Để bày tỏ thành ý xin lỗi đến những vị khách ở đây, Lý Mạc tại chỗ nói rằng tất cả các khoản chi tiêu trong hôm nay đều được giảm giá 30%, điều này khiến không khí trong quán rượu bỗng sôi động trở lại.
Mà Thẩm Lãng đang chuẩn bị cùng Lý Mạc tra hỏi người đàn ông thì một người đàn ông khác đột nhiên đứng chắn trước mặt anh.
"Không muốn chết thì thả hắn đi."
Trong lúc nói chuyện, người đàn ông cố ý mở áo khoác, lộ ra một họng súng đen rồi đứng đối mặt với Lý Mạc và Thẩm Lãng.
Hai người Lý Mạc và Thẩm Lãng hơi kinh ngạc.
Chuyện này đã đụng chạm đến một số nhân vật lớn, ngay cả súng ống cũng đã rút ra, đây thật sự là một chuyện lớn.
Lý Mạc hít sâu một hơi hướng người bên dưới phất tay:"Trước tiên thả hắn ra đã.”
Những người cấp dưới nghe lời liền thả người đàn ông gây chuyện kia ra.
“Người có thể mang đi, nhưng nếu mày dám nổ súng, tao đảm bảo hôm nay mày nhất định sẽ chết ở chỗ này.” Thẩm Lãng lạnh lùng cảnh cáo.
“Ha ha ha ha, bây giờ súng ở trong tay tao, mày còn dám uy hiếp tao, có tin hay không hôm nay tao bắn chết mày.” Tên cầm súng vừa dọa nạt vừa đưa súng trong tay lên đầu Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại lại cười nhẹ nói: "Ha ha ha ha...!cẩn thận còi súng."
Tên cầm súng chế nhạo nói: "Vừa rồi không phải mày còn rất kiêu ngạo sao? Bây giờ sợ rồi à? Quỳ xuống nhận sai với đàn em tao, nếu không tao sẽ bắn nát sọ mày ngay bây giờ."
Lý Mạc nghe vậy vô cùng tức giận, nhưng súng đang đặt trên đầu Thẩm Lãng, anh ta không dám làm bậy.
“Người anh em, chú thả một con đường đi, đây là chỗ của tôi, không liên quan gì đến anh ấy.” Lý Mạc nói.
"Ha ha ha ha..." Tay súng cười lạnh một tiếng chế nhạo, khinh thường nhìn Lý Mạc: "Không ngờ người nổi tiếng lại có lúc sợ hãi.
Bây giờ, chúng mày cùng nhau bước lên đài, quỳ xuống dập đầu xin lỗi người anh em của tao, và sau đó đem Thượng Bân giao ra đây thì chuyện hôm nay tao sẽ xem như không có gì.
"
Nghe vậy, Lý Mộ và Thẩm Lãng không khỏi liếc nhau, lại thấy đám người này vẫn đang đi về phía Thượng Bân.
Bọn hắn nhìn thấy Thượng Bân đang ở tầng hai, vốn chẳng có cơ hội ra tay, bọn hắn chuẩn bị gây ồn ào thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó lợi dụng hỗn loạn cướp Thượng Bân đi.
Nhưng kế hoạch này đã bị Thẩm Lãng phá hủy hoàn toàn.
“Làm người phải lưu lại một đường lui, người anh em, các người muốn trực tiếp mang Thượng Bân đi thì không cần làm khó tôi và anh em tôi.” Lý Mạc nói.
“Bớt phí lời, hôm nay anh em của tao bị tổn thất trong tay mày.
Chuyện mất mặt ngày nếu không trả thì sau này bọn tao sao ngóc đầu lên được?” Tay súng lạnh giọng nói.
Lúc này, Thần Lãng giơ hai tay lên, nói với Lý Mạc này: "Nếu bọn họ muốn chúng ta quỳ thì chúng ta hãy quỳ đi.
Tính mạng so với mặt mũi còn quan trọng hơn.
Lý Mạc nhìn Thẩm Lãng, cũng không biết trong lòng Thẩm Lãng đang có chủ ý gì, nhưng vì Thẩm Lãng đã lên tiếng, bản thân chỉ có thể phối hợp theo.
“Vẫn là bạn nhỏ này hiểu chuyện, đi thôi.” Tay súng cười cười nhìn Lý Mạc.
Thẩm Lãng và Lý Mộ đành phải giơ tay lên, chuẩn bị đi về phía đại sảnh.
Tay súng vẫn rất cảnh giác, đi phía sau Thẩm Lãng và Lý Mạc.
Do có rất đông người trong đại sảnh, tay cầm súng của hắn thu hút quá nhiều ánh mắt nên hắn rút súng bỏ vào trong áo khoác, cố gắng lấy áo khoác che súng lại.
Nhưng vì hành động che dấu này, tay súng trong chốc lát đã buông bỏ sự cảnh giác, quay lưng lại với Thẩm Lãng.
“Xoẹt.” Một tia sáng trắng lóe lên trước mắt hắn, trong phút chốc tay súng cảm thấy cổ tay bị một thứ lành lạnh gì đó xuyên qua.
Lúc hắn kịp phản ứng lại thì cổ tay đã giống như không còn của bản thân, tức khắc mất đi sức lực.
“Cạnh”.
Khẩu súng trực tiếp rơi xuống đất.
Nghe thấy âm thanh này, Thẩm Lãng quay người lại đi thẳng đến chỗ tay súng, dùng chân đá vào ngực hắn.
Động tác Thẩm Lãng rất nhanh, tay súng căn bản không có cơ hội nào nữa, cứ thế bj đá bay.
"Mau tới.”
Lúc này phản ứng của Lý Mạc cũng rất nhanh, anh ta lao tới bên cạnh người đàn ông vừa gây chuyện, bóp chặt cổ hắn.
Gã đàn ông gây chuyện vừa được cởi trói giờ lại bị trói lại, thời gian chưa đầy ba phút.
Mà tay cầm súng hiện đang nằm trên mặt đất không có dấu hiệu còn dấu hiệu sự sống vì cú đá vừa rồi Thẩm Lãng gần như dốc hết sức vì sợ rằng tay cầm súng còn có đường lui.
Ngực của kẻ cầm súng lõm xuống trông khá ghê rợn.
“Đưa tay cầm súng đó ra ngoài trước, còn người này thì mang trên lầu.” Lý Mạc phân phó.
Mấy tên thuộc hạ của hắn cũng là người quanh năm ở trong bóng tối, tự nhiên cũng dễ dàng giải quyết những chuyện này, mượn tiếng nhạc ồn ào của quán rượu, động tĩnh ở đây cũng không quá lớn, tất nhiên cũng không thu hút sự chú ý của khách.
Khi lên lầu hai, bước vào phòng làm việc, Lý Mạc vẫn chưa hết kinh ngạc vì cảnh tượng vừa rồi.
Thật ra, sau khi nghĩ lại, Thẩm Lãng vẫn không khỏi cảm thấy có chút sợ hãi, bị ai đó cầm súng dí vào đầu mình, loại chuyện này nếu xảy ra ở người bình thường đã đủ cho đôi chân mềm đi vì sợ rồi.
Lý Mạc và Thẩm Lãng hút một điếu thuốc, hút xong lòng họ mới có thể bình thản lại.
"Cậu nhóc, người anh em của cậu chết rồi.
Chúng tao cũng không ngại chết thêm một đứa nữa.
Tốt nhất mày nên nói nhanh đi, bằng không mày so với hắn sẽ càng thảm hơn.” Trong văn phòng, kẻ gây rối đã bị Tiêu Đại Dũng đánh một trận.
Miệng của tên này rất cứng, dù thế nào cũng không chịu khai ra kẻ đằng sau.
Lúc này, Lý Mạc bước tới trước mặt kẻ gây sự.
Người đàn ông này cũng là kẻ có khí cốt, hắn cắn răng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Lúc này, Lý Mạc liếc mắt ra hiệu cho Tiêu Đại Dũng, Tiêu Đại Dũng lập tức hiểu ra, anh ta cười bí ẩn, xoay người lấy ra hai thanh tre trong góc văn phòng.
Khi kẻ gây sự nhìn thấy hai thanh tre, khuôn mặt bầm dập của hắn không khỏi lộ ra nụ cười khinh thường, nói: "Đừng lãng phí thời gian, muốn giết tao.
Một lũ miệng còn hôi sữa, muốn từ miệng tao moi ra thứ gì, không có cửa đâu."
Tiêu Đại Dũng cười lạnh, liếc nhìn kẻ gây chuyện rồi đè bàn tay của hắn lên bàn trà.
Tiêu Đại Dũng rất quan tâm nhìn kẻ gây chuyện, nói: "Anh không sợ chết, nhưng có thứ so với cái chết càng đáng sợ hơn, đó là từ từ đợi chết."
Nói xong, Tiêu Đại Dũng đưa tay lên và mở quần áo của kẻ gây rối, để lộ vùng da trên eo của hắn.
Sau đó, anh ta giơ tay và vỗ nhẹ vào eo hắn.
Anh ta chế nhạo: "Tôi sẽ đóng vào một vài thanh tre rỗng mà giữa thanh tre bị rỗng nên máu của mày sẽ không ngừng không ngừng dọc theo ống tre chảy ra."
Nghe những lời nói đó, khuôn mặt của người đàn ông run lên một cách rõ rệt.
Lúc này Lý Mạc nói tiếp: "Nhưng mà mày đừng lo, bọn tao sẽ truyền thêm máu cho mày."
"Hãy để máu lưu thông trong cơ thể, nhưng mà nói ra thì điều này rất kỳ diệu đấy.
Theo thời gian, cơ thể sẽ không có máu trở lại do huyết áp không ổn định.
Từ từ dần dần từng mạch máu của mày sẽ bị ngưng tụ và tắc nghẽn, đau không muốn sống.
Cuối cùng là mạch máu vỡ tung, màu có thể tận mắt nhìn thấy máu mày từ từ chảy sạch đến chết...!"..