Cô ta không ngờ mình lại kết hôn với một người đàn ông như vậy.
“Anh...!không thể giết em...” Liễu Huệ hét lên.
Ngay lúc Lăng Hải vung tay lên, anh ta đột nhiên cảm nhận được một luồng sức mạnh cực lớn truyền đến hông mình.
Luồng sức mạnh này trực tiếp đánh bay Lăng Hải.
Người ra tay cứu Liễu Huệ là Lăng Vân.
Ông ta ra tay không phải vì muốn cứu Liễu Huệ, mà là không muốn để cô con gái đang bị bệnh nặng chưa khỏi của mình phải chứng kiến cảnh tượng đẫm máu này.
Lăng Hải nằm trên mặt đất đã ngất xỉu, còn Liễu Huệ vừa thoát khỏi cửa tử thì sợ tới mức ngồi liệt xuống đất thở dốc.
“Còn chưa đủ mất mặt hay sao! Đưa hai người này ra ngoài cho tôi, ngày mai tính tiếp!” Lăng Văn Hiên lạnh lùng nói.
.
ngôn tình hoàn
Cũng đã muộn rồi, Lăng Văn Hiên sợ nếu còn làm ồn ào nữa sẽ ảnh hưởng đến Lăng Sương Nguyệt.
Ngay khi ông ta dứt lời, mấy vệ sĩ kéo Lăng Hải, dựng Liễu Tuệ lên rồi đi ra ngoài.
Sau khi mấy người này đến đại sảnh lầu một, Thẩm Lãng đã ngồi đợi trên ghế một lúc lâu, bởi vì là chuyện gia đình của nhà họ Lăng nên vừa rồi Thẩm Lãng không lên lầu.
Được Lăng Vân đỡ, Lăng Văn Hiên chống gậy đi tới trước mặt Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng vội vàng đứng dậy, thấy trên mặt Lăng Văn Hiên lộ ra vẻ đau khổ và bất lực, trong lòng Thẩm Lãng không khỏi cảm thấy chua xót.
Nếu như trong dòng họ xảy ra chuyện như thế này, là ông cụ nào thì cũng khó mà chịu nổi.
“Ông Lăng, chuyện cũng đã xảy ra rồi, ông nên chú ý giữ gìn sức khỏe thì hơn!” Thẩm Lãng an ủi.
Lăng Văn Hiên ngồi xuống, thở dài, vẻ mặt thoải mái hơn chút.
“Lần này phải cảm ơn sự giúp đỡ của cậu Thẩm rồi, cậu vừa cứu được Sương Nguyệt của tôi, vừa giúp nhà họ Lăng chúng tôi bắt được đứa con bất hiếu này, nhà họ Lăng sẽ không bao giờ quên lòng tốt của cậu...” Lăng Văn Hiên chậm rãi nói.
“Ông Lăng đừng khách sáo.
Cô Lăng là bạn của tôi.
Bạn bè gặp nạn sao tôi có thể không giúp đỡ.
Chỉ hy vọng ông Lăng có thể giao Cha Te San này cho tôi xử lý mà thôi.” Thẩm Lãng nói.
“Giao cho cậu?” Lăng Văn Hiên nghi ngờ hỏi: “Không biết có phải cậu có ý định gì không?”
Thẩm Lãng mỉm cười, không có ý định giấu diếm ông Lăng điều gì, anh nói: “Thuật trùng độc bắt nguồn từ vùng Miêu Cương Hoa Hạ của tôi.
Ban đầu nó không phải là thuật âm độc mà là phương pháp cứu người.
Tuy nhiên sau này nó đã bị người ta lợi dụng nên mới biến thành phương pháp hại người khiến ai nghe đến cũng biến sắc như bây giờ.”
“Là một bác sĩ Đông y, tôi rất muốn nghiên cứu thuật trùng độc này, tôi muốn cải tiến nó và đưa nó trở về với bản chất cứu người.”
Lăng Văn Hiên nghe thấy thế thì âm thầm giơ ngón tay cái cho Thẩm Lãng, cảm thán nói: “Tuổi còn trẻ mà đã mang trong lòng chí lớn như vậy, cậu Thẩm đúng là khiến tôi khâm phục.
Tôi sẽ giao Cha Te San này cho cậu, nếu như cậu thật sự có thể nghiên cứu ra thuật trùng độc cứu người, vậy thì có thể coi đó là một sự chuộc tội cho Cha Te San này.”
Dẫn theo Cha Te San ra khỏi cửa nhà họ Lăng, Thẩm Lãng cảm thấy hơi khó nghĩ.
Loại người như Cha Te San rất có thể vẫn còn có mấy thứ âm độc trong tay, giao cho Lý Mạc thì không ổn lắm.
Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Lãng nhận thấy tốt nhất là giao Cha Te San cho mấy đàn anh của mình trước.
“Anh… Anh Thẩm, anh thật sự có thể giải được trùng độc của tôi, lẽ nào anh cũng là một cao thủ trùng độc sao?” Cha Te San nghi ngờ hỏi.
Phải biết Cha Te San này là cao thủ trùng độc số một ở Nam Á, Cha Te San rất tự tin về tài năng hạ trùng độc của mình.
Khi biết Thẩm Lãng có thể phá giải trùng độc của mình, Cha Te San đã bị sốc đến rớt hàm.
Thẩm Lãng khinh thường liếc nhìn ông ta rồi lấy từ trong túi ra một con trùng độc trong cơ thể Lăng Sương Nguyệt.
“Trùng độc có nguồn gốc từ Hoa Hạ.
Ông cho rằng thuật trùng độc của một người Nam Á như ông có thể sánh với chúng tôi sao? Trong mắt tôi, trùng độc của ông chỉ là thứ đồ chơi cho con nít.
Ông có muốn nếm thử sức mạnh trùng độc của tôi không?”
Khi nói lời này, Thẩm Lãng vô cùng bình tĩnh, anh nào có hiểu thuật trùng độc gì đâu, đó hoàn toàn là để lừa Cha Te San, muốn ông ta phải thành thật một chút.
Mà cách khiến cho Cha Te San này không dám xằng bậy chính là khiến ông ta tưởng Thẩm Lãng là một cao thủ trùng độc lợi hại hơn.
Sau khi nhìn thấy con trùng độc trong tay Thẩm Lãng, trong mắt Cha Te San lập tức tràn đầy vẻ sùng bái đối với anh.
“Thầy Thẩm, anh là người đầu tiên trên thế giới có thể giải được trùng độc của tôi.
Nếu có thể, xin thầy Thẩm hãy nhận tôi làm học trò!”
Nói xong, Cha Te San hành lễ quỳ lạy trước Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng suýt nữa thì phá lên cười nhìn Cha Te San dập đầu ba lần trước mình.
“Muốn tôi nhận ông làm học trò thì còn phải xem biểu hiện của ông đã.” Thẩm Lãng nghiêm mặt nói.
Cha Te San chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt mong đợi nói: “Thầy Thẩm, tôi hiểu, tôi hiểu, người Hoa Hạ nhận học trò phải xem tài năng và tư chất, nhưng xem như thế nào, kính xin thầy Thẩm chỉ rõ.”
Thẩm Lãng sờ lên cằm, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nể tình ông có thành ý như vậy, ông hãy thể hiện một chút năng lực của mình trước đi...”
Cha Te San nghe thế thì thích điên lên, vội vàng lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ màu đen.
Sau khi mở ra, bên trong có một trùng đen đang nhúc nhích.
“Thầy Thẩm, đây là con trùng độc mới nhất mà tôi vừa nghiên cứu ra, trùng hắc linh!”
“Con trùng này không chỉ gây chết người mà còn có thể điều khiển tâm trí người khác, khiến cho tính cách của người này biến thành một người hoàn toàn khác!” Cha Te San giới thiệu với vẻ đắc ý.
Thẩm Lãng nhìn thấy thứ này suýt nữa thì nôn ọe, anh liên tục xua tay kêu Cha Te San cất nó đi.
“Đừng khoe khoang chút tài vặt này ở trước mặt tôi nữa.
Tôi không có thời gian để xem ông thể hiện từng cái một đâu.
Chốc nữa, ông hãy viết thuật trùng độc của mình ra, đến lúc đó tôi sẽ xem xét.” Thẩm Lãng trịnh trọng nói.
Cha Te San liên tục gật đầu, nói: “Được, thưa thầy, chốc nữa tôi sẽ viết!”
Cho dù biết bây giờ Cha Te San sẽ không có bất kỳ suy nghĩ xấu nào với mình, Thẩm Lãng vẫn không để Cha Te San ở bên cạnh.
Suy cho cùng loại người này động một chút là tạo ra vài con bọ kỳ lạ quái dị, việc này thật sự khiến cho Thẩm Lãng thấy kinh tởm.
Thẩm Lãng giao Cha Te San cho đàn anh của mình, như vậy vừa có thể canh giữ được Tra Thái Tang, vừa có thể để ông ta ngoan ngoãn viết ra thuật trùng độc.
Ngày hôm sau, Thẩm Lãng ngồi trên ghế ông chủ tập đoàn Phi Vũ đọc tài liệu về tiến độ dự án.
Gần đây, công việc phá đất ở khu mới Tân Hải cơ bản đã hoàn thành, về mặt quy hoạch, Thẩm Lãng đích thân quy hoạch một mảnh đất ở khu mới để xây dựng cô nhi viện lớn nhất thành phố Giang Nam làm nơi thu nhận những đứa trẻ mồ côi.
Việc làm này đã giúp Tập đoàn Phi Vũ nhận được sự tán thưởng của lãnh đạo thành phố Giang Nam, thậm chí còn được đưa lên bản tin nóng của thành phố Giang Nam, tạo dựng hình ảnh tốt đẹp cho tập đoàn Phi Vũ ở thành phố Giang Nam.
Ngay khi Thẩm Lãng chuẩn bị về nhà, anh đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Lăng Sương Nguyệt: “Cô Lăng, cơ thể cô hồi phục thế nào rồi?” Sau khi nhận điện thoại, Thẩm Lãng hỏi.
Lăng Sương Nguyệt ở đầu bên kia điện thoại cười nhạt một tiếng, nói: “Đã không còn gì đáng ngại nữa rồi, lần này thật sự phải cảm ơn anh, nếu không cái mạng này của tôi đã không còn nữa rồi!”
“Không cần khách sáo, đổi lại là tôi, cô Lăng cũng sẽ không mặc kệ...” Thẩm Lãng cười.
“Ừm...” Lúc này Lăng Sương Nguyệt ở đầu bên kia điện thoại thoáng do dự.
...!
Sau khi dừng năm giây, Lăng Sương Nguyệt mới chậm rãi mở miệng nói: “Tối nay tôi muốn mời anh một bữa để bày tỏ lòng biết ơn.
Anh thấy có tiện không?”.