Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!



Những lời Thẩm Lãng nói làm cho Lương Phi Văn sửng sốt một chút, ngay sau đó anh ta lập tức cười phá lên.
"Ha ha ha..." Lương Phi Văn chỉ vào Thẩm Lãng mà nói với Lăng Sương Nguyệt: "Thằng nhóc này chắc là không biết nhà họ Lương ở thành phố Giang Nam đâu nhỉ, lại còn muốn xách giày cho nhà họ Lăng cơ đấy?"
Thẩm Lãng cười nhạt một tiếng, rút lấy điện thoại ra và gọi điện thoại.
"Khâu Sở Các, tôi cho cậu mười phút đồng hồ, không cần biết cậu dùng đến thủ đoạn gì, tôi muốn nhìn thấy cổ phiếu của tập đoàn Lương Thị mất giá toàn bộ!" Thẩm Lãng nói xong, lập tức cúp điện thoại.
Trông thấy cảnh tượng này, đầu tiên Lương Phi Văn sửng sốt một chút, giọng điệu của Thẩm Lãng không giống như là đang nói đùa.
"Ha ha ha, anh đang nói đùa hay sao? Chỉ bằng một cú điện thoại của anh mà khiến cho toàn bộ cổ phiếu của Lương Thị mất giá á, anh nghĩ anh là ai hả?"
Lương Phi Văn phá lên cười một cách khinh thường, cười đến nỗi nước mắt cũng chảy cả ra.
Có thể gọi một cú điện thoại khiến cho cổ phiếu tập đoàn Lương Thị phá sản, đưa mắt nhìn khắp cái thành phố Giang Nam này cũng không có ai có khả năng làm được, thậm chí là đưa mắt xem hết cái khu vực duyên hải này cũng là một câu chuyện không thực tế, chớ đừng nhắc tới một người chưa bao giờ nghe tên.
Cười đã một trận, Lương Phi Văn mới chầm chậm trở nên tức giận, nói với Thẩm Lãng: "Thằng nhóc nhà anh có phải đang nằm mơ giữa ban ngày hay không, còn tưởng mình là người giàu nhất Hoa Hạ đấy à? Nhà họ Lương bọn tôi có giá không ít hơn ba mươi lăm triệu tỷ đồng, anh nói muốn để phá sản là phá sản thật à? Thôi bỏ đi, hôm nay tôi cũng không muốn gây khó dễ gì cho anh, bây giờ thì biến nhanh lên, coi như hôm nay tôi gặp được thằng ngốc vậy!"
Lương Phi Văn lúc này mặt không hề có cảm xúc mà nhìn Thẩm Lãng, giống như là đang nhìn một kẻ hoàn toàn ngốc.
Lăng Sương Nguyệt đang đứng một bên cũng có chút khó xử mà nhìn Thẩm Lãng, không phải cô ta không muốn tin tưởng Thẩm Lãng, mà là vì tình huống trước mắt khiến cho cô ta khó có thể mà tin tưởng Thẩm Lãng.
"Công tử Thẩm, hay là ngày khác rồi chúng ta sẽ hẹn nhau ăn cơm, hôm nay tôi cũng thấy không còn hứng thú nữa rồi..." Lăng Sương Nguyệt nói.

Thẩm Lãng nhàn nhạt cười một tiếng, lắc đầu một cái, nói: "Chuyện lần trước là lỗi do tôi, hôm nay cũng không thể tiếp tục trì hoãn được nữa, đúng lúc tôi cũng có việc liên quan đến cô nhi viện muốn bàn bạc với cô Nguyệt một lúc..."
Lăng Sương Nguyệt chỉ có thể gật đầu một cái.
"Chết tiệt, có phải là tôi đã cho anh mặt mũi hay không, kêu anh nhanh chóng biến đi mà anh không nghe thấy hay sao?" Lương Phi Văn nổi giận mắng.
Thẩm Lãng vẫn như cũ mặt không biểu cảm, nhìn đồng hồ trên tay một chút rồi nói: "Anh chỉ còn một phút đồng hồ, nếu bây giờ anh rời khỏi đây, tôi sẽ giữ nhà họ Lương các anh lâu thêm mấy ngày..."
Ngược lại Lương Phi Văn cũng không còn tiếp tục chửi mắng hay gì nữa, mà lại khoanh hai tay ở trước ngực, lạnh lùng nói: "Hứ, để tôi xem anh có thể giả bộ đến lúc nào.

Một phút sau mà anh vẫn không biến mất trước mặt tôi, tôi dám cam đoan, anh sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này!"
Ở trong mắt anh ta, Thẩm Lãng chính xác là một tên chú hề đang nhảy nhót, trong mười phút có thể làm cho cổ phiếu nhà họ Lương rớt giá, bốc hơi mấy chục tỉ tài sản, cơ bản là đang nói vớ va vớ vẩn.
"Còn ba mươi giây." Âm thanh đếm ngược của Thẩm Lãng vang lên.
Lương Phi Văn bật cười một tiếng, thời gian tiếp tục trôi theo dòng nước chảy.
"Còn hai mươi giây, thằng nhóc cậu chỉ còn hai mươi giây mà thôi, ở mà còn làm bộ làm tịch nhanh chóng biến đi, lát nữa ngay cả cơ hội cầu xin tha thứ cũng không có đâu." Lương Phi Văn đầy giễu cợt nói.
"Chỉ còn có mười giây." Sắc mặt Thẩm Lãng vẫn dửng dưng như cũ, khóe miệng thậm chí còn hơi cong lên, cơ bản là không thèm để ý gì đến lời giễu cợt của đối phương.
"Năm giây!" Lương Phi Văn vừa đếm ngược vừa cười.

Thẩm Lãng vẫn không có nói một lời nào, thậm chí ánh mắt khi nhìn Lương Phi Văn còn mang theo mấy phần thương hại.
Vốn dĩ là Thẩm Lãng cũng không tính động thủ với nhà họ Lương sớm như vậy, dẫu sao thì một số công nghệ cốt lõi của nhà máy dược phẩm và nhà máy máy móc trong tay nhà họ Lương rất đáng để khám phá.
"Đã đến giờ rồi!" Thẩm Lãng vừa dứt lời, thì cũng có tiếng chuông điện thoại gọi tới.
Cái tên Khâu Sở Các bất ngờ xuất hiện trên màn hình điện thoại di động.
Thẩm Lãng bắt máy, nhàn nhạt cười nói: "Sở Các, hiệu suất làm việc của cậu bị giảm sút rồi nhỉ!"
Ở đầu dây điện thoại bên kia Khâu Sở Các có chút không biết làm sao, ngập ngừng một chút mới mở miệng nói: "Cậu chủ, nếu như cậu muốn đối phó với nhà họ Lương, ít nhất cũng phải để đến thứ hai cổ phiếu nhà họ Lương mới bị mất giá, các kênh cung ứng của tất cả các công ty dược phẩm cũng sẽ bị ảnh hưởng..."
" Đừng nói nhiều lời vô ích nữa, những gì tôi nói với cậu làm là ngay tại bây giờ, trong vòng mười phút.!" Thẩm Lãng không vui nói.
"Chuyện này...!Cậu chủ à, e là tôi không làm được." Khâu Sở Các nói.
"Tại sao vậy?" Khuôn mặt của Thẩm Lãng tràn đầy vẻ nghi ngờ.
Loại chuyện này đối với Khâu Sở Các mà nói thì nó dễ như trở bàn tay, tại sao lại nói là cậu ta không làm được?
"Ừm, hôm nay là cuối tuần và thị trường chứng khoán đóng cửa." Khâu Sở Các bất đắc dĩ nói.
“Tôi lại quên mất chuyện này.” Khuôn mặt Thẩm Lãng lúc này một đường đen kịt.

“Vậy mà anh cũng không nói sớm hơn!” Thần Lãng oán giận nói.
"Mới ban nãy tôi vừa muốn mở miệng nói thì cậu chủ anh đã cúp điện thoại mất tiêu rồi..."
Khâu Sở Các ở bên đầy dây điện thoại bên kia cực kỳ oan ức, không đợi anh ta mở miệng giải thích xong, kết quả trong điện thoại lại truyền tới một chuỗi âm thanh tút tút tút tút.....
"Thằng nhóc kia thế nào hả? Tôi vẫn đang đợi cổ phiếu rớt giá đó..." Lương Phi Văn bày ra vẻ mặt đầy khiêu khích.
Lúc này Thẩm Lãng xấu hổ muốn chết, chỉ hận không tìm được cái lỗ nào để chui vào.
"Chuyện này...!Anh chờ đến thứ hai mà xem cổ phiếu của nhà họ Lương mất giá đi!" Thẩm Lãng đỏ mặt nói.
"Thứ hai?" Giờ phút này Lương Phi Văn giống như là nghĩ tới điều gì đó, vội vàng cầm lấy điện thoại ra nhìn một chút.
Ba giây sau...
Lương Phi Văn cười chảy cả nước mắt nước mũi, ôm bụng, chỉ vào Thẩm Lãng, cười đến thở không ra hơi nói: "Đặc biệt là, tôi...!Tôi mới nhớ ra, hôm nay là cuối tuần, anh còn có thể làm cho cổ phiếu rớt giá...!Sao anh không lên trời luôn đi...!Ha ha ha, cười chết tôi rồi!"
Lăng Sương Nguyệt đang đứng ở một bên khuôn mặt cũng bỗng chốc đỏ bừng lên, mới vừa rồi cô ta cũng muốn nhắc nhở Thẩm Lãng, chỉ là vẫn không kịp nói.
"Công tử thẩm, ta...!Chúng ta đi ăn cơm trước đi!" Lăng Sương Nguyệt vừa nói, định mang Thẩm Lãng rời đi trước.
Thẩm Lãng ở bên này cũng lúng túng gãi đầu một cái, gật đầu cười.
Đối với sai lầm mình vừa phạm phải ban nãy bây giờ trong lòng anh cũng cảm thấy có chút buồn cười.
"Đứng lại, tôi đã để cho anh đi chưa hả?"
Lương Phi Văn thấy hai người muốn rời đi, trực tiếp vọt tới từ phía sau lưng của Thẩm Lãng, chuẩn bị nhảy lên đạp Thẩm Lãng một cái như đạp chó gặm cứt.

Tuy nhiên, lần này Thẩm Lãng sẽ không phạm sai lầm, hơn nữa để bù đắp cho sự bối rối vừa rồi, Thần Lãng còn cố ý tăng thêm sức lực.
Xuất phát sau mà đến trước, ngay sau đó Thẩm Lãng nhanh chóng xoay người, sắc mặt lạnh như băng, khiến cho Lăng Nguyệt Sương bên cạnh cũng cảm thấy rùng mình
Nhìn thấy Lương Phi Văn đang nhảy tới, Thẩm Lãng cũng không hề né tránh.
Ngay khi Lương Phi Văn cho răng một đạp này của mình đã có thể trúng mục tiêu thì cũng là lúc Thẩm Lãng hành động.
Xuất phát sau mà đến trước, nhảy lên trực tiếp đấm một phát vào ngực của Lương Phi Văn.
Bịch!
Lúc mà Lương Phi Văn cảm nhận được trên ngực truyền đến một luồng sức lực lớn thì cũng là lúc anh ta bị bay ngược về phía sau
Văng sa phía sau mấy chục mét, Lương Phi Văn giống như một quả banh da vậy, lăn thêm mấy vòng sau mới chịu dừng lại.
Vùng ngực bị đau đớn kịch liệt khiến cho Lương Phi Văn ngay cả sức lực la lên cũng không có, khuôn mặt méo mó đau đớn nằm thở phì phò trên mặt đất.
"Mày, vậy mà mày dám đánh tao...!Tao, mày cs biết tao là ai không?" Lương Phi Vũ mất một lúc lâu mới chịu đựng được cơn đau giảm bớt, hung hăng nhìn chằm chằm Thẩm Lãng.
"Tôi mới vừa nói đó thôi, một cái nhà họ lương mà thôi, có xách giày cho tôi cũng không xứng, tôi đánh chính là cậu!" Thẩm Lãng lạnh giọng nói.
Lúc này, Lương Phi Văn chuẩn bị móc điện thoại ra, định kêu người đến dạy dỗ cái kẻ không biết trời cao đất rộng Thẩm Lãng.
Nhưng trước khi điện thoại được gọi đi, Thẩm Lãng đã đến bên cạnh anh ta, giẫm lên tay của Lương Phi Văn..


Nhấn Mở Bình Luận