Chu Linh nhìn Chu Hạo trước mắt.
Khi cô ấy thấy mặt mũi bầm tím của cậu ta thì cũng cảm thấy có chút không đành lòng, cho nên cô ấy vội vàng kéo góc áo của Thẩm Lãng, khuyên nhủ: "Anh, quên đi, cậu ấy còn nhỏ tuổi nên mới không hiểu chuyện."
Thẩm Lãng bất lực lắc đầu, anh cảm thấy có chút không biết phải làm sao với thiện lương của Chu Linh.
"Tiền đâu, trả lại tiền cho chị của cậu đi." Thẩm Lãng buông Chu Hạo ra rồi lạnh lùng nói với Chu Hạo.
Chu Hạo tỏ ra sợ hãi nhìn Thẩm Lãng rồi lại quay sang nhìn Chu Linh.
Mất đến cả nửa ngày mới mở miệng nói: "Tôi đã dùng số tiền đó để làm quà tặng cho… Cho gia đình của Tôn Mẫn rồi."
"Cái gì!" Vẻ mặt của Chu Linh trở nên vô cùng khiếp sợ, nước mắt lại chuẩn bị rơi: "Lễ ăn hỏi mất hơn một tỷ vậy còn gần bảy trăm triệu đâu?"
"Tôi...!Tôi đã mua một chiếc xe hơi rồi.
Bố của Tôn Mẫn nói là ngôi nhà thì có thể chờ sang năm sau cho nên trước tiên tôi phải mua một chiếc xe hơi." Chu Hạo nói.
Trong thị trấn nhỏ của quê hương Chu Linh, mua một chiếc xe hơi là một vấn đề khiến người khác cảm thấy rất tự hào.
Vì vậy cho dù bố của Tôn Mẫn không yêu cầu Chu Hạo mua một chiếc xe hơi thì với tính cách của Chu Hạo, cậu ta chắc chắn cũng có ý định dùng số tiền này để mua một chiếc xe hơi.
"Cậu… Tên khốn nạn này." Chu Linh tức giận đến mức nước mắt lại rơi.
Nên biết đây chính là số tiền để cứu lấy mạng sống cho mẹ của cô ấy.
Cho dù mẹ có yêu thương em trai đến thế nào, nhưng số tiền này cũng là do cô đi vay của người khác.
Sao mẹ có thể để Chu Hạo dùng như vậy, trong lòng Chu Linh vừa cảm thấy buồn tủi lại vừa thấy hối hận...
"Mẹ cũng đồng ý, bà ấy nói với tôi là mua một chiếc xe hơi, mua một ngôi nhà bằng số tiền chị đi vay là đủ." Chu Hạo nói.
Sao trên thế giới này lại có thể có loại mẹ và em trai như vậy chứ? Thẩm Lãng hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cơn tức giận sắp bùng nổ của mình, anh nói với Chu Hạo: "Tiền cho lễ ăn hỏi cậu sẽ phải trả lại, nhưng trước hết là đưa xe cho chị gái của cậu ngay."
Chu Hạo nghe được những lời này thì trong nháy mắt, cậu ta đã tức đến mức đỏ cả hai mắt.
Cậu ta chỉ tay vào Thẩm Lãng nói: "Dựa vào cái gì? Chuyện của gia đình tôi có liên quan gì đến anh? Tôi cũng không tin anh dám đánh chết tôi."
Cơn tức giận mà Thẩm Lãng vừa đè xuống trong nháy mắt đã bùng phát.
Anh xoay người sang một tư thế rất mạnh mẽ rồi đưa tay lên bóp lấy cổ Chu Hạo và cứ như vậy mà trực tiếp nhấc lên.
“Cậu thử nhìn xem tôi có dám giết chết cậu hay không?”
Chỉ trong giây lát, Chu Hạo lập tức cảm thấy không có cách nào để hô hấp.
Khi cậu ta nhìn thấy ánh mắt tràn ngập sát ý của Thẩm Lãng thì nhất thời cảm thấy sợ hãi.
Chu Hạo không ngừng dùng tay vỗ lên cánh tay của Thẩm Lãng.
Một Thẩm Lãng mạnh mẽ ở trước mắt gần như làm cho Chu Hạo cảm thấy thần chết đã đến.
Nhìn đôi mắt của Chu Hạo dần dần lật lên, sắc mặt từ đỏ trở sang tím, Chu Linh hoảng hốt, vội vàng kéo cánh tay Thẩm Lãng, nói: "Anh, đủ rồi, anh còn không buông cậu ta ra, cậu ta sẽ chết… Cầu xin anh hãy buông cậu ta ra đi, còn về tiền em sẽ nghĩ cách."
Chỉ là một tỷ bảy mà thôi.
Số tiền này đối với Thẩm Lãng mà nói chính là nhỏ đến mức không cần tính.
Anh cũng không có ý định hỏi Chu Linh có dự định gì về chuyện này.
Điều khiến Thẩm Lãng tức giận chính là, Chu Hạo không biết sống chết này, không hề để người chị của mình vào mắt.
Thậm chí, cậu ta còn coi chị gái ruột của mình như người ngoài.
Giết chết loại người ích kỷ này chính là ý nghĩ đang hiện lên trong đầu Thẩm Lãng, nhưng Thẩm Lãng biết, chuyện giết người này, hơn nữa lại là em trai của mình là một chuyện mà Chu Linh không thể chấp nhận được.
Sau khi buông Chu Hạo ra, Thẩm Lãng nói: "Cút cho tôi.
Nội trong ba ngày, cậu phải trả cho chị mình một tỷ bảy, nếu không tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.”
Hai tay của Chu Hạo ôm lấy cổ mà tê liệt quỳ trên mặt đất rồi thở hổn hển.
Có vẻ như hồn của cậu ta bị dọa đến mức bay hết rồi.
Trong cái nháy mắt vừa rồi, cậu ta thật sự cảm thấy mình sắp chết.
Hơn nữa, nếu không phải nhờ lời nói của Chu Linh, Thẩm Lãng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu ta.
‘Cái quái gì thế này? Sao anh ta còn đang sợ hơn nhiều so với đám người nhà họ Lưu ở trong thị trấn.’
Chu Linh nhìn Chu Hạo thở hổn hển trên mặt đất, đi tới trước người Thẩm Lãng, nói: "Anh, số tiền này em sẽ nghĩ cách để trả lại cho anh, chỉ là mẹ em còn đang bị bệnh cho nên em vẫn cảm thấy rất lo lắng."
"Anh không thấy đau lòng về chuyện tiền bạc, anh thực sự coi em như là em gái ruột của mình.
Mẹ của em che chở cho người em trai không đáng tin cậy này của em cũng coi như là thôi đi, nhưng sao em lại cứ để mặc cậu ta sống một cách ích kỷ như vậy chứ?” Thẩm Lãng bất đắc dĩ nói.
Chu Linh biết Thẩm Lãng cũng không phải vì tiền, nhất là khi nghe Thẩm Lãng coi cô ấy như là em gái ruột thì cuối cùng Chu Linh cũng không thể nhịn được nữa mà bật khóc thành tiếng.
Cô ấy đã phải chịu nỗi buồn tủi trong nhiều năm như vậy rồi, cho nên Chu Linh cũng sắp sụp đổ.
Mặc dù mẹ cô đã vất vả để nuôi cô trưởng thành.
Nhưng kể từ khi Chu Linh vào đại học, cô chưa bao giờ ngửa tay ra để xin gia đình mình một xu nào.
Tất cả đều nhờ vào công việc làm thêm của cô.
Cho dù như vậy, có đôi khi mẹ cô ấy còn vì chuyện Chu Hạo gây họa mà bắt Chu Linh phải gửi tiền về nhà.
Một sinh viên có thể tự lập đã là rất khó khăn, vì vậy làm sao Chu Linh lại có tiền để gửi về nhà chứ?
Tuy nhiên, Chu Hạo lại không tin, cậu ta cảm thấy Chu Linh đi học đại học ở bên ngoài thì nhất định sẽ quen biết với người có tiền.
Mà mấy người này chỉ cần khe móng tay hơi chảy ra một chút tiền là cũng đủ để cậu ta tiêu xài rồi.
Có mấy lần, Chu Hạo tới trường học của Chu Linh rồi làm ầm ĩ một trận.
Nếu Chu Linh mà không đưa tiền, cậu ta sẽ lập tức khiến cho Chu Linh không thể học được.
Tuy nhiên, Chu Linh cũng chỉ có thể đành phải làm hai công việc, ngoại trừ tiền ăn uống gần như không có tốn kém gì, còn lại cô ấy đều phải gửi tiền về nhà.
Mãi cho đến khi đội khiêu vũ có thể tham gia biểu diễn, cô ấy mới có thể kiếm được nhiều tiền hơn một chút, cuộc sống của Chu Linh cũng dần dần tốt hơn một chút, ít nhất là không đến mức ngay cả quần áo cũng không nỡ mua.
Tư tưởng trọng nam khinh nữ của mẹ Chu Linh rất nghiêm trọng, nhất là đối với chuyện Chu Hạo sắp kết hôn.
Mẹ của Chu Linh lại muốn Chu Linh gả cho một đứa con trai ngốc nghếch của một gia đình khá giả ở trong vùng để đổi lấy tiền để mua phòng cưới cho Chu Hạo.
Theo lời của mẹ Chu Linh, một cô gái làm việc bên ngoài, cho dù có làm tốt đến đâu thì cuối cùng cũng phải kết hôn rồi sinh con.
Nếu vậy, chi bằng thừa lúc cô ấy còn trẻ lại có bằng tốt nghiệp đại học thì nhanh chóng về thị trấn rồi gả vào một gia đình khá giả.
Như vậy cô ấy có thể sống một cuộc sống mà không cần phải lo lắng điều gì.
Nhà họ Lưu ở thị trấn này cũng coi như là một gia đình giàu có, nhưng nhà họ Lưu lại có một đứa con trai ngốc nghếch và cũng là đứa con trai duy nhất, Lưu Nhị Trụ.
Nhà họ Lưu vì muốn cải thiện gen di truyền trong gia đình, cho nên đã nhìn trúng Chu Linh vừa vào đại học, hơn nữa từ nhỏ Chu Linh đã là một cô gái xinh đẹp trong thị trấn.
Cho nên tuần trước, nhà họ Lưu đã chủ động tìm đến mẹ của Chu Linh và nhắc tới hôn sự này.
Bọn họ còn hứa sẽ cho gia đình cô ấy ba tỷ tư trong lễ dạm ngõ.
Chuyện này làm cho mẹ Chu Linh đang nóng lòng muốn mua nhà cho con trai, không có một chút suy nghĩ mà lập tức đồng ý ngay.
Khi cậu ta biết chủ của nhà họ Lưu đã cho mẹ Chu Linh sáu trăm tám mươi triệu thì chưa đầy một tháng, toàn bộ số tiền sáu trăm tám mươi triệu này đã bị Chu Hạo đưa cho bạn cái mình tiêu xài không còn một đồng nào.
Loại chuyện này nếu mà xảy ra ở trong thành phố thì chắc chắn sẽ bị người đời chỉ trích, nhưng hết lần này tới lần khác, chuyện này cứ luôn xảy ra ở một thị trấn nhỏ.
Vì vậy, người ngoài đều thấy chuyện này sẽ xảy ra một cách rất thuận lợi và suôn sẻ, còn Chu Linh, cô sẽ là nạn nhân lớn nhất của tấm bi kịch này.
Sau khi Thẩm Lãng biết tất cả những chuyện này, trong lòng ngoại trừ cảm thấy đau lòng hơn cho người em gái Chu Linh này của mình, anh còn cảm thấy rất tức giận với cách làm của mẹ Chu Linh.
Đã được sinh ra thì đều là con người, nhưng một người mẹ vì một đứa con trai vô dụng mà không hề hối tiếc phải đẩy con gái mình vào hố lửa, theo quan điểm của Thẩm Lãng, mẹ Chu Linh căn bản là không xứng đáng làm mẹ.
Tuy nhiên Chu Linh không nghĩ như vậy, thậm chí trong lòng Chu Linh còn cảm thấy có chút cảm thông với cách làm của mẹ và em trai mình.
Đây là một cách suy nghĩ vô cùng đáng sợ.
"Em lo lắng rằng bệnh tật của mẹ em sẽ trở nên tồi tệ hơn nếu không được làm phẫu thuật sớm, nhưng ngày mai mẹ em sẽ đưa em về nhà." Chu Linh nói.
Thẩm Lãng thở dài, nói: "Bệnh tình của mẹ em không thể kéo dài lâu, nhưng nếu như em về nhà với bà ấy rồi thì khi nào muốn ra ngoài sẽ rất khó khăn.
Em thật sự muốn cưới đứa con trai ngu ngốc của nhà họ Lưu sao?”.