Khi màn đêm buông xuống, nhóm người đua xe ở thành phố Giang Nam tụ tập quanh một cửa hàng sửa xe đã bị bỏ không, bên ngoài đường vành đai số năm.
Động cơ bên đường gầm rú trầm thấp, còn có mấy người lái xe đã không nhịn được bắt đầu thử chạy bên trên đường bao quanh vòng thành phố, tiếng động cơ như xé gió kia, đốt lên nhiệt huyết bên trong đám người thanh niên này.
Maserati, Ferrari, Lamborghini, Porsche, Mercedes Benz...
Lúc này, siêu xe thể thao chiếm hơn một nửa thành phố Giang Nam bắt đầu chạy xung quanh, nếu đây là vào ban ngày chắc chắn sẽ rất thu hút người xem.
Giữa đám đông, một chàng trai với dáng người trung bình và khuôn mặt gầy gò đang ngậm một điếu thuốc, ngồi trên đầu chiếc Ferrari, nghịch điện thoại.
“Ngô Cương, hôm nay nếu tên nhóc Lăng Vũ không đến, anh với tôi đua một trận không?” Lúc này, Lương Phi Tuyết mặc bộ đồ đua đến bên cạnh Ngô Cương, nói.
Ngô Cương vẫn đang nghịch điện thoại, trong miệng ngậm điếu thuốc, không thèm để ý đến cô ta.
Thỉnh thoảng lại hét vào điện thoại.
"Tung chiêu đi chứ, đại chiêu còn giữ lại làm gì nữa!"
Thấy Ngô Cương không để ý đến mình, sắc mặt Lương Phi Tuyết đột nhiên trở nên xấu xí, giật lấy điện thoại của Ngô Cương ném ra ngoài và nói.
"Tôi đang nói chuyện với anh đấy, anh có nghe không vậy?”
Ngô Cương, người bị cướp mất điện thoại di động lập tức nổi giận đùng đùng, trừng mắt lên mở miệng chửi thề.
Nhưng thời điểm nhìn thấy người trước mặt là Lương Phi Tuyết, sắc mặt Ngô Cương đột nhiên thay đổi, hơi cúi người cùng nở nụ cười như gió xuân.
"Ai nha, thật xin lỗi cô Tuyết, vừa rồi tôi quá nhập tâm nên không biết đó là cô..." Ngô Cương bày ra khuôn mặt nịnh nọt nói.
Lương Phi Tuyết hừ lạnh một tiếng, trả lại điện thoại cho Ngô Cương, lạnh lùng nói: "Tối nay nếu Lăng Vũ không tới, anh đấu với tôi một trận.
Tôi nghe nói hiện tại ở nơi này chỉ có Lăng Vũ mới có thể đánh bại được anh.
Hôm nay, tôi muốn vẻ khó xử.
Mặc dù Lăng Vũ có xuất thân nổi bật nhưng anh lại có kỹ thuật đua một người ngoài ngành luôn dựa vào ảnh hưởng của nhà họ Lương để hoành hành bá đạo giới đua xe ngầm.
Trước đó đã có người thi đấu với Lương Phi Tuyết, cuối cùng giành chiến thắng khi kéo khoảng cách một nửa quãng đường với Lương Phi Tuyết.
Kết quả là sau khi đua xong, Lương Phi Tuyết đã nhờ người ném cả người lái và xe xuống biển.
Từ đó về sau, không có ai dám đua xe cô ta đua xe.
Nhưng không ai tìm cô ta tranh tài thì cô ta cũng sẽ chủ động đi tìm người khác cạnh tranh.
Mỗi lần có người bị cô ta tìm tới đua xe đều là nơm nớp lo sợ, bởi vì bọn họ chẳng những phải thua cuộc mà còn phải thua làm sao để Lương Phi Tuyết cảm thấy chân thực, nếu để cho Lương Phi Tuyết biết là họ cố ý nhường, hậu quả so với dùng thực lực của mình đi bắt nạt một tân binh như tôi được không.
Ai mà không biết cô là xa thần số một của nhóm đua xe thành phố Giang Nam.
Không ai có thể là đối thủ của cô ngoại trừ anh Lăng Vũ!” Ngô Cương đưa khuôn mặt nịnh nọt ra nói.
Bị Ngô Cương lấy lòng, trên mặt Lương Phi Tuyết lộ vẻ đắc ý, cười nói: "Bớt nói nhảm đi, cùng đấu với tôi thách đấu với tôi.
Hiện tại anh ta còn chưa hẳn có thể đuổi kịp tôi!"
Trong vòng xe ngầm này, ngoại trừ Lăng Vũ dám từ chối thi đấu với Lương Phi Tuyết ra, những người khác đều thật sự không có dũng khí này.
Dù sao bàn về gia thế thì nhà họ Lăng và nhà họ Lương cũng ngang bằng nhau, cho nên dù Lương Phi Tuyết bị Lăng Vũ từ chối trong lòng rất khó chịu vào ngụm khí lạnh, xem ra trận đấu này anh ta nhất định phải đấu rồi, nếu như lại tiếp tục từ chối đoán chừng anh ta liền gặp phiền phức.
"Được rồi, cô Tuyết có đấu thì cũng đừng làm tôi thua quá thảm đấy nhé." Ngô Cương nói.
Lương Phi Tuyết hài lòng gật đầu, nói: “Tốt lắm, một hồi đấu với Lăng Vũ xong, tôi sẽ cùng anh đấu!” Bên kia, sau khi Thẩm Lãng và Lăng Vũ hội họp sẽ cùng nhau đi đến đường đua bên này.
Loại tranh tài xe đua này, Thẩm Lãng hoàn toàn là lần đầu tiên thử qua, khi nghe thấy tiếng động cơ gầm vang từ cách đó không xa truyền đến, không ngờ Thẩm Lãng lại có chút hưng phấn.
Đây chắc có thể là loại yêu thích tốc độ đến mức sống chết từ trong xương của đàn ông đi!
"Nhìn kìa, cậu chủ Lăng đến rồi!"
"Hình như anh ấy còn dẫn thêm một người nữa thì phải?"
"Chắc sẽ không phải là một cô gái xinh đẹp đâu.
Theo tôi được biết, cậu chủ Lăng không bao giờ mang theo bất cứ ai khi tham gia cuộc đua cả!"
Xe đua của Lăng Vũ vừa ra trận đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người tại hiện trường.
Nhìn qua vẻ mặt của những người này không khó để nhận ra bọn họ hoàn toàn tán thành với tính cách làm người và kỹ năng lái xe của Lăng Vũ, so với loại e ngại và nịnh nọt đối với Lương Phi Tuyết là hoàn toàn khác nhau.
Cờ rắc!
Sau một cái phong cách dừng xe phiêu dật xong, Lăng Vũ cùng Thẩm Lãng xuống xe!
Ngay khi Thẩm Lãng vừa bước xuống xe, Lương Phi Tuyết lập tức sững sờ, không nghĩ tới oan gia ngõ hẹp lại tại chỗ này gặp được!
Lần đầu tiên Lương Phi Tuyết cũng không tới tìm Thẩm Lãng gây phiền phức, bởi vì Lương Phi Tuyết biết một người phụ nữ như cô ta căn bản là không thể đối phó với Thẩm Lãng.
Lúc này, Lương Phi Tuyết lấy điện thoại ra bấm số.
"Anh à, em gặp rắc rối rồi, anh mau cho vệ sĩ của nhà họ Lương đến điểm đua xe ở vành đai số năm."
Sau khi Thẩm Lãng xuống xe, anh nhìn một nhóm thanh niên nam nữ đang điều chỉnh kiểm tra xe đua, dưới sự xác nhận của Lăng Vũ, Thẩm Lãng cũng nhìn thấy con trai của ông Ngô, Ngô Cương.
Nhìn thì thấy Ngô Cương từ dáng người đến tướng mạo cùng ông Ngô giống nhau đến mấy phần nhưng khí chất trên người lại hoàn toàn khác với ông Ngô.
Ông Ngô là một người lương thiện, khó có thể tưởng tượng được lại có một người con trai như vậy.
"Ngô Cương, hôm nay cậu có đồ gì tốt không? Nếu không có, tôi khuyên cậu về nhà nghỉ ngơi đi, đừng có tìm tôi so tài nữa!" Lúc này Lăng Vũ đã đi tới trước mặt Ngô Cương khiêu khích nói.
Sắc mặt của Ngô Cương hơi xấu, sau khi nhìn quanh bốn phía xong, anh ta nói: "Cậu chủ Lăng, lần trước tôi thua anh cái miếng ngọc cổ đấy, nó ở đâu rồi? Anh có mang theo không?"
Lăng Vũ đắc ý từ trong túi lấy ra, nói: "Tôi có mang chứ, tôi có nhờ người giám định đây chính là đồ tốt!"
Nhìn cái miếng ngọc cổ trên tay Lăng Vũ, ánh mắt của Ngô Cương trở nên hơi bối rối.
"Cậu chủ Lăng, thương lượng một chút thôi, cuộc tranh tài hôm nay nếu tôi thắng, anh liền đem cái này trả lại cho tôi đi, tôi không biết khối ngọc này là bảo vật gia tộc của bố tôi, đây là tôi trộm ra.” Ngô Cương thận trọng nói.
Lăng Vũ mỉm cười, lại nhìn về phía Thẩm Lãng phía sau, nói với Ngô Cương: "Chuyện này tôi không biết nói gì.
Cậu có thể hỏi anh Lãnh bên cạnh tôi đi, anh ấy vừa mới đưa ra cái giá trên trời muốn mua bằng được miếng ngọc này đấy!"
Nghe nói như thế sắc mặt Ngô Cương cũng thay đổi.
"Đây là..." Ngô Cương có chút nghi hoặc nhìn Thẩm Lãng.
“Nói đi, bố của cậu ở đâu?” Thẩm Lãng lập tức hỏi thẳng, anh đến đây rốt cuộc là vì tìm ông Ngô.
Kể từ khi ông Ngô bán cửa hàng mặt tiền cho ông cụ nhà họ Lăng xong liền biến mất không thấy tăm hơi, ngay cả Dương Đại Bằng cũng không thể tìm thấy ông ấy.
Thấy Thẩm Lãng hỏi bố mình, Ngô Cương sửng sốt: "Anh biết bố tôi sao?"
Thẩm Lãng gật đầu, lạnh lùng nói: "Miếng ngọc này là bảo vật gia tộc của bố cậu, cậu lại lấy ra làm tiền đặt cược đua xe, nếu bố cậu biết chắc chắn sẽ bị cậu làm cho tức đến chết mất!".