Tối hôm đó, Lý Mạc và Thẩm Lãng đã nói chuyện trước bia mộ trong một khoảng thời gian rất lâu.
Mọi chuyện trong cuộc sống từ trước đây cho đến tận bây giờ đều được Lý Mạc hói hết ra trong ngày hôm nay, Lý Mạc thực sự đã nói rất nhiều.
Những chuyện này mà Lý Mạc đã đè nén trong lòng từ rất lâu được nói ra làm cho Lý Mạc cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Còn về lý do tại sao hôm nay Thẩm Lãng lại đột nhiên đến hội quán võ thuật ở dưới lòng đất để cứu anh ấy, Lý Mạc cũng không hỏi quá kỹ.
Lý Mạc là người rất thông minh, những chuyện về thân phận của Thẩm Lãng, chỉ cần Thẩm Lãng không nói, Lý Mạc cũng không hỏi.
Anh ấy cũng coi như là hiểu rõ về Thẩm Lãng, nếu như Thẩm Lãng đã chịu đến cứu anh ấy thì chắc chắn anh sẽ không hại anh ấy.
Ít nhất trong lòng Lý Mạc cũng đã công nhận người bạn này rồi.
"Cảm ơn cậu đã đi cùng tôi, tôi muốn quay về để thu dọn đồ đạc trong cửa hàng bán đồ lặt vặt.” Lý Mạc đứng dậy và nói.
"Đi thôi." Thẩm Lãng nói.
Lý Mạc xoay người đi về phía xe.
Nhìn bóng lưng của Lý Mạc, Thẩm Lãng đột nhiên cảm thấy Lý Mạc và ông chủ trung niên trước đây ở trong cửa hàng bán đồ lặt vặt hoàn toàn không phải là cùng một người.
Lúc này nhìn qua dáng người của Lý Mạc lại thấy thẳng tắp.
Trong nháy mắt này, Thẩm Lãng cảm thấy giống như anh nhìn thấy được một Lý Mạc oai phong của năm đó ở Thành phố Giang Nam.
Sau khi trở về nhà, Thẩm Lãng cứ như vậy mà nằm đó với đôi mắt có chút thất thần đang nhìn lên trần nhà.
Những năm kinh nghiệm của Lý Mạc khiến Thẩm Lãng phải thấy cảm thán.
Nếu một ngày nào đó anh cũng mất đi người thân nhất của mình thì anh nên đối mặt như thế nào…
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Lãng vẫn giống như bình thường.
Sau khi anh rửa mặt thì chuẩn bị chạy bộ buổi sáng.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của anh đột nhiên có một cuộc gọi lạ gọi tới.
Thẩm Lãng vốn tưởng rằng là cuộc gọi của một số ngân hàng đề nghị việc quản lý tài sản, cho nên anh dứt khoát không nghe máy.
Chỉ trong chốc lát, tiếng chuông điện thoại lại tiếp reo lên một lần nữa.
"Vẫn còn rất cố chấp..." Thẩm Lãng lại một lần nữa cúp máy.
Một phút sau, chuông điện thoại lại tiếp tục reo lên lần thứ ba.
Thẩm Lãng có chút mất kiên nhẫn.
Mới sáng sớm mà đã gọi điện cho anh đến ba lần liên tục, người này thật phiền toái.
Thẩm Lãng trả lời điện thoại bằng một giọng rất tức giận: "Đừng có gọi nữa, tôi không mua bảo hiểm, không mua nhà, không mua gói quản lý tài sản, cũng không làm thẻ…”
"Là tôi, Chu Linh!" Chu Linh nói ở đầu dây bên kia của điện thoại.
Thẩm Lãng kinh ngạc, một lúc sau anh mới mở miệng hỏi: "Tôi không biết là cô, có chuyện gì không?"
Cho đến tận bây giờ Thẩm Lãng cũng không biết nên giải thích chuyện ngày đó với Chu Linh như thế nào mà anh lại càng không đoán được lý do vì sao Chu Linh lại gọi điện thoại cho anh.
"Tôi… Tôi muốn gặp anh.
Đúng tám giờ ba mươi ở trước cửa Công viên Giang Nam." Chu Linh nói xong cũng không đợi Thẩm Lãng trả lời mà lập tức cúp điện thoại.
Thẩm Lãng không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc, Chu Linh này chắc chắn là phải vô cùng hận anh, sao đột nhiên cô ấy lại gọi điện thoại rồi muốn gặp anh được chứ?
Chẳng lẽ cô ấy đã biết sự thật rồi sao?
Với sự nghi ngờ đó, sau khi buổi chạy bộ sáng kết thúc, Thẩm Lãng lập tức một mình lái xe đến Công viên Giang Nam.
Hôm nay Chu Linh mặc một chiếc váy trắng, trang điểm nhẹ nhàng.
Cô ấy vẫn thanh thuần đáng yêu như trước.
"Lên xe đi, đây không phải là nơi để nói chuyện." Thẩm Lãng hạ cửa sổ xe xuống rồi nói với Chu Linh.
"Anh...!" Do dự một chút, Chu Linh cũng cố cắn răng mà mở cửa sau và bước lên xe.
Thẩm Lãng có thể nhìn ra, sau khi lên xe Chu Linh cứ lo lắng mà nhìn chằm chằm anh.
Thẩm Lãng biết Chu Linh sợ mình, dù sao đối với một người có thể làm ra loại chuyện này thì sao Chu Linh lại không cảm thấy sợ hãi được chứ?
"Đừng lo lắng, chúng ta cùng đi đến quán cà phê ở phía trước và nói chuyện.
Đúng lúc tôi cũng chưa ăn sáng." Thẩm Lãng nói một cách nhẹ nhàng.
Lúc này, sắc mặt của Chu Linh mới thả lỏng hơn một chút, trong lòng cô ấy cũng buông một chút đề phòng xuống.
Hai người bước vào quán cà phê rồi ngồi ở một vị trí ở gần cửa sổ.
"Hai tách cà phê, hai phần sandwich và hai phần salad." Thẩm Lãng nói với người phục vụ.
Chu Linh vẫn cúi đầu trầm mặc và không nói gì.
Nhìn bộ dạng này của Chu Linh, trong lòng Thẩm Lãng không khỏi cảm thấy có chút đau lòng.
Nhưng vì để biểu hiện một cách thật tự nhiên, cho nên Thẩm Lãng thản nhiên cười cười rồi nhẹ nhàng nói: "Cô tới tìm tôi chắc không phải là muốn cùng tôi ngồi đối mặt như thế này.
Hơn nữa, tôi nghĩ cô cũng không muốn nhìn thấy tôi."
Lúc này, Chu Linh mới chậm rãi ngẩng đầu lên và đưa ánh mắt đầy oán hận lên nhìn Thẩm Lãng.
"Anh nói đúng.
Đối với những việc mà anh đã gây ra, tôi chỉ hận không thể tự tay giết chết anh, tôi vô cùng hận bản thân mình không có bản lĩnh này.” Chu Linh cắn răng nói.
Phản ứng của Chu Linh khiến Thẩm Lãng không hề cảm thấy bất ngờ chút nào.
Thẩm Lãng cầm tách cà phê trên bàn lên rồi uống một ngụm, sau đó anh nói: "Nói đi, cô tìm tôi có chuyện gì?"
Lúc này, Chu Linh hít một hơi thật sâu để cố gắng đè nén lửa giận trong lòng mình xuống, cô ấy mở miệng nói: "Tôi muốn vay anh một tỷ bảy."
"Hả?" Thẩm Lãng nhíu mày, không phải là vì anh cảm thấy đau lòng cho số tiền này, mà là anh thấy có chút kinh ngạc trước việc Chu Linh đột nhiên tới vay tiền: "Gần đây cô đang gặp khó khăn gì sao?"
"Anh không cần phải quan tâm đến chuyện này.
Nếu anh không cho tôi vay, lát nữa tôi sẽ đến sở cảnh sát, dù cho tôi có mất hết danh dự thì bằng mọi giá, tôi cũng phải khiến cho anh thân bại danh liệt.” Chu Lộ phẫn hận nói.
Cô biết đấy, số tiền này đối với tôi mà nói thì không phải vấn đề gì cả.
Tôi chỉ tò mò, tại sao đột nhiên cô lại đến đòi tiền.
Lúc đầu tôi cho cô mười bảy tỷ, cô cũng không nhận…” Thẩm Lãng nói.
"Chuyện của tôi, không cần anh phải quan tâm.
Anh chỉ cần nói một câu là anh cho vay hay không cho vay là được rồi." Chu Lộ lớn tiếng nói.
Khi nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Chu Lộ, Thẩm Lãng cũng không hỏi thêm nữa.
Thẩm Lãng lấy điện thoại di động ra khỏi túi.
Bởi vì lúc trước anh đã từng chuyển tiền cho Chu Linh, cho nên Thẩm Lãng cũng không hỏi Chu Lộ số thẻ ngân hàng của cô ấy nữa mà chỉ ấn mấy bước trên điện thoại di động là tiền trực tiếp được chuyển qua.
Ba tỷ tư!
Chu Linh vẫn bị những con số này làm cho khiếp sợ.
Sau khi sửng sốt nhìn vào điện thoại di động một lức, Chu Linh đột nhiên bật cười.
"Ha ha ha..." Mặc dù cười nhưng những giọt nước mắt của Chu Lộ lại đột nhiên rơi xuống, cô ấy nói: "Đây là cách những người giàu có như anh vẫn hay làm sao? Loại như các anh chắc chắn không thể hiểu được cảm giác của những người tôi.
Tiền đối với các người chỉ là một công cụ để mấy người làm bất cứ điều gì anh muốn.
Anh yên tâm, số tiền này tôi sẽ trả lại anh không thiếu một đồng nào.”
Nhìn bộ dáng thống khổ của Chu Linh, lúc này Thẩm Lãng cũng có chút dao động.
Vốn dĩ anh không có ý định nói chuyện này cho Chu Linh biết là vì anh sợ cô ấy không chịu nổi sự phản bội của bạn trai mình.
Nhưng trước mắt, Chu Lộ bởi vì đã biết chuyện này mà trong lòng cảm thấy có chút đau lòng.
Nếu cứ như vậy, thời gian càng lâu ngược lại sẽ làm hại Chu Linh...!
Thẩm Lãng âm thầm hít một hơi thật sâu.
Anh uống hết tách cà phê trên bàn rồi mở miệng nói: "Sau này nếu cô gặp bất kỳ khó khăn nào thì cô có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào.
Còn về chuyện ngày hôm đó, dù cô có tin hay không tôi cũng muốn nói cho cô biết rằng cô không bị bất kỳ một thương tổn nào.
Sau này, cô cùng đừng dễ dàng tin tưởng một người nào đó, bao gồm cả những người gần gũi nhất với cô.”
"Không bị thương tổn gì, đừng tin bất kỳ ai sao?" Vẻ mặt của Chu Linh có nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Lãng.
Một số cảnh của ngày hôm đó chợt lóe lên trong tâm trí của cô ấy.
Sau ngày hôm đó, Chu Linh đã dùng nhiều cách khác nhau để đi tìm Trần Phương, nhưng đều không tìm được.
Từ các giáo viên ở trường học cô ấy biết, Trần Phương đã bỏ học và bố mẹ của Trần Phương cũng không thể liên lạc...
Chu Lộ bình tĩnh lại, không phải cô ấy chưa từng nghĩ đến việc chuyện này rất thể có liên quan đến Trần Phương, Nhưng bởi bản chất lương thiện của cô ấy cho nên cho dù có thế nào, cô ấy vẫn không chịu tin bạn trai của mình vậy mà lại có thể làm ra những chuyện như vậy đối với mình.
Cho đến hôm nay, sau khi nghe thấy những lời Thẩm Lãng nói, trong lòng Chu Lộ lại nổi lên sự nghi ngờ.
"Tôi tự hỏi, nếu tôi không bị tổn thương theo những gì anh nói thì tại sao anh lại xuất hiện trong khách sạn ngày hôm đó.
Tại sao bạn trai của tôi lại biến mất kể từ hôm đó, anh có chuyện đang giấu tôi, đúng không?" Chu Linh cố gắng để bình tĩnh bản thân.
"Nếu tôi nói, ngày đó người đã hại cô chính là bạn trai của cô, Trần Phương thì cô có nghĩ là tôi đang nói dối không?" Thẩm Lãng nhẹ nhàng hỏi..