Chu Linh hừ lạnh một tiếng rồi trực tiếp lấy điện thoại di động ra và phát một đoạn video, sau đó cô ấy ném điện thoại lên bàn.
Nội dung bên trong là hình ảnh hai mẹ con đang cấu kết với bác sĩ trong bệnh viện ở Giang Nam, đoạn video này cũng do Thẩm Lãng nhờ người đến bệnh viện để lấy về.
Diệp Lan và Chu Hạo nhất thời ngẩn ra!
"Tốt lắm, Diệp Lan, sao bà có thể độc ác như vậy! Ngay cả tiền của con gái mình mà bà cũng lấy, bây giờ bà hãy trả tiền lại cho tôi, tôi không muốn tiếp tục hôn lễ này nữa!" Mã Ngọc lên tiếng nói.
Nghe đến việc phải trả lại tiền thì Diệp Lan vội vàng cười nói với Mã Ngọc: "Đừng như vậy mà! Bà thông gia, việc này nhất định là do thằng nhãi này phá rối, chờ lát nữa tôi sẽ nói chuyện với Chu Linh vậy là được rồi! "
Nhìn thấy dáng vẻ "đến chết cũng không chịu hối cải" của mẹ mình thì trái tim của Chu Linh trở nên lạnh giá, cô ấy biết cho dù mình có làm như thế nào thì cũng không thể thay đổi được gì!
Chu Linh lau đi nước mắt, cô ấy quay sang nói với Thẩm Lãng: "Anh ơi, hãy dẫn em đi khỏi đây, em không bao giờ muốn quay trở lại nơi này nữa!"
"Còn muốn chạy à? Tôi xem ngày hôm nay ai dám đi!" Vào lúc này, Lưu Phúc đứng lên và lạnh giọng nói: "Thằng nhãi này, hôm nay mày dám đến đây để quấy rối hôn lễ của con trai tao, vậy thì mày cảm thấy mày có thể rời khỏi đây sao?"
"Các người đưa tiền cho bọn họ thì có liên quan gì đến Chu Linh chứ?" Thẩm Lãng lạnh giọng hỏi.
Răng rắc!
Lưu Phúc tức giận đến mức đánh rơi ly trà xuống đất, ông ta chỉ vào Thẩm Lãng và Chu Linh: "Đừng nói những điều vô nghĩa với tao, hôm nay bọn mày phải trả lại tiền để bồi thường tổn thất cho tao, Chu Linh phải đi lãnh giấy đăng ký kết hôn với con trai của tao, nói cách khác hôm nay tao sẽ đánh gãy chân của mày!"
Chu Linh do dự, cô biết lời nói này của Lưu Phúc tuyệt đối không phải là lời đe dọa, nhà họ Lưu rất có thế lực ở huyện Lâm Hà.
Thẩm Lãng cười lạnh một tiếng, loại uy hiếp này ở trong mắt của Thẩm Lãng được xem là không biết lượng sức mình, anh nói: "Tôi sẽ trả tiền, nhưng liệu ông có dám lấy không?"
"Ha ha! " Lưu Phúc cười lạnh nói: "Ở huyện Lâm Hà này, không có ai mà tao không dám đòi tiền cả!"
"Trời ạ, tôi thật không biết ở huyện Lâm Hà lại có những nhân vật ghê gớm như vậy! Hôm nay tôi thật sự rất muốn gặp bọn họ!" Lúc này, một người đàn ông trung niên đẩy cửa bước vào, không phải ai khác mà chính là Tạ Khôn.
Khi Mã Ngọc và Lưu Phúc nhìn thấy Tạ Khôn tiến đến thì vô cùng hoảng sợ, hai người vội vàng tươi cười chào hỏi ông ta.
"Ông chủ Tạ, chúng tôi không nghĩ tới việc này đã quấy rầy ông.
"
"Lưu Hổ đâu, tại sao tôi lại không thấy cậu ta, nhiều năm như vậy không gặp làm cho tôi thật nhớ cậu ta!" Lưu Phúc nói xong thì hả hê nhìn đám người Thẩm Lãng và Diệp Lan.
Tạ Khôn bối rối trước câu hỏi của Lưu Phúc một lúc, sau đó ông ta nhìn Lưu Phúc và Mã Ngọc với những dấu chấm hỏi trên mặt.
"Tôi không biết ai là Lưu Hổ cả! Lộn xộn cái gì vậy!" Tạ Khôn nói.
Ông ta đi tới trước người của Thẩm Lãng, cúi người xuống với vẻ mặt áy náy, nói: "Xin lỗi cậu Thẩm, tôi không biết cậu tới nơi này, ngày hôm nay tôi có tổ chức một buổi tiệc ở lầu hai, mong cậu nể mặt tôi mà đến dự!"
Lời nói vừa rồi tựa như "sấm sét giữa trời quang" nhất thời đánh vào đầu của Mã Ngọc và Lưu Phúc.
Tại sao có thể như vậy chứ?
Tạ Khôn lại đang xin lỗi cái tên Thẩm Lãng này!
Hơn nữa ý nghĩa ở trong lời của ông ta là Thẩm Lãng chính là vị khách quý mà Tạ Khôn muốn mời vào hôm nay và ông ta căn bản cũng không quen biết Lưu Hổ!
Nghĩ đến thái độ của bọn họ đối với Thẩm Lãng vào ban nãy, Lưu Phúc nhất thời sợ đến mức mất hồn mất vía.
"Ông là Lưu Phúc có đúng không? Nếu trong ngày hôm nay ông không cho tôi một lời giải thích rõ ràng thì người của nhà họ Lưu cũng đừng nghĩ đến việc tiếp tục làm ăn ở huyện Lâm Hà nữa!" Tạ Khôn cười lạnh và nói với Lưu Phúc.
"Ông chủ Tạ, việc này là một hiểu lầm, người một nhà của cô gái tên Chu Linh này lừa tiền của tôi, chuyện giữa tôi và cậu Thẩm đây chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi!" Lưu Phúc đổ mồ hôi lạnh, ông ta vội vàng giải thích.
"Chu Linh là em gái của tôi!" Thẩm Lãng nói.
"Ý của ông là em gái của cậu Thẩm lừa gạt ông hay sao? Lưu Phúc, tôi thấy ông không muốn nhà họ Lưu nữa có đúng hay không!" Tạ Khôn nói.
"Không! Ý của tôi không phải như vậy! " Lưu Phúc chảy mồ hôi ròng ròng, trong lúc nhất thời ông ta không biết nên giải thích như thế nào, ông ta không thể làm gì khác hơn ngoài việc đưa ánh mắt nhìn về phía Mã Ngọc.
Mà mặc dù địa vị của Mã Ngọc ở trong nhà rất lớn, nhưng hôm nay bà ta gặp được một nhân vật như Tạ Khôn thì đã sớm sợ đến mức trắng bệch, bà ta hoàn toàn không có chủ ý gì cả.
Diệp Lan và Chu Hạo cuối cùng cũng hiểu được anh trai của Chu Linh là một nhân vật lớn!
Lớn đến mức một nhân vật huyền thoại ở huyện Lâm Hà như Tạ Khôn cũng phải kính trọng, có đám nhân vật ở đây thì tại sao Chu Linh còn phải gả cho đứa con trai ngu ngốc của nhà họ Lưu chứ?
Vừa rồi Diệp Lan vẫn còn căm thù Thẩm Lãng đến tận xương tủy, hiện tại bà ta càng nhìn anh càng cảm thấy thuận mắt.
Quả nhiên, con gái của bà ta không lãng phí việc học đại học, bằng không làm sao mà cô ấy lại coi thường đứa con trai ngu ngốc của nhà Lưu Phúc được cơ chứ.
"Cậu Thẩm, dì có nỗi khổ không nói nên lời, nếu không phải vì chữa bệnh thì dì cũng sẽ không nhận lễ hỏi của nhà họ Lưu, Chu Hạo sắp kết hôn nhưng lại không có tiền hồi môn, cho nên dì nhất thời hồ đồ mà đồng ý với lời cầu hôn của nhà họ Lưu, nếu không phải như vậy thì tại sao dì lại nỡ để cho Chu Linh phải lấy đứa ngu ngốc kia!" Diệp Lan dùng vẻ mặt chân thành để nói với Thẩm Lãng.
Khi Thẩm Lãng nghe thấy Diệp Lan nói chuyện khách sáo với mình thì anh càng thêm khinh thường Diệp Lan, bà ta không biết xấu hổ đến mức này thì thật sự làm mới tam quan của Thẩm Lãng!
Nghe Diệp Lan nói như vậy, Lưu Phúc và Mã Ngọc cũng tức giận đến mức hận không thể giết chết bà ta, ban đầu là do Diệp lan chủ động tìm tới cửa, nếu không phải như vậy thì tại sao nhà họ Lưu có thể xem trọng một nhà nghèo rớt mồng tơi như nhà họ Chu.
"Diệp Lan, bà có biết xấu hổ hay không, lúc đầu bà cũng không có nói như vậy!" Lưu Phúc tức giận và giậm chân.
"Lưu Phúc, nhà họ Lưu của ông khinh thường người khác một cách quá đáng, ông không biết đứa con trai ngốc nghếch của ông là dạng gì hay sao? Làm sao xứng với con gái của tôi, nếu không phải do ông ép buộc và dụ dỗ thì làm sao tôi có thể đồng ý cuộc hôn nhân này được chứ!" Lúc này Diệp Lan không còn sợ nhà họ Lưu nữa.
Nghe thấy Diệp lan nói ra chỗ thiếu hụt của con trai mình, bản thân là một người mẹ nên Mã Ngọc cũng không nhịn được nữa, bà ta trực tiếp cầm lấy ly trà trên bàn ném vào Diệp Lan!
Răng rắc!
"Bà dám mắng chửi con của tôi, tôi liều mạng với bà!" Mã Ngọc tựa như phát điên, bà ta gào thét với Diệp Lan.
Sau khi Diệp Lan ở tránh thoát ly trà của Mã Ngọc thì bà ta lập tức bùng nổ và chỉ vào Mã Ngọc mắng: "Tôi nhịn bà rất lâu rồi, ngày hôm nay tôi phải liều mạng với bà! Chu Hạo, có người đánh mẹ của con mà con còn đứng đó hay sao!"
Bốn người đánh thành một đoàn, nắm tóc, đánh nhau loạn thành một đoàn.
Mà khi Chu Linh nhìn một màn hoang đường trước mắt thì không khỏi cảm thấy mình có thể lớn lên trong một hoàn cảnh như vậy chính là một loại kỳ tích.
"Anh, chuyện về lễ hỏi! " Chu Linh vừa muốn mở miệng nói thì bị Thẩm Lãng ngăn lại.
"Tiền là do mẹ của em nhận, em trai của em đã tiêu xài hết khoản tiền đó, cho cứ để cho bọn họ tự trả lại đi, nếu như bọn họ vẫn còn lương tâm mà trả lại số tiền này thì mẹ và em trai của em còn có thể cứu!" Thẩm Lãng nói.
Nói xong, anh nhanh chóng dẫn Chu Linh rời khỏi phòng tiệc.
Về việc mẹ của Chu Linh giả vờ bị bệnh để lừa Chu Linh thì Thẩm Lãng từ lâu đã cử Lưu Hổ đến bệnh viện ở Giang Nam để lấy video từ camera giám sát, hôm nay trước khi đến khách sạn thì anh đã đưa cho Chu Linh xem rồi.
Sở dĩ Chu Linh im lặng là vì cô ấy vẫn còn có chút ảo tưởng về mẹ của mình.
Nhưng kết quả cuối cùng khiến cho Chu Linh hoàn toàn thất vọng, điều này cũng làm cho Chu Linh quyết định chặt đứt quan hệ giữa cô và Diệp Lan cùng Chu Hạo.
Đến thành phố Giang Nam không phải là một cuộc chạy trốn mà là một cuộc tái sinh đối với cô ấy!.