Lời nói của hiệu trưởng vừa dứt, Thẩm Lãng khinh thường nhìn thoáng qua Vương Băng bên cạnh.
Lúc này trong đôi mắt của Thẩm Lãng tràn đầy sát khí, dọa tới mức Vương Băng lạnh run lên, liên tục nép gần vào bên cạnh ông xã mình.
"Thế nào, thằng nhóc cậu không phải chỉ nhận biết mấy người trong thế giới ngầm thôi sao, vậy mà cậu còn dám ở chỗ này giễu võ giương oai, có tin tôi gọi một cuộc điện thoại thì lập tức khiến cậu và đám người phía sau cậu ở thế giới ngầm đều bị đưa vào đồn cảnh sát không?"
Lúc này ông xã Vương Băng thấy Thẩm Lãng dám uy hiếp vợ mình thì lập tức tiến lên một bước rồi nói.
Thẩm Lãng vẫn giữ ánh mắt lạnh như băng, đi tới trước người hiệu trưởng: "Tôi cho ông thêm một cơ hội, có muốn suy nghĩ lại lần nữa về việc điều tra chuyện này hay không?"
Vương Băng mang theo vẻ mặt không kiên nhẫn, hừ lạnh một tiếng, nói:
"Anh đừng lãng phí thêm thời gian của mọi người nữa, chuyện này còn cần điều tra hay sao? Tôi có chứng cứ vô cùng quan trọng đấy.
"
Thẩm Lãng nhìn thẳng vào hiệu trưởng và vợ chồng Vương Băng, thật sự là không thèm quan tâm gì tới lời Vương Băng nói.
Hiệu trưởng không biết Thẩm Lãng là ai, nhưng Vương Băng tới đây lại vô cùng ồn ào, đi ra từ một chiếc Mercedes, kiểu người như này thì dù là thân phận hay địa vị như thế nào đi chăng nữa, một hiệu trưởng ở ngôi trường nghèo khó như này thật sự là không dám đắc tội.
Cho dù chuyện này có phải thật sự là do Mã Đào hay không, cũng chỉ có thể đẩy hết lên người Lưu Quế Lan và Mã Đào, chỉ có như vậy thì kết quả mới không thay đổi gì.
"Quyết định, hôm nay người nhà học sinh ấy cũng đã như vậy, hôm nay các người nhất định phải dẫn Mã Đào đi.
" Hiệu trưởng nói.
"Hai vị thân là giáo viên của Mã Đào cũng cùng một ý kiến như vậy sao?" Thẩm Lãng nhìn về phía giáo viên lớn tuổi và cô giáo Lưu.
Cô giáo Lưu chần chờ một chút, sau khi nhìn về phía hiệu trưởng rồi đi tới bên cạnh Lưu Quế Lan, nói: "Mã Đào là một đứa nhỏ ngoan, sau khi rời khỏi trường học vẫn muốn cố gắng học tập thì tôi sẽ báo danh cho cậu ấy tham gia thi vào môt trường đại học khác, tôi cũng chỉ có thể làm được như vậy thôi!"
"Cảm ơn cô Lưu! " Lưu Quế Lan nói lời cảm ơn.
Chủ nhiệm lớp Mã Đào vừa nói dứt câu thì bên kia Vương Băng lập tức cười nhạo: "Còn đi học đại học nữa đấy, tôi thấy đứa nhỏ nhà bà vĩnh viễn cũng sẽ giống như bà, đều là tầng dưới cùng của xã hội.
"
"Hơn nữa, nếu bà không biết thân phận của chúng tôi thì đề nghị bà đi ra ngoài hỏi thăm một chút về tập đoàn Dung Tạo! Các người muốn thay đổi kết quả của chuyện này căn bản là không thể có khả năng! Không thể thay đổi được gì đâu.
"
Giờ phút này, vợ chồng Vương Băng và hiệu trưởng hoàn toàn không xem trọng Thẩm Lãng, vẻ mặt khinh thường nói.
Bây giờ Lưu Quế Lan có hơi sợ hãi, bà lo lắng chuyện này huyên náo ầm ĩ lên, không chỉ liên lụy tới việc đứa nhỏ thi đại học mà có thể sẽ còn liên lụy tới cả Thẩm Lãng.
Dù sao bà cũng biết chồng Vương Băng này là một nhân vật lớn vô cùng mạnh, đắc tội với bọn họ thì sẽ không có quả ngon mà ăn.
"Cậu Lãng, nếu không thì chúng ta đi trước đi, Mã Đào có thể tham gia thi đại học là được rồi.
" Lưu Quế Lan nhỏ giọng nói.
"Vẫn là bà tương đối biết điều, nhanh chóng dẫn theo con của bà biến đi, sau này đừng để tôi thấy hai người ở thành phố Giang Nam này nữa.
" Vương Băng cười nói.
Lúc này, đột nhiên Thẩm Lãng cười ra tiếng, chỉ vào bọn người Vương Băng nói với giọng điệu trầm thấp: "Hôm nay, tôi muốn xem hậu quả khi đám cặn bã các người dám khi dễ người khác sẽ như thế nào!"
Thẩm Lãng nói xong thì rút điện thoại ra gọi.
Vương Băng nhìn qua, trên mặt nhịn không được lộ ra nụ cười khinh thường.
"Nơi này là trường học, có phải anh có bệnh về não không? Còn muốn lợi dụng quan hệ trong thế giới ngầm tới nơi này à? Tuần tra xung quanh đây đều là bạn học của ông xã tôi, anh dám dẫn đám người kia tới, vừa vặn hôm nay tôi sẽ để cho các người có đi mà không có về.
" Vương Băng nói.
"Thằng nhóc này, cậu thật sự là quá phách lối rồi đấy, nơi này là trường học, bây giờ tôi lấy thân phận là hiệu trưởng trường cảnh cáo cậu, nếu như cậu làm loạn ở đây thì sau này ngay cả thi đại học thì Mã Đào cũng không tham gia được nữa!" Hiệu trưởng cũng không nhịn được cơn giận, chỉ vào Thẩm Lãng nói.
Mà bên cạnh, vẻ mặt của Lưu Quế Lan vô cùng khó xử, nếu như con trai mình không thể thi đại học được, việc này đối với nó chính là phá hủy hoàn toàn ước mơ của nó.
Lưu Quế Lan lôi kéo góc áo của Thẩm Lãng, nhỏ giọng nói: "Cậu Lãng, nếu như Mã Đào không thể tham gia kỳ thi đại học! "
Không đợi Lưu Quế Lan nói xong thì Thẩm Lãng đã cười, an ủi: "Yên tâm đi, hôm nay tôi không chỉ khiến đám người phải làm sáng tỏ sự việc mà nhất định còn để Mã Đào quay về trường học đi học bình thường và thi đại học.
"
Ngay sau khi Thẩm Lãng cúp điện thoại thì chồng của Vương Băng cũng lấy điện thoại ra gọi ra ngoài, gọi cho những chiến hữu của anh ta.
Mấy cuộc điện thoại vừa gọi ra không lâu thì trước cửa trường học đã gây ra tiếng động không nhỏ.
"Tôi đi xem thử, sao cổng trường lại đậu nhiều xe như vậy, trường học chúng ta có chuyện lớn gì xảy ra sao?"
"Không thể nào, bây giờ trường học của chúng ta đều muốn đổ như vậy rồi thì sao có thể phát sinh chuyện gì lớn chứ!"
"Không đúng, sao còn có nhiều xe tuần tra cũng tới vậy? Không phải thật sự trong trường mình có chuyện gì đó chứ?"
Mấy vị lãnh đạo mà Thẩm Lãng gọi tới cùng với người của chồng Vương Băng gọi đều tới đông đủ, lục tục ngo ngoe đi chạm mặt nhau ở trước cửa trường học.
Trong phòng làm việc của hiệu trưởng, khi họ nhìn thấy trước cửa trường đỗ nhiều xe như vậy, sau khi mỗi chiếc dừng lại, hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm lớn tuổi kia lập tức kinh ngạc và chấn động, trợn mắt há hốc mồm.
"Hiệu trưởng, đây không phải là xe của lãnh đạo giáo uỷ Lý đó sao? Còn có xe của lãnh đạo Trịnh trong vùng của chúng ta cũng tới nữa à?" Chủ nhiệm lớn tuổi nói.
Mà lúc này hiệu trưởng đã kinh ngạc tới mức nói không ra lời nữa rồi.
Lý Nhất Bình và Trịnh Quang Viễn, theo thứ tự là chủ quản giáo dục và hành chính trong vùng này, hai nhân vật cấp cao còn có uy vọng rất lớn.
Mà hiệu trưởng trường học cũng chỉ gặp qua hai vị lãnh đạo này nói chuyện trong lúc họp thôi, chứ căn bản cũng chưa từng tiếp xúc qua với lãnh đạo cấp cao như vầy!
"Chuyện gì xảy ra thế này, cái này! Thật sự là Lý Nhất Bình và Trịnh Quang Viễn tới!" Hiệu trưởng cả kinh nói.
Trước cửa trường học, sau khi hai vị lãnh đạo kia xuống xe thì lập tức nhìn thấy thanh tra Tôn Kiến Bình.
Tôn Kiến Bình thấy hai người họ thì lập tức đi qua cung kính chào hỏi.
"Hai vị lãnh đạo, sao hai vị lại tới đây? Cũng là vì chuyện của học sinh Mã Đào kia sao?"
Hai vị lãnh đạo nghe nói vậy thì lập tức nhìn nhau sững sờ, Lý Nhất Bình nói: "Cậu tới làm gì?"
Tôn Kiến Bình cười nói: "Tôi nghe nói mẹ của Mã Đào có thân phận trong thế giới ngầm, cho nên tới xem một chút, sợ bọn họ gây ra chuyện.
"
Nghe được câu này, dường như cả Lý Nhất Bình và Trịnh Quang Viễn đều đoán ra được cái gì.
Trịnh Quang Viễn cười lạnh một tiếng, nói: "Vậy thì đi thôi, lát nữa tôi khuyên cậu nên theo lý lẽ công bằng mà xử lý, nếu không mà xảy ra chuyện gì còn đắc tội phải người không nên đắc tội thì sẽ gặp phiền phức lớn đấy!"
Nghe họ nói như vậy thì Tôn Kiến Bình lập tức run lên, xem ra vũng nước đục lần này không đơn giản như vậy thôi đâu.
Mấy người vừa nói xong thì lập tức đi lên lầu, đi thẳng tới phòng hiệu trưởng.
"Ông xã, không nghĩ tới một cuộc điện thoại của anh đã gọi được mấy vị lãnh đạo đều tới hết, thật sự là phiền phức cho người ta quá!" Vương Băng nói với chồng của cô ta.
Chồng cô ta nghe nói như vậy thì ngượng ngùng gãi đầu một cái, nói: "Có thể chỉ là trùng hợp, không nghĩ tới năng lực của Tôn Kiến Bình lại mạnh như vậy, sau này cần phải tạo mối quan hệ thật tốt với anh ta.
"
Bởi vì anh ta chỉ gọi điện thoại cho riêng Tôn Kiến Bình, cũng không gọi cho người nào khác cả, huống chi hai người kia cũng không phải là người mà anh ta có thể với tới, cho nên anh ta suy đoán là người này được Tôn Kiến Bình gọi tới.
Mà giờ phút này, hiệu trưởng và chủ nhiệm lớp lớn tuổi đều không thể nghe vào những lời này, hai người họ đều có dáng vẻ như sắp đánh giặc đến nơi rồi.
Bước nhanh đi tới trước cửa văn phòng, cả người hơi cong xuống chuẩn bị nghênh đón mấy vị lãnh đạo đến.
"Thằng nhóc kia, hôm nay anh thật sự là đủ xui xẻo nha, lãnh đạo cấp cao cũng đã tới, một hồi những tên phế vật thế giới ngầm gì đó đoán chừng không một ai chạy thoát được đâu, ha ha ha ha! " Vương Băng cười nói.
Thẩm Lãng hờ hững cười, lúc này bên ngoài văn phòng vừa vặn truyền tới một loạt tiếng bước chân dồn dập, nói: "Ha ha, có lẽ người cũng đã đến rồi.
".