Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!



"Đừng...!Đừng, mọi chuyện thật sự không phải là như cô nghĩ, là tôi cứu..." Thẩm Lãng giải thích.
"Anh đừng nói nữa! Tôi đi chết ngay bây giờ cho anh xem!" Chu Linh cầm dao trên tay, càng dùng nhiều sức hơn.
"Được...!Tôi đi, bây giờ tôi sẽ đi!" Thẩm Lãng biết mình giải thích nữa cũng vô ích, Chu Linh cũng sẽ không tin, hơn nữa rất có thể sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng!
Nói xong, Thẩm Lãng chậm rãi đi về phía cửa, mãi cho đến khi Thẩm Lãng biến mất, Chu Linh mới buông lỏng cánh tay đang giơ lên xuống.
"Vì sao...!Vì sao lại đối xử với tôi như vậy!"
Sau khi Thẩm Lãng rời đi, Chu Linh mới ôm mặt khóc.
Tất cả những gì xảy ra trước mắt, làm cho Chu Linh không nghĩ ra bất kỳ lý do gì để thuyết phục mình không cảm thấy nhục nhã.
Mà chuyện xảy ra cuối cùng trong trí nhớ của cô ta là lúc ở trong quán bar.
Sau khi gọi điện thoại cho Vương Phong lần thứ N mà không có người nhận, Chu Linh hoàn toàn phát điên.
Cô ta không biết vì sao lại thành ra như này.
Chu Linh hối hận, tại sao mình lại muốn đi tới buổi tiệc đó, làm sao lại không nhận ra Thẩm Lãng là tên khốn nạn.
Vậy thì bây giờ Vương Phong đang ở đâu?

Nghĩ đến những vấn đề này, trong Chu Linh loạn thành một đống.
Sau khi khóc rống một lúc, Chu Linh mới bình tĩnh lại.
Cố gắng nhớ lại những thứ bản thân đã gặp phải, nhưng dù có nghĩ thế nào, Chu Linh cũng chỉ nhớ tới sau khi Vương Phong đi nhà vệ sinh thì đã không còn tỉnh táo...
Sau khi Lý Đại Hải đưa Chu Linh vào khách sạn, thì Chu Linh đã hôn mê, hoàn toàn không thể nhớ nổi.
Lúc rời khỏi quán rượu, Chu Linh thất thần lạc lõng trên đường cái, cô ta không biết mình có phải đã bị thế giới này vứt bỏ không, những cuộc gặp gỡ liên tiếp làm cho trái tim ngoan cường của cô ta không chịu nổi.
Cô ta muốn chết, nhưng lại không cam tâm, không cam tâm nhìn người làm nhục mình, còn sống tự do vô tư trên thế giới này.
"Tôi không thể chết, tôi còn phải báo thù!" Nghĩ đến gương mặt kia của Thẩm Lãng, trong lòng Chu Linh tràn ngập hận thù.
Sự hận thù này trở thành động lực trong cơn tức giận của cô ta.
Một bên khác, sau khi Thẩm Lãng rời khỏi khách sạn đã để cho người âm thầm bảo vệ Chu Linh, anh sợ Chu Linh sẽ suy nghĩ nông cạn nhất thời nghĩ quẩn, như vậy thì đến cả cơ hội để giải thích rõ ràng mình cũng không có.
Lúc này, Thẩm Lãng trở lại quán bar Dạ Sắc Phỉ Thúy, để đi tìm Lý Đại Hải hỏi cho ra nhẽ, đồng thời có thể tìm lại video chứng minh cho sự trong sạch của mình với Chu Linh.
Không đợi Thẩm Lãng đi vào trong văn phòng của Lưu Hổ, từ ngoài hành lang đã truyền đến tiếng chửi mắng của Lưu Hổ.
"Mẹ nó, ông đây nuôi mấy tên phế vật các người không đáng mà, một người cũng không tìm thấy thì các người có thể làm gì!" Lưu Hổ chỉ vào đám người Lưu Hà mắng chửi.
"Anh năm...!Lần này thật sự là oan uổng cho chúng em, những người ở bên kia đều có võ, không đợi chúng ta kịp phản ứng đã bị bọn họ đánh rồi!" Lưu Hà ủy khuất giải thích nói.
Ầm!
Lưu Hổ nghe thấy giải thích như vậy, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, tiến lên phía trước đạp Lưu Hà lăn trên mặt đất.
"Phế vật, mẹ chúng mày đều là phế vật!" Lưu Hổ mắng.
Két!
Lúc này, Thẩm Lãng đi tới.
Khi nhìn thấy một đám người Lưu Hà đang bị thương nằm trên mặt đất, hơn nữa lúc vừa vào cửa đã nghe thấy Lưu Hổ lớn tiếng mắng chửi, trong nháy mắt Thẩm Lãng đã hiểu.
Lý Đại Hải đã bỏ chạy.
"Thẩm...!Cậu chủ Thẩm, là tôi quản lý không đạt, đã...!Để cho Lý Đại Hải chạy mất!" Lưu Hổ đi tới trước mặt Thẩm Lãng hổ thẹn nói.
Thẩm Lãng trầm mặc không nói gì, nhíu lông mày.

Vừa rồi cơ bản là thuộc hạ của Lý Đại Hải đánh xử lý xong người mà Lưu Hổ mang tới, làm sao lại đột nhiên được người ta cứu đi, với lại lấy thủ đoạn của Lý Đại Hải sao có thể tìm được người như vậy, cái này rất rõ ràng, chính là người đứng phía sau Lý Đại Hải đã ra tay.
Mà người đó không tiếc đắc tội Lưu Hổ cứu lấy Lý Đại Hải, rất rõ ràng trong tay Lý Đại Hải có thứ người đó cần, nếu không cung không cần thiết phải can thiệp như vậy.
Bây giờ Thẩm Lãng hiểu rõ có đi trách cứ Lưu Hổ cũng không có ý nghĩa gì, dứt khoát cũng không nói thêm gì, lạnh lùng phun ra bốn chữ: "Lần sau không thể làm như thế này nữa!"
Lúc thấy bốn chữ này, Lưu Hổ trong lòng đủ loại cảm xúc.
Bởi vì ở phương diện nào đó, Thẩm Lãng không truy cứu trách nhiệm của mình mà nhẹ nhàng bỏ qua, một phương diện khác, anh ta biết nếu như lần sau xuất hiện một chút rắc rối nào, chỉ sợ vị trí của mình khó giữ được.
Lưu Hổ hiểu rõ, khả năng này là bởi vì Thẩm Lãng tín nhiệm anh ta, cho một cơ hội cuối cùng.
Nếu như tái phạm sai lầm này, hoàn toàn không còn khả năng cứu vãn.
Lúc này Vương Phong bị giữ lại chung phòng, đã phát điên, lúc đó ở đấy đã tự mình tát mình nói mình không phải là con người, có lỗi với Chu Linh, lúc đó còn nói Chu Linh đáng đời, lấy lý do đó để bảo vệ mạng sống của mình.
Khóc một lúc, tức giận một lúc tinh thần Vương Phong hoàn toàn trở nên rã rời.
Thẩm Lãng nhìn thấy Vương Phong như vậy, đại khái cũng đoán được nguyên nhân gây ra chuyện, nhưng cũng không định truy cứu trách nhiệm của anh ta, nếu như ngày nào đó Vương Phong trở lại bình thường, đoán chừng lần này nửa đời người cũng sẽ không thể vượt qua thống khổ và hối hận được, người như này vừa đáng hận vừa đáng thương...
Để Chu Linh đến nhận Vương Phong đi còn thuận tiện giải trừ hiểu lầm, làm như thế, Thẩm Lãng không phải là không nghĩ tới.
Chỉ là Chu Linh sẽ biết, chính mình bị bạn trai tin tưởng nhất bán đi, trước mắt loại kích thích này đối với Chu Linh, sợ rằng sẽ trở thành cây rơm cuối cùng đè chết lạc đà, Thẩm Lãng không đành lòng, cũng không thể để Chu Linh sụp đổ như vậy được.
Đối với thái độ của Chu Linh, từ trong lòng Thẩm Lãng có một loại cảm giác đau lòng muốn bảo vệ, loại cảm giác này so sánh với tình cảm nam nữ, thì giống như là tình cảm của anh trai đau lòng em gái hơn vậy.
Thẩm Lãng cũng không biết, trên người Chu Linh có điểm nào làm cho mình có cảm giác như vậy.
Nghĩ đến chuyện đã xảy ra hôm nay, Thẩm Lãng ngồi ở trong xe bỗng cảm thấy nhức đầu, sau khi vuốt vuốt trán, quyết định không nghĩ nhiều nữa, tất cả đều thuận theo tự nhiên đi...
"Cậu chủ, cái người tên Lý Đại Hải tôi có thể để cho anh ta không sống tới ngày mai!" Lúc này 9526 nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Lãng mặt mày ủ rũ, mới bận tâm nói.

Thẩm Lãng nhàn nhạt cười, nói tiếp: "Tôi nghĩ không cần cô phải ra tay, Lý Đại Hải cũng không sống tới ngày mai!"
"Vì sao vậy? Chẳng lẽ anh đã sắp xếp người khác đi..." 9526 nghi ngờ hỏi.
Thẩm Lãng khoác tay áo, tiếp tục nói: "Lý Đại Hải không còn đệ tử, không còn sòng bạc, trong nhà cũng bị Lưu Hổ lấy đi, tất cả thể lực cơ bản là đã sụp đổ, hiện tại còn cứu được đơn giản là hắn ta sợ trong tay Lý Đại Hải nắm một vài thứ, vật này hắn ta sợ rơi xuống tay chúng ta mà thôi!"
Nói như vậy, 9526 giống như đã hiểu rõ vì sao Thẩm Lãng không trách cứ Lưu Hổ để mất Lý Đại Hải, thậm chí còn ngăn cản dự định của Lưu Hổ tiếp tục đuổi theo giết Lý Đại Hải.
"Cậu chủ nói là, người kia sẽ sợ mọi chuyện bại lộ nên trong đêm nay sẽ để Lý Đại Hải hoàn toàn ngậm miệng?" 9526 nói.
Thẩm Lãng gật đầu, nói tiếp: "Với lại lại tôi đã đoán được đồ vật trong tay Lý Đại Hải là cái gì!"
Nghe thấy như vậy, 9626 cảm thấy giật mình với cậu chủ của mình.
Xe đi rất nhanh, đã đến tiểu khu Nam An, vẫn ở góc đường, Thẩm Lãng để cho 9526 ngừng lại, một mình trở về tiểu khu.
Đi vào hành lang, Thẩm Lãng vào thang máy.
Ngay lúc cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, bên ngoài thang máy xuất hiện một giọng bé gái.
"Chờ một chút...".


Nhấn Mở Bình Luận