở trên bàn.
Dù là lần đầu dùng tăm để châm cứu, nhưng như vậy không có nghĩa là không thể thực hiện được.
Chỉ cần kích thích những huyệt lộ ra ngoài là được rồi.
Sau khi cầm lấy cây tăm, Thẩm Lãng nghiêm túc châm cứu cho Chu Linh.
Vì hệ thống tuần hoàn trong cơ thể của Chu Linh chạy rất nhanh nên bây giờ cả người Chu Linh đang nóng ran lên.
"Nóng… nóng quá đi…"
Ý thức của Chu Linh bắt đầu quay trở lại.
Cô phản kháng những tác động bên ngoài đối với cơ thể của mình.
Không còn cách nào khác khi nhìn thấy hình ảnh quằn quại của Chu Linh, Thẩm Lãng đành phải rạch một lỗ nhỏ ở trên ngón tay của cô, để máu mang theo thuốc độc chảy ra ngoài.
Chỉ có cách này mới giúp Chu Linh tỉnh lại nhanh hơn mà cũng giảm bớt sự khó chịu cho cô.
Mười mấy phút trôi qua, Chu Linh từ từ mở hai mắt ra.
Nhìn thấy một gian phòng lạ hoắc với ánh đèn u ám, cô đã tỉnh lại nhanh hơn vì sợ.
"Á!"
Chu Linh thấy mình khoả thân dưới một lớp chăn, mà trên cái chăn đắt tiền đó lại có một vệt máu.
Trong nháy mắt, khuôn mặt cô tái mét đi.
"Cuối cùng em cũng tỉnh dậy rồi!" Thẩm Lãng từ góc phòng bước đến.
"Bốp!"
Một cái tát vang dội in hằn lên khuôn mặt của Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng sững sờ.
"Anh… Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?!" Chu Linh kéo chăn lên che lấy cơ thể mình vừa khóc vừa hét ầm ĩ cả lên.
Lúc này Thẩm Lãng mới hiểu ra là Chu Linh đang hiểu lầm mình!
"Không phải đâu… Em hiểu lầm rồi!" Thẩm Lãng cố gắng giải thích.
"Tôi… tôi còn tưởng anh là người tốt.
Thì ra… thì ra anh là một tên ác ôn, tên mất dạy.
Anh… vì sao anh lại đối xử với tôi như vậy?! Rốt cuộc là vì sao?!" Chu Linh bây giờ đã mất hết lý trí, không chịu nghe lấy một lời giải thích của Thẩm Lãng.
"Anh đừng… anh đừng có tới đây!"
"Mau đi đi… cút đi cho tôi!"
Nhìn con người mãi không chịu đi kia, Chu Linh tức điên người.
"Anh nghĩ em hiểu lầm rồi… Em không có xảy ra chuyện gì hết, em đâu có bị thương đâu?" Thẩm Lãng sắp cười lớn đến nơi, chẳng biết phải giải thích thế nào cho rõ ràng.
Bỗng nhiên, Chu Linh thấy con dao mà Thẩm Lãng đã dùng để cứa tay Chu Linh ở trên tủ sát giường.
Cũng trong giây phút ấy, Thẩm Lãng kịp thời nhận ra, muốn giành lại con dao nhưng lại chậm hơn Chu Linh một bước.
Cô kề sát con dao lên cổ của mình.
"Nếu bây giờ anh không cút đi thì tôi sẽ chết cho anh xem!" Chu Linh quát ầm lên.
Thẩm Lãng thoáng kinh hãi, cảm thấy bất lực kinh khủng.
Anh biết Chu Linh đã nói được thì làm được..