"Giám đốc Quách, chuyện nhà máy vật liệu xây dựng ở vùng ngoại thành phía tây bị bốc cháy, anh đã biết chưa? Nhà máy đã bị cháy đen này hoàn toàn vô trách nhiệm, đặc biệt là ông chủ Lưu Hổ.
Anh ta vô trách nhiệm với nhân viên, vô trách nhiệm xã hội.
Hơn nữa, anh ta còn có một quán bar ngầm vô cùng nguy hiểm,thực tế, chỗ này có rất nhiều…”
Quách Trường Phát rít một hơi thật sâu rồi nói: "Vương Huy, chuyện này có liên quan gì đến anh sao? Theo như tôi biết, nhà máy bị cháy cũng không phải là nhà máy vật liệu xây dựng của anh, phải không? Mặc dù Lưu Hổ này cũng không phải là dạng người tốt đẹp gì, nhưng quán bar của anh ta cũng đã làm đầy đủ các thủ tục, hơn nữa ở tất cả mọi mặt, anh ta cũng tương đối tuân thủ…”
Vương Huy chớp mắt một cái là lập tức nghe ra ý tứ trong lời nói của Quách Trường Phát.
Lúc này, Vương Huy vội vàng lấy từ trong túi màu đen mình mang đến một cái hộp sắt không nhỏ, đặt ở trước mặt Quách Trường Phát.
"Bánh trung thu này là do người trong gia đình tôi tự làm, mà cũng sắp đến kỳ nghỉ lễ rồi, cho nên tôi mang đến để anh nếm thử một chút.”
Lúc này mà lại tặng bánh trung thu, chỉ trong nháy mắt Quách Trường Phát đã hiểu được điều này là có ý tứ gì.
Quách Trường Phát dập tắt điếu thuốc trong tay một cách chậm rãi.
Anh ta cầm hộp bánh trung thu trong tay đùa nghịch một chút rồi đặt lại bàn, nói: "Tâm ý của anh tôi xin nhận, nhưng mà tôi bị mắc bệnh tiểu đường, cho nên không ăn được đồ ngọt, anh cầm về đi.”
Vương Huy hiểu được, Quách Trường Phát này vẫn cảm thấy ít.
Vương Huy mỉm cười rồi giải thích: "Nhân bên trong chiếc bánh trung thu này được làm bởi các đầu bếp người Mỹ, vì vậy sẽ không ngọt như những chiếc bánh trung thu được sản xuất ở trong nước đâu.
Nếu anh không ăn được thì hãy để gia đình anh nếm thử, chắc chắn sẽ làm anh cảm thấy hài lòng."
Bánh trung thu của nước Mỹ sao?
Quách Trường Phát đang híp mắt nhưng khi nghe đến đây, mắt anh ta lại chợt sáng lên.
"Ha ha ha… Đúng lúc đứa nhỏ nhà tôi thích ăn đồ ngọt.
Tôi sẽ mang về rồi cho nó nếm thử, nếu ăn ngon, tôi sẽ nhớ kỹ cái bánh trung thu này của anh."
"Không dám, không dám.
Ông của tôi, Hoàng Chí Thành đã nói rằng chiếc bánh trung thu này đều là do gia đình tôi tự làm.
Sau này, nếu gia đình ông ăn thấy ngon thì cứ bảo tôi bất cứ lúc nào, trong nhà tôi vẫn còn rất nhiều.” Vương Huy nói.
Tên của Hoàng Chí Thành, ở thành phố Giang Nam, gần như không có ai là không biết.
Khi Quách Trường Phát nghe thấy cái tên này thì trên mặt của anh ta không nhịn được mà lộ ra ý cười.
"Vương Huy, vừa rồi anh có nói đến nhà máy vật liệu xây dựng ở vùng ngoại thành phía tây kia, không đúng, là chuyện của quán bar kia, tình hình cụ thể là gì, anh mau nói cho tôi biết! Nếu thật sự là có tai họa ngầm gì thì tôi chắc chắn sẽ không tha cho chuyện này đâu.” Quách Trường Phát nói với dáng vẻ danh chính ngôn thuận.
Sau khi bước ra ngoài, vẻ mặt của Vương Huy có thể nói là rạng rỡ.
Nếu tổ hợp này cùng đi xuống, anh Ngũ Lưu này cho dù không chết cũng phải lột mất một lớp da ra.
Đây cũng là thủ đoạn của Vương Huy, hầu như không xung đột trực tiếp với đối thủ, đều là âm thầm ra tay ở sau lưng.
Phong cách này rất giống với cách mà Hoàng Lão Tà, người cậu của anh ta hay làm.
Chiều hôm đó, có hai người đàn ông trong bộ phận an toàn xã hội đã đến quán bar Dạ Sắc Phỉ Thúy.
"Yêu cầu ông chủ của các người ra đây, chúng tôi là người của bộ phận quản lý an toàn xã hội." Một nhân viên trong bộ phận nói với Lưu Hà.
Lưu Hà hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Ông chủ không có ở đây, mấy người mau đi đi.”
Nhân viên nhìn thấy thái độ kiêu ngạo của Lưu Hà thì sắc mặt cũng lập tức trầm xuống.
Loại người "côn đồ" thì anh ta cũng đã thấy rất nhiều, nhưng người kiêu ngạo đến như vậy thì đây đúng là lần đầu tiên anh ta được gặp.
"Tôi khuyên anh, chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ của công việc.
Nếu anh còn biết suy nghĩ thì mau gọi ông chủ của anh đến đây.
Nếu không, có chuyện gì xảy ra, anh không thể chịu trách nhiệm cũng phải chịu trách nhiệm." Anh nhân viên kia đe dọa.
"Tôi nhắc lại, ông chủ không có ở đó.
Nếu anh còn không ra khỏi đây thì đừng có tránh tại sao mấy người anh em của tôi không khách khí." Lưu Hà nói xong thì có một số thuộc hạ cũng đồng loạt vây quanh.
Nhìn sắc mặt của mấy người đang vây ở xung quanh không được tốt cho lắm, vẻ mặt của hai nhân viên kia cũng bắt đầu hoảng hốt.
Ngay sau đó, xe của Lưu Hổ dừng lại ở cửa quán bar.
"Có chuyện gì vậy?" Lưu Hổ nhìn thấy mấy người vây quanh cửa, vội vàng đi tới hỏi.
"Ông chủ, mấy người này nói là người của bộ phận quản lý an toàn xã hội.
Bọn họ nói muốn tìm anh nhưng tôi không cho vào." Lưu Hà nói.
Mặt của Lưu Hổ không chút thay đổi mà đánh giá hai nhân viên vài lần, nói: "Tôi chính là ông chủ của nơi này, có chuyện gì thì các người nhanh chóng nói đi."
Lúc này, hai người nhân viên mới hắng giọng rồi nói với Lưu Hổ: "Chúng tôi đã nhận được báo cáo nói rằng chỗ này của anh đang tồn tại một mối nguy hại rất lớn.
Cho nên hôm nay chúng tôi đến là để thông báo cho anh biết anh cần phải đóng quán bar này lại rồi tự mình chỉnh đốn và cải cách.”
"Mẹ nó, đóng…” Lưu Hàn nghe thấy việc đóng cửa quán bar thì lập tức nổi nóng.
Nhưng may mắn là Lưu Hổ ngăn cản.
Lưu Hổ nhàn nhạt cười nói: "Quy củ này tôi hiểu, nhưng các người nhận được báo cáo mà lại chưa đến kiểm tra một lần đã lập tức yêu cầu tôi đóng cửa quán bar để chỉnh đốn và cải cách.
Chuyện này phù hợp với quy củ sao? Ít nhất các người cũng phải xem xét rồi mới được phép đưa ra kết luận, ít nhất cũng phải nói cho tôi biết quán bar này còn có chỗ nào chưa đạt tiêu chuẩn, để tôi còn biết mà sửa đổi.”
Hai nhân viên thấy Lưu Hổ đúng là rất hiểu về vấn đề này thì không khỏi có chút bất ngờ.
Tuy nhiên, ở bên trong chuyện này còn có nhiều uẩn khúc nhác.
Chỉ cần có một mục không đạt yêu cầu là có thể giày vò người khác đến nửa tháng.
Một cái cửa cũng có thể nói rằng vật liệu được sử dụng là không đạt tiêu chuẩn...
Để cho người khác phải đóng cửa hàng ít hơn mười ngày tám ngày, còn nếu nhiều hơn thì cũng có thể mất đến một năm hoặc hai năm.
Nhưng chuyện này cũng chỉ mới là sự khởi đầu, muốn mở cửa trở lại thì còn phải đi nói chuyện với người ở phía sau.
Mà việc này cũng mất cả một quá trình.
"Tôi khuyên anh trước hết nên đóng cửa quán bar này rồi từ từ chỉnh đốn và cải cách.
Cái quán bar này cần phải chỉnh sửa lại rất nhiều thứ, tôi không cần nhìn cũng biết được.” Anh nhân viên kia nói nói với một thái độ rất kinh thường.
"Không nhìn mà cũng biết chỗ này của tôi không đạt tiêu chuẩn sao? Vậy tôi đúng là không thể tin được các người lại có thể làm việc như vậy sao?" Lưu Hổ hỏi ngược lại.
Người nhân viên dẫn đầu cũng không để ý đến việc Lưu Hổ đang rất tức giận, nếu là ngày thường bọn họ cũng nào dám như vậy.
"Anh thử nghĩ mà xem, thay vì tốn nhiều thời gian với chúng tôi ở đây thì không phải anh cứ đóng quán bar để chỉnh đốn và cải cách không phải là đơn giản hơn sao? Như vậy còn tốt hơn là nếu chúng tôi vào kiểm tra, có thể anh sẽ bị thu hồi giấy phép kinh doanh, thậm chí anh còn có khả năng bị truy cứu trách nhiệm.” Người nhân viên dẫn đầu cắn răng nói với Lưu Hổ.
Lưu Hổ ngượng ngùng cười cười rồi làm ra một cử chỉ mời vào, nói: "Có thể, mời đi!"
Nhìn Lưu Hổ vẫn bình tĩnh như vậy, hai nhân viên này lại càng cảm thấy lo lắng, chẳng lẽ quán bar này thật sự không có một chút sơ suất nào sao?
Sau khi bước vào quán bar, hai người nhân viên lập tức cảm thấy kinh hãi.
Bọn họ vốn định nhanh chóng tìm ra mất sơ hở của quán bar này rồi về giao nộp cho cấp trên.
Nhưng, kết quả là bọn họ lại phát hiện từ bố cục đến cơ sở vật chất của quán bar Dạ Sắc Phỉ Thúy này, rồi là từ trong ra ngoài đều không có bất kỳ một sơ hở nào.
Ngay cả những vật liệu nhỏ bé nhất cũng đều được làm bằng những nguyên liệu đều có giấy chứng nhận về phòng cháy chữa cháy được đặt ở đó.
Có thể nói rằng quán bar là hoàn hảo trong việc quản lý an toàn xã hội, không thể tìm ra bất kỳ vấn đề...
Sau khi đi xung quanh một vòng, đoàn người đó dừng lại ở cửa.
"Thế nào, mấy người nói đi, chỗ này của tôi có không đạt tiêu chuẩn hay không? Tôi có phải đóng cửa để chỉnh đốn và cải cách không?” Lưu Hổ nói một cách rất nhẹ nhàng.
Hai người nhân viên kia tỏ ra vô cùng xấu hổ.
Chưa nói đến việc đóng cửa để chỉnh đốn và cải cách, dựa theo tiêu chuẩn thì quán bar Dạ Sắc Phỉ Thúy này hoàn toàn được tồn tại một cách công khai.
"Chuyện này, có thể chúng tôi đã sai rồi.
Chúng tôi sẽ phản ánh chuyện này lên cấp trên, trước hết, anh không cần đóng cửa để chỉnh đốn và cải cách nữa.” Anh nhân viên dẫn đầu đoàn nói xong thì vội vàng kéo đồng nghiệp của mình nhanh chóng rời khỏi đây.
"Đứng lại." Lưu Hổ nói: "Các người đã sai rồi, vì vậy tôi cũng có thể nói là các người đã cố tình đổ lỗi cho tôi.”.