Ba người cùng đi đi vào cửa hàng tả ngạn.
Dáng người xinh đẹp của Chu Linh và Trương Tịnh Di hấp dẫn không ít ánh mắt của những người đàn ông quanh đó.
Nhất là cách ăn mặc tỉ mỉ của Trương Tịnh Di, hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy liền màu trắng, bên ngoài khoác thêm áo vest màu đen, dưới tà váy lộ ra đôi chân trắng nõn nuột nà.
Chẳng những vậy, Trương Tịnh Di còn đi một đôi bốt cao cổ khiến đôi chân đó càng thêm thon dài.
Ngắn ngủn mấy phút đồng hồ, Trương Tịnh Di đã gặp không dưới bốn người đàn ông chủ động lại gần làm quen, mà ngay cả Chu Linh không trang điểm, ăn mặc tỉ mỉ cũng bị mấy người đàn ông đó nhìn chằm chằm.
Đàn ông đều là động vật yêu bằng mắt, người đẹp như vậy xuất hiện trước mắt, mọi người thích thú nhìn nhiều thêm vài lần nên Thẩm Lãng cũng không thèm để ý.
Sau khi vào cửa hàng, lần đầu tiên Chu Linh được đi vào một nơi xa hoa như vậy nên khó tránh khỏi việc hơi khẩn trương, cũng may Trương Tịnh Di vẫn luôn dẫn Chu Linh đi dạo quanh mấy cửa hàng trong đó, cười cười nói nói khiến Chu Linh không còn khẩn trương như vậy nữa.
Chỉ trong chốc lát, hai người phụ nữ đã bật chế độ dạo phố, cho dù có mua hay không, nhất định phải đi một vòng, lần lượt rẽ vào từng nhà một mới vừa ý.
Thẩm Lãng cũng rất có kiên nhẫn, dù gì cũng là đi dạo phố cùng với Chu Linh, cảm giác này với anh mà nói, không tồi.
Chu Linh không mặc thử quần áo, rất nhiều quần áo khiến Chu Linh cảm thấy, không phải quá lộ liễu thì giá cả quá dọa người.
Ngược lại, Trương Tịnh Di thử rất nhiều quần áo, hơn nữa mỗi lần thay một bộ quần áo hở hang một chút, Trương Tịnh Di đều cố tình liếc mắt qua nhìn Thẩm Lãng.
Cô ấy vô cùng tự tin với dáng người của mình, mỗi lần đi ra ngoài đều có người đến bắt chuyện, mặc dù biết Thẩm Lãng không phải loại người như vậy, nhưng cô ấy nghĩ rằng, ánh mắt của Thẩm Lãng ít nhất sẽ dừng lại trên người mình một chút dù là một giây.
Thế nhưng sau khi thử thêm vài bộ nữa, Trương Tịnh Di lại phát hiện, Thẩm Lãng chỉ đứng một bên cười một chút, căn bản là không có liếc qua nhìn Trương Tịnh Di nhiều thêm cái nào.
Chẳng lẽ mình không đủ xinh đẹp, khiến Thẩm Lãng không có hứng thú?
Trương Tịnh Di hơi mất mác, sau khi đi vào một cửa hàng đã đã tình chọn một bộ cực kỳ hở hang, áo trễ ngực, váy ngắn ôm mông.
Có vẻ như chiếc váy này đã phơi bày ra tất cả dáng người hoàn mĩ của cô ấy ra, hơn nữa cô ấy còn cố ý đi tới trước mặt anh.
"Anh Thẩm, anh giúp tôi nhìn thử xem bộ này có đẹp không?" Trương Tịnh Di hỏi.
Thẩm Lãng đánh giá từ trên xuống dưới, cho dù là dáng người hay khuôn mặt của Trương Tịnh Di đều không tồi chút nào, dáng người có lồi có lõm, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt xinh đẹp.
"Rất đẹp." Thẩm Lãng nói.
Nói xong câu đó, Thẩm Lãng dời mắt sang chỗ khác, không dừng lại lấy một lát.
Trong mắt Trương Tịnh Di lóe lên tia mất mác, cô ấy biết, trong ánh mắt của Thẩm Lãng khi nhìn cô không có một chút tình yêu nam nữ nào hết, vô cùng bình tĩnh, đây không phải chuyện có thể giả vờ.
Cho nên, Trương Tịnh Di tin chắc một việc, Thẩm Lãng hoàn toàn không có cảm giác gì với mình.
Mà đúng lúc này, một nam một nữ đi vào cửa hàng bán quần áo bọn họ đang đứng.
Nữ xinh đẹp quyến rũ còn nam thì trên đầu đã trọc lóc, bụng tròn xoe to vượt mặt, tay đeo đồng hồ vàng, cổ đeo một chiếc dây chuyền bằng vàng dày như đốt ngón tay, nhìn qua cực kỳ "Thổ hào".
"Nhân viên đâu, cái này, món đó, còn cả ba bộ ngoài cửa kia nữa, bọc hết lại cho tôi!" Vừa vào cửa, chỉ cần là bộ quần áo nào đó người phụ nữ kia nhìn trúng, chưa cần thử đã kêu nhân viên bọc hết lại.
Khách hàng như này, nhân viên phục vụ chỉ hận không thể quỳ xuống mặt đất phục vụ cho chu đáo, giờ phút này, khuôn mặt ba nhân viên cười tươi rói vây quanh người phụ nữ nọ, cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ những bộ quần áo mới.
"Tôi muốn cái này!"
Lúc người phụ nữ quyến rũ kia đi đến trước mặt Chu Linh, mà trên tay Chu Linh vừa hay đang cầm một bộ chuẩn bị đi thử một chút, còn chưa kịp đi vào phòng thay đồ đã bị người phụ nữ kia đi qua đoạt mất.
Với khách hàng hào phóng như vậy, nhân viên hướng dẫn đương nhiên là muốn "Chăm sóc", nhất là Chu Linh đã nhìn lâu như vậy mà không có ý định mua, tất nhiên sẽ không để Chu Linh vào mắt.
Nhân viên hướng dẫn nhận lấy bộ quần áo người phụ nữ kia đoạt được từ tay Chu Linh chuẩn bị đem đi đóng gói.
Lúc này, Trương Tịnh Di không nhìn nổi một màn như vậy nữa, nổi giận đùng đùng gọi nhân viên đó đến trước mặt chất vấn: "Dựa vào đâu mà làm như vậy, bộ này là bộ chúng tôi định thử!"
Người phụ nữ quyến rũ khinh thường đánh giá Trương Tịnh Di và Chu Linh, nâng chiếc cằm lên ngạo mạn nói: "Loại người như mấy người tôi gặp rất nhiều rồi, nói không chừng là chỉ định mặc thử một chút, sau đó chụp ảnh tự sướng đăng lên trang cá nhân, rõ ràng là không mua nổi còn cố tình làm tốn thời gian của người khác."
"Chúng tôi không mua nổi vẫn có thể mặc thử, hơn nữa, sao cô biết chúng tôi không mua nổi chứ?" Trương Tịnh Di vội vàng phản bác.
"Nhìn cách ăn mặc lạc hậu nghèo kiết xác là biết, đồ trên người cộng lại cũng không đáng giá bằng một bộ quần áo ở đây!" Người phụ nữ đó nói xong còn chỉ chỉ vào bọc lớn bọc nhỏ của mình mà nói: "Nhìn mấy thấy mấy bộ đồ bên kia không, một bộ tôi cũng chưa mặc thử, tôi ghét nhất là là mấy người như cô thử quần áo, quần áo đang đẹp đẽ như thế tự như nhiên lại nhiễm thêm mùi vị hôi thối của sự nghèo nàn!"
Trương Tịnh Di nghe thấy cô ta nói thế mặt mũi lập tức tức giận đỏ bừng cả mặt, khẽ liếc qua giá cả trên quần áo, Trương Tịnh Di cắn môi, đi đến trước mặt nhân viên, mở miệng nói ra: "Tôi mua bộ này!"
Người phụ nữ đó khinh miệt cười lạnh một tiếng, lườm Trương Tịnh Di và Chu Linh, nói ra: "Nếu cô mua nổi thì đã mua từ sớm, bây giờ có muốn mua cũng không được nữa rồi, bởi vì, nó là của tôi!"
Nói xong, người phụ nữ đó tiếp tục nói với nhân viên tư vấn: "Tất cả kiểu dáng, màu sắc, số đo của bộ này, tôi lấy hết, cả mấy bộ đã nói từ trước, bọc hết lại cho tôi!"
Nhân viên tư vấn nghe thế, mặt mũi cười tươi như hoa nở, liên tục gật đầu nói: "Được, xin ngài chờ một chút!"
Nói xong, nhân viên xoay người nói với Trương Tịnh Di: "Thưa cô, nơi đây còn có rất nhiều kiểu dáng, cô và bạn cô hãy chọn những bộ khác nhé!"
"Chúng tôi nhìn trúng bộ này trước, cô nên biết điều này chứ." Trương Tịnh Di không phục nói.
Nhân viên nhếch miệng lên, khinh thường nhìn Chu Linh và Trương Tịnh Di, nói: "Các cô cũng thấy rồi đấy, vị này tiêu phí nhiều như vậy cho cửa hàng chúng tôi, lại kêu gói lại tất cả kiểu dáng, kích thước, màu sắc, chúng tôi không có lý do gì mà phải từ chối khách hàng có sức mua nha vậy được!"
Người phụ nữ đó nghe thấy, lập tức bày ra vẻ cười đắc ý, nói: "Đừng lãng phí thời gian nữa, có chiêu này, mấy người còn có thể đi đến các cửa hàng khác thử thêm nhiều quần áo, còn có thể chụp thêm nhiều tấm ảnh thỏa mãn lòng hư vinh một chút, đợi lát nữa có kêu cô bỏ tiền ra mua, cô cũng có thể mua được sao!"
Lúc này, người đàn ông đầu hói sau lưng người phụ nữ quyến rũ đó đi tới, lớn tiếng nói: "Không có tiền thì đừng tới mua quần áo, còn đoạt quần áo với người phụ nữ của tôi nữa, sao mấy người không thử nghĩ kỹ xem trong túi mình có mấy đồng, không biết lượng sức!"
Sắc mặt Trương Tịnh Di tái nhợt, bị người ta khinh thường còn chưa tính, nhưng người phụ nữ kia không hề nói đạo lý, ỷ thế hiếp người.
Loại người này là loại người Trương Tịnh Di nhất, nếu không phải mình không có thực lực, Trương Tịnh Di thật sự rất muốn ra mặt giúp Chu Linh trút giân!
"Chị Tịnh Di, chúng ta đi thôi!" Chu Linh đứng bên cạnh nói ra.
Chu Linh vừa dứt lời, Thẩm Lãng vừa rồi còn ngoài cửa đã đi tới, nói: "Ai nhiều tiền hơn thì các người bán cho người đó đúng không?".