“Chu Linh, người anh này giỏi thật đấy, đã kí hết lấy được khách sạn Vân Mạn rồi!”
“Đây thật sự là khách sạn Vân Mạn, không được rồi, tớ phải chụp một kiểu ảnh để đăng lên trang cá nhân!”
“Đừng làm mất mặt nữa, giờ cậu đăng lên trang cá nhân chẳng khác nào để mọi người biết cậu chưa đến đây bao giờ à?”
“Trời ạ… Tớ thật sự chưa đến đây bao giờ, cậu nói như thể tớ từng đến đây rồi vậy.
”
Mấy người bạn học một đám đứng nhìn khách sạn Vân Mạn đang sửa chữa, một đám theo Chu Linh và Trần Nhất Đơn hướng lên tầng hai.
Vương Khải nắm lấy tay Kiều Phỉ đứng sau đám người, sợ sợ hãi và bất kham trong tim như đã bị đẩy lên đến cực hạn.
Giây phút ấy anh ta hối hận vô cùng, vừ rồi còn cười nhạo Chu Linh, nếu không phải có Kiều Phỉ đang đứng bên cạnh thì hiện tại anh ta đã ngay lâp tức chạy đến trước mắt Chu Linh ân cần niềm nở, nịnh bợ cô ta rồi, không chừng như thế còn có cơ hội móc nốt làm quen đc vs anh trai của Chu Linh!
Nghĩ tới những điều này, bàn tay Vương Hải đang nắm lấy tay của Kiều Phỉ có chút buông lỏng dần…
Khi Trần Nhất Đơn đưa Chu Linh cùng đám người phía sau lên đến sảnh lớn tầng hai của khách sạn, đã nhìn thấy tấm thảm màu vàng lớn phủ toàn bộ sàn đại sảnh, trên tường treo đầy những đồ trang trí hiện lên sự lãng mạn và tinh tế.
Khí cầu ngũ sắc, thảm lông vàng, còn một màn hình đèn LED siêu lớn không ngừng phát đi phát lại dòng chữ Chúc Chu Linh sinh nhật vui vẻ!
Đợi sau khi Chu Linh xuất hiện ở nơi này, cả đại sảnh rộng lớn trong phút chốc bỗng vang lên tiếng nhạc, bài hát chúc mừng sinh nhật được tấu lên bằng tiếng đàn violin chầm chậm lan tỏa và dần ngập tràn không gian nơi đại sảnh.
Cũng trong giây phút đó, bên cạnh chiếc Piano được đặt ở giữa trung tâm sảnh lớn cũng xuất hiện một bóng người như mộng.
Thẩm Lãng lúc đó, nhan sắc đẹp đẽ không ai sánh được, khí chất tao nhã thanh cao của anh phát ra một sự cao quý thiên bẩm, cùng với đó là một cảm giác mạnh mẽ và trầm ổn.
Rõ ràng trong đại sảnh còn có rất nhiều nghệ sĩ chơi nhạc cụ khác nhưng trong giây phút ấy tất cả đều đã bị khí chất đặc biệt này của Thẩm Lãng làm cho lu mờ.
Ngón tay của anh nhẹ nhàng lướt nhẹ trên những phím đàn piano trắng đen trước mắt, loại cảm giác này đã đã cảm nhận qua không biết bao nhiêu lần.
Khi phím đàn đầu tiên âm vang, cả đại sảnh trong giây lát đã chìm trong tĩnh lặng.
Một khúc đàn chúc mừng sinh nhật được tấu lên bằng piano vô cùng bình thường, dưới những ngón tay thần kỳ của Thẩm Lãng đã trở thành một khúc nhạc đẹp đẽ, ưu nhã vô cùng.
Tốc độ ngón tay lướt trên phím đàn càng nhanh, âm thanh của tiếng đàn như càng dồn dập hơn trong không trung.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều như bị chì vào sự đẹp đẽ và ấm áp mà tiếng đàn mang lại.
Bản nhạc vừa dứt, một tràng pháo tay như sấm vang lên.
Thẩm Lãng từ từ đứng dậy, khuôn mặt nhìn về phía Chu Linh hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
“Chúc em sinh nhật vui vẻ!”
“Em cảm ơn anh!” Chu Linh cảm động đến đỏ hoe mắt.
Từ giây phút khi biết được Thẩm Lãng là anh trai của Chu Linh, đám bạn bè xung quanh cô há hốc mồm không nói được lời nào.
Trương Tịnh Di cũng kinh ngạc mở trừng mắt.
“Chu Linh, anh ấy… anh ấy chính là người anh trai mà cậu nói.
” Trương Tịnh Di vô cùng ngạc nhiên hỏi Chu Linh.
Mà khi Thẩm Lãng nhìn thấy Trương Tịnh Di anh cũng khẽ ngẩn người trong giây lát, anh không ngờ được rằng Trương Tịnh Di và Chu Linh lại là bạn thân của nhau.
“Anh ấy là anh trai của tớ, tên Thẩm Lãng.
” Chu linh giới thiệu với tất cả bạn bè của mình.
“Ngài Thẩm, hay quá, em là bạn học của Chu Linh, tên là Trương Minh, em làm ở công ty Kim Hải.
”
“Chào ngài Thẩm, em là bạn cùng bàn đại học của Chu Linh, hiện tại đang là Trưởng phòng chăm sóc khách hàng của Tập đoàn Dung Sáng.
”
“Chào ngài Thẩm, em là…”
…
Mấy người bạn cùng lớp tranh trước đoạt sau đến trước mặt Thẩm Lãng giới thiệu bản thân mình, chỉ sợ bỏ lỡ mất cơ hội tốt.
Thẩm Lãng cũng đối đãi với những người bạn này của Chu Linh rất nhiệt tình, bắt tay chào hỏi với từng người một.
Nhìn tất cả những thứ có trong căn sảnh này, đối với Chu Linh mà nói, chúng chỉ có thể xuất hiện trong phim ảnh, lúc này cô có chút lo lắng hỏi: “Anh, nơi này đắt đỏ lắm phải không, chắc phải tốn rất nhiều tiền.
”
“Em thấy anh rất nghèo khó à? Dù sao cũng là tiệc sinh nhật của em gái mình, tiêu tốn một chút tiền cũng đáng mà!” Thẩm Lãng cười trả lời cô.
“Anh, có phải anh cũng giàu như ông chủ Tạ ở huyện Lâm Hải không?” Chu Linh lại nhỏ giọng hỏi Thẩm Lãng
“Tạ Khôn à?”
“Ha Ha Ha… Cũng tương đối thế đi!” Thẩm Lãng khẽ ngẩn người một chút, anh cũng không biết vì sao Chu Linh lại hình thành suy nghĩ như thế này.
Lúc này, Thẩm Lãng lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp được thiết kế rất tinh xảo đưa cho Chu Linh.
Chu Linh mở chiếc hộp, bên trong là một chiếc vòng Phỉ thúy.
Chu Linh kinh ngạc đến không khép được miệng, đó là chiếc vòng phỉ thúy được chế tạo vô cùng tinh xảo.
Chiếc vòng phỉ thúy này ai nhìn cũng có thể nhận thấy được giá trị của nó là không hề rẻ.
“Anh, thứ này đắt đỏ quá! ” Chu Linh vội vàng đẩy lại chiếc hộp đến trước mặt Thẩm Lãng, cô căn bản không dám nhận nó.
Mặc dù không biết cụ thể giá trị của chiếc vòng ngọc đó là bao nhiêu, nhưng nhìn bề ngoài của nó Chu Linh cũng biết được chiếc vòng ngọc đó đẹp đẽ tinh xảo hơn những chiếc vòng ngọc khác trên thị trường hiện nay, loại phỉ thúy này so với loại đắt nhất trên thị trường đẹp hơn nhiều, Chu Linh nghĩ giá của nó nhất định sẽ không dưới tám con số.
Thấy Chu Linh nhất định không chịu nhận, Thẩm Lãng đành đưa chiếc vòng cho Trương Tịnh Di đang đứng cạnh cô em gái: “Vậy cứ để bạn em cầm giúp em nhé, em xem em kìa, đến tổ chức sinh nhật cho bản thân mà còn không chịu ăn mặc xinh xắn một chút?”
Chu Linh lúc đó mới phát hiện ra bản thân chỉ mặc quần bò và một chiếc áo phông, cô hoàn toàn lạc quẻ giữa không khí ở nơi này.
Chu Linh cắn cắn môi, nói: “Thật ra cũng không vấn đề gì! ”
Thẩm Lãng cười, sau đó vẫy tay ra hiệu với Trần Nhất Đơn: “Giám đốc Trần, ở đây có cung cấp lễ phục không nhỉ?”
“Đương nhiên có rồi, Khách sạn Vân Mạn luôn cung cấp những bộ lễ phục cao cấp nhất, hơn nữa toàn bộ đều là đồ mới, khách mặc xong đề mua lại hoặc lưu giữ ở đây, không có chuyện mặc trùng lễ phục với bất kì ai khác nữa cả!” Trần Nhất Đơn nhiệt tình trả lời.
Thẩm Lãng gật đầu: “Vậy phiền cô đưa em gái tôi đi thay một bộ phù hợp với con bé nhé.
”
Trần Nhất Đơn cười nhẹ nhàng rồi gật đầu, kéo tay của Chu Linh nói: “Cô Chu, vậy giờ tôi đưa cô đi chọn lễ phục nhé!”
“Anh… Em! ” Chu Linh lắp ba lắp bắp không biết nên nói thế nào.
Hôm nay Thẩm Lãng đã đem đến cho cô quá nhiều niềm vui và bất ngờ.
“Cô Chu, cô yên tâm, lễ phục của chúng tôi ở đây loại nào cũng có, đảm bảo cô sẽ hài lòng!” Trần Nhất Đơn không ngừng giới thiệu.
Cứ như thế mà Chu Linh cũng Trần Nhất Đơn cùng nhau đi chọn lễ phục.
Mà người bị bỏ lại chính là Trương Tịnh Di lại vẫn chưa thể tiếp nhận được thông tin đột ngột Thẩm Lãng lại là anh trai của bạn thân mình.
Trương Tịnh Di đứng trước mặt Thẩm Lãng cảm thấy đến việc hít thở thôi cũng trở nên gấp gáp, cô không thể tin nổi cuộc sống này lại tồn tại một loại trùng hợp như thế này.
“Anh thật sự là anh của Chu Linh sao?” Trương Tịnh Di hỏi.
“Ừ!” Thẩm Lãng cười gật đầu xác nhận: “Anh cũng không ngờ được rằng em là bạn thân của Chu Linh, em đi giúp Chu Linh thây lễ phục đi!”
Nói xong Thẩm Lãng quay người hướng tới sảnh chính.
Nhìn bóng lưng của Thẩm Lãng, trong tâm trí của Trương Tịnh Di lại như bị nhấn chìm trong hình ảnh anh chơi đàn piano khi nãy.
Thanh nhã, cao quý, đẹp đẽ!
Một Thẩm Lãng như thế, Trương Tịnh Di sao có thể thấy giống với con người từ miệng Chu Nghiêm nói ra chứ.
Thẩm Lãng đến trước bàn, nhìn một lượt các bạn cùng lớp của Chu Linh, từ người một đột nhiên đứng dậy, đến thở cũng không dám thở lớn.
Thẩm Lãng xua tay, cười nói: “Mọi người ngồi xuống đi, mọi người đều là bạn của Chu Linh cả, không cần câu nệ, nếu có chỗ nào đối đãi không phải phép mong mọi người bỏ qua cho!”
“Ngài Thẩm khách khí rồi! ” Một vài người đáp lời.
“Mọi người đừng gọi tôi là ngài Thẩm gì cả, tôi cũng chỉ lớn hơn mọi người vài tuổi thôi, mọi người cũng là bạn của Chu Linh, vậy gọi tôi một tiếng anh là được rồi!” Thẩm Lãng cười
Nhìn Thẩm Lãng không chút câu nệ gượng ép, mấy người bạn này của Chu Linh mới dần dần thoải mái hơn chút.
.